Nghỉ ngơi trong phòng một lát, Tình Hương đi tặng lễ vật xong trở lại, theo nàng cùng về còn có Thu mẫu.
“Vãn nhi, con trở về thì cứ về, sao còn phải tặng lễ vật cho nương.” Thu mẫu nói: “Nương ở đây thứ gì mà không có? Đừng nhìn Thanh Thành của chúng ta nhỏ bé, Giang Châu có thứ gì nơi này của chúng ta đều có, cha con gần đây lại mở rộng thêm mấy sản nghiệp, trong nhà không lo tiền bạc, ngược lại là con……”
Nói tới đây, Thu mẫu nhìn trái nhìn phải, hạ giọng nói với Thu Vãn: “Con ở trong cung, khắp nơi đều phải dùng bạc, ban đầu cha con bảo ta không cần lo lắng, nhưng hiện tại nghĩ đến trong cung mọi chuyện đều phải dùng bạc, khi con vào cung cũng chẳng mang theo bao nhiêu ngân lượng, nhiều năm qua đi đã sớm tiêu hết, hiện giờ……”
Thu mẫu vừa nói vừa làm một cái thủ thế, giống như chỉ cần Thu Vãn gật đầu một cái, bà có thể lập tức móc bạc ra cho Thu Vãn.
Thu Vãn vội vàng nói: “Nương, không cần, con ở trong cung không thiếu bạc.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thật sự?” Thu mẫu không tin: “Đó chính là hoàng cung, trên dưới đều phải lo lót, làm sao lại không dùng đến?”
“Trong cung có phân lệ, còn không ít đâu, những năm gần đây con cũng tiết kiệm được không ít.” Câu này của Thu Vãn là sự thật. Những năm gần đây nàng ăn mặc cần kiệm, đúng là tiết kiệm được không ít, số bạc đó đã giúp nàng không ít chuyện. “Hiện giờ những thứ mà con chi tiêu đều lấy từ ngân khố của Hoàng Thượng, bất kể là ăn uống đều do Hoàng Thượng tự mình gật đầu mới có thể đưa tới đây, mặt khác Kim Châu cũng chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, Kim Châu là Hoàng Thượng ban cho con, giúp con không ít chuyện đâu.”
Thu mẫu theo lời nói của nàng quay đầu nhìn lại, đúng lúc chạm phải tầm mắt Kim Châu, Thu mẫu gật đầu với nàng, sau đó mới quay đầu đi.
Kim Châu thoạt nhìn rất đáng tin cậy, nghĩ đến Kim Châu, Thu mẫu cũng an tâm.
Bà nắm tay Thu Vãn, áy náy vỗ về: “Con vào cung nhiều năm như vậy, hiện tại thật ra rất tốt, cũng coi như hết khổ, ngày trước ta không nhận được tin cũng không biết con sống như thế nào. Con vẫn luôn không gửi thư trở về, cha con mặc dù có lén lút hỏi thăm tin tức của con nhưng ông ấy lại gạt ta, chỉ nói con ở trong cung không bị nguy hiểm đến tánh mạng, thế nhưng cho dù tánh mạng không bị nguy hiểm và cuộc sống có tốt hay không lại là hai việc khác nhau……”
Thu mẫu còn chưa nói xong đã bị Thu Vãn vội vàng ngắt lời: “Nương, con sống rất tốt, không tin người cứ hỏi Tình Hương đi, Tình Hương có thể làm chứng cho con.”
Tình Hương bỗng nhiên bị điểm danh thì hơi sửng sốt, sau đó lại vội vã gật đầu: “Đúng đúng đúng, phu nhân, nương nương và nô tỳ ở trong cung không quá kém đâu, đặc biệt là sau khi Hoàng Thượng nuôi dưỡng Ngự Miêu …… Ngự Miêu thích nương nương cho nên Hoàng Thượng cũng chú ý tới nương nương. Hiện giờ nương nương còn mang thai hài tử của Hoàng Thượng! Toàn bộ hậu cung, nương nương là người đầu tiên đấy!”

Thu mẫu cong đôi mắt, cười nói: “Ta biết, cha con đã nói với ta rồi.”
Thu Vãn tò mò: “Cha vẫn luôn hỏi thăm chuyện của con?”
“Còn không phải sao.” Thu mẫu nói: “Đừng nhìn cha con ngày thường lười biếng, nhưng ta gả cho ông ấy nhiều năm như vậy, những việc đại sự ông ấy không bao giờ qua loa. Lúc trước con một hai đòi tiến cung, không ai trong chúng ta có thể ngăn cản được con, bình thường con luôn nghe lời cha con, lần đó cha con khuyên thế nào con cũng không nghe khiến cha ngươi tức giận không thôi, tuy nhiên ngày con lên đường ông ấy vẫn ra tiễn con. Sau đó ông ấy lại truyền tin cho các sư huynh đệ, dặn bọn họ để mắt tới con.”
“Thật sự?” Thu Vãn không thể tin được: “Cha vẫn luôn chú ý tới con?”
“Còn không phải sao.” Thu mẫu nói: “ Tuy nhiên kinh thành cách quá xa, tin tức nhận được đều đã chậm, mặc dù vậy chúng ta cũng coi như hỏi rõ ràng tình huống của con ở trong cung, thời điểm biết con bỗng nhiên được sủng ái còn bị dọa ngốc một hồi đấy.”
Thu mẫu rất hiểu nữ nhi của mình.
Lúc trước vào cung tuyển tú nàng liếc mắt một cái liền nhìn trúng hoàng đế, ai nói gì cũng không nghe, một hai đòi tiến cung. Tính tình Thu Vãn luôn đơn giản, không có tâm phòng bị đối với người ngoài, vào hậu cung rồi trước không đề cập tới việc có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý hay không, khả năng lớn nhất chính là làm đá kê chân cho các phi tần khác. Cũng chính vì hiểu nên Thu mẫu mới lo lắng không thôi, sau này bà tận mắt nhìn thấy Thu phụ viết thư gửi ra ngoài, lúc này cuối cùng mới coi như thở phào một hơi.
Tuy nhiên, không biết là do Thu Vãn thân phận thấp kém không khiến người ta chú ý hay là vận khí của nàng tốt, ở trong cung ngay cả một người theo dõi nàng cũng không có, 5 năm bình an vô sự.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vốn dĩ Thu mẫu còn cho rằng đời này Thu Vãn cứ như vậy, ai biết vừa quay đi đã nhận được tin tức Thu Vãn được sủng ái.
Thu mẫu quả thực ngạc nhiên tới mức trợn mắt há hốc miệng.
Không những được sủng ái, còn tránh thoát ám toán của các phi tần khác, thuận lợi mang long thai!
Điều này thật đúng là khó lường!

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy nữ nhi, Thu mẫu cũng thiếu chút nữa cho rằng nữ nhi của mình bị người đánh tráo.
“Hoàng Thượng …… cũng thích con.” Thu Vãn đỏ mặt, đánh bạo nói: “Nương, lúc trước con vào cung là vì Hoàng Thượng, hiện tại còn được Hoàng Thượng yêu thích, con đã làm được chuyện mình muốn khi vào cung rồi, người nên vui mừng thay con mới phải.”
“Đúng đúng đúng, ta nên vui mừng, vui mừng.” Thu mẫu đáp vài tiếng, sau đó lại cẩn thận hỏi: “Hiện giờ con bỗng nhiên trở về, còn dẫn theo Hoàng Thượng, đây là ý tứ của con? Hay là ý tứ của Hoàng Thượng?”
“Là Hoàng Thượng, hắn nghe nói con nhớ nhà liền chủ động nói muốn đưa con trở về thăm nhà.” Thu Vãn nhỏ giọng nói: “Chuyến Nam tuần này phải chuẩn bị rất lâu đấy.”
Trái tim Thu mẫu lúc này mới coi như được hạ xuống.
Như thế xem ra, nữ nhi của bà thật sự được sủng ái.
Mặc kệ Hoàng Thượng bị mù mắt hay thật sự cô đơn mà nhìn trúng Thu Vãn, nhà bọn họ không có gì đáng để chú ý, có thể khiến Hoàng Thượng mất công chuẩn bị Nam tuần, hao tài tốn lực như thế chỉ vì muốn đưa Thu Vãn trở về thăm nhà cũng coi như là phí tâm tư.
“Đúng rồi, nương, nếu người và cha vẫn luôn chú ý tới con, vì sao hai người chưa bao giờ viết thư cho con?” Thu Vãn buồn bực: “Ban đầu con muốn hỏi cha, nhưng nói không chừng cha còn lười trả lời con, con cảm thấy kỳ quái rất lâu đấy.”
Vẻ mặt của Thu mẫu ngây ra trong giây lát.
“Con ở trong cung suy nghĩ rất nhiều biện pháp nhưng không có cách nào gửi thư ra ngoài, bằng không cũng không tới mức năm sáu năm không nhắn với hai người một lời. Nhưng nếu cha nương có thể tìm hiểu tin tức của con, vậy khẳng định cũng có thể gửi thư cho con đi?”
Thu mẫu chần chờ hồi lâu, mới không dám tin tưởng cẩn thận hỏi lại: “Con không nhận được thứ gì sao?”
“Không có, nương.”

Biểu cảm của Thu mẫu lập tức trở thành nghiến răng nghiến lợi.
Bà quắc mắt đứng phắt dậy, miễn cưỡng nở nụ cười dịu dàng trấn an Thu Vãn vài câu, sau đó vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Bà vừa rời đi không bao lâu, Thu Vãn liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gầm giận dữ.
“Thu Phỉ!! Chàng đi ra cho ta!!!!”
Thu Vãn: “……”
Thu Vãn vội vàng đứng dậy đi ra cửa, mới chỉ vừa đứng yên nàng đã cảm thấy thấy hoa mắt, giống như có một cơn gió lớn vừa lướt qua. Thu Vãn chớp chớp mắt, nhìn chăm chú vào trong viện, chỉ thấy Thu phụ lấy tốc độ linh hoạt hoàn toàn tương phản với bộ dáng ngày thường đang chạy trốn như bay, Thu Vãn thiếu chút nữa không nhận ra đây là người cha lười nhác ngay cả một bước cũng không muốn đi của nàng.
Thu Vãn quay đầu lại, nàng nhìn thấy người mẫu thân ngày thường luôn dịu dàng ôn nhu của mình đang quyết liệt đuổi theo phía sau lưng Thu phụ, so với Trần đại nương nổi tiếng là cọp mẹ thì còn hung dữ hơn.
Thu Vãn: “……”
Không cần phải nói, nhất định là cha lại chọc mẫu thân tức giận rồi.
Suy nghĩ đến tiền căn hậu quả, Thu Vãn nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, nàng phồng má trợn mắt, trong lòng cũng vô cùng tức giận. Nàng lệnh cho Tình Hương mang chiếc ghế dựa tới đây để nàng ngồi một bên xem trò hay.
Huệ tần nghe thấy tiếng động thì ló đầu ra xem, vừa nhìn thấy cảnh tượng trong viện liền trợn mắt.
“Đây là cha muội?!” Huệ tần không dám tin tưởng: “Cha muội khi nào, khi nào……”
Linh hoạt như vậy từ khi nào?!
Nhìn động tác tránh né kia có vẻ vô cùng thuần thục, người không biết còn tưởng rằng ông phải luyện mấy năm công phu rồi ấy chứ, ngay cả người tập võ như Huệ tần cũng không khỏi kinh ngạc.
Phải biết rằng, Thu phụ mà nàng nhìn thấy hai ngày nay thật sự vô cùng lười biếng, Huệ tần gần như chưa bao giờ nhìn thấy ông đứng, càng không nói tới việc thoăn thoắt ngược xuôi như hiện tại. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Huệ tần rất khó nghĩ rằng bọn họ là cùng một người.

Thu Vãn cảm thán nói: “Đúng vậy, mỗi lần cha muội phạm phải sai lầm sẽ bị nương muội đuổi đánh, cảnh tượng này muội đã nhìn từ nhỏ đến lớn, nhiều năm không gặp, hiện tại cũng vô cùng hoài niệm.”
Huệ tần: “……”
“Nếu không có nương muội, cha muội đã sớm lười thành gốc cây cổ thụ rồi. Cha muội chỉ nghe lời nương muội nói, nếu không tìm thấy ông ấy, nương muội chỉ cần la lên một tiếng ông ấy sẽ lập tức xuất hiện. Còn có, nếu trong nhà xảy ra chuyện cần cha muội ra mặt, cho dù cha muội không tình nguyện như thế nào, chỉ cần nương muội liếc mắt một cái ông ấy sẽ ngoan ngoãn đi làm.” Thu Vãn nghĩ lại cũng cảm thấy buồn cười: “ Hôm trước chúng ta gặp được cha muội ở Giang Châu, Tụ Ngọc Trai kia khẳng định cũng là chủ ý của nương. Ngày thường cha muội không thích nhúc nhích, ngay cả huyện nha cũng không muốn bước chân ra, đi một chuyến đến Giang Châu, tới tới lui lui tốn không ít sức lực, nếu để tự cha muội nói, khẳng định ông ấy sẽ không tình nguyện.”
“……”
Huệ tần hoàn toàn mất đi năng lực ngôn ngữ, không biết nên nhận xét về phu thê nhà này như thế nào cho phải.
Ngẫm nghĩ, nàng phỏng đoán theo thói quen ngày thường của Thu phụ, hỏi: “Vậy huynh trưởng muội thì sao?”
“Huệ tần nương nương, chuyện này mà ngài cũng đoán được?” Thu Vãn kinh ngạc nhìn Huệ tần, nói: “Ngài đoán không sai, sau khi huynh trưởng muội cập quan, cha muội liền nghĩ đủ cách đẩy hết tất cả mọi chuyện lên đầu huynh ấy, nhưng bị nương muội ngăn cản. Nương muội nói, muốn cho huynh trưởng đi thi công danh, cho nên mỗi năm đều lấy cớ đọc sách ngăn cản tính toán của cha.”
“Vậy công danh đâu?”
Thu Vãn buông tay: “Huệ tần nương nương ngài xem, huynh trưởng muội thi nhiều năm như vậy vẫn chỉ là tú tài.”
Huệ tần: “……”
Kỳ thật huynh trưởng Thu Vãn cũng rất thông minh, Thu Vãn nhớ rõ khi còn nhỏ, nàng đọc sách không xong nhưng huynh trưởng lại vô cùng lợi hại, huynh trưởng được di truyền sự thông tuệ của cha, sách đã đọc qua một lần liền không quên được.
Đáng tiếc, huynh trưởng không có hứng thú đối với công danh, cố tình lại trở thành cớ để Thu mẫu ép buộc Thu phụ cho nên hắn đành phải cầm sách vở lên và đi thi. Tuy nhiên thi lần nào trượt lần ấy, thất bại liên tục, cho tới bây giờ đã trở thành tú tài ngốc nổi tiếng gần xa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play