Trở lại tẩm cung của mình, trái tim Tiêu Vân Hoàn không có cách nào bình tĩnh trở lại.
Thời gian trôi đi, thật ra hắn đã quên mình từng phát hiện ra điều kỳ lạ trên người tiểu quý nhân kia. Khi đó hắn sờ thấy một tay đầy lông trên người nàng, xúc cảm quá mức chân thật thế cho nên mặc dù hắn đã thôi miên chính mình rằng đó chỉ là ảo giác nhưng cũng không thành công. Chỉ là sau lần đó, chuyện không thích hợp kia không còn xuất hiện nữa, hắn cũng dần dần ném chuyện này ra sau đầu.
Nhưng hiện tại, hắn lại sờ thấy một tay đầy lông.
Giống như lần trước, đầu tiên là tay chạm phải, nhưng khi hắn cúi đầu nhìn xuống lại không thấy gì cả. Chuyện này thật sự quá mức tưởng tượng, Tiêu Vân Hoàn vẫn luôn canh cánh trong lòng, làm cách nào cũng không thể bỏ qua.
Nếu một lần còn có thể dùng ảo giác để giải thích, nhưng lần này nên giải thích thế nào?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một loại ảo giác, còn có thể xuất hiện hai lần?
Một ý niệm từng xuất hiện trong đầu tuy nhiên đã bị hắn gác lại, hiện tại lại ào ạt xông ra, hơn nữa không có cách nào gạt bỏ, Tiêu Vân Hoàn cố tình muốn bỏ qua nhưng hắn không làm được.
Vị tiểu quý nhân của hắn, sẽ không phải…… Thỏ tinh chứ?
Trong lòng Tiêu Vân Hoàn lo sợ.
Hắn đã phái người đi điều tra, bối cảnh nhà nàng trong sạch, mấy chục đời tổ tiên đều không có bất cứ quan hệ gì với yêu tinh, quê hương của nàng cũng chưa từng truyền ra bất cứ tin đồn kỳ quái nào, mọi chuyện vốn dĩ nên diễn ra bình thường mới đúng.
Nhưng giải thích thế nào về bộ lông mà hắn sờ thấy hai lần trên người nàng?

Tiêu Vân Hoàn sắp bị loại chuyện kỳ quái này bức điên rồi.
Sau khi trở lại tẩm cung của mình, làm thế nào hắn cũng không thể tĩnh tâm được, ngay cả cầm bút phê duyệt tấu chương cũng không thể tập trung, trong đầu chỉ còn lại xúc cảm khi sờ vào bộ lông đó.
Thất thần suốt một ngày, buổi tối Tiêu Vân Hoàn chờ mòn mỏi con mắt, trong lòng hắn suy nghĩ cả ngày Ngọc Cầu đều ở chung với tiểu quý nhân kia, nói không chừng sẽ biết chuyện gì đó, chỉ là hắn chờ rồi lại chờ, chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng Ngọc Cầu tới đây.
Không cần phải nói, khẳng định là lại đi tìm mèo hoang rồi.
Tiêu Vân Hoàn thở dài, âm thầm nghiến răng gạch cho con mèo hoang kia thêm một nét bút.
Ngọc Cầu không tới, hắn chỉ có thể tự mình suy nghĩ.
Đều nói tử bất ngữ quái lực loạn thần, ngày thường hắn cũng thường xuyên nói với các phi tần trong cung thay vì tin tưởng những việc quỷ thần đó, không bằng đọc nhiều sách một chút. Tuy nhiên trên thực tế, trong lòng hắn cũng ngầm tin tưởng loại chuyện này.
Chẳng những tin tưởng, thậm chí còn vô cùng kiêng kị, bất luận một ngọn gió thổi cỏ lay nào cũng có thể dọa hắn sợ nhảy dựng.
Nếu Thu quý nhân thật sự là yêu tinh, hiện giờ dưới tình huống như vậy, ngược lại hắn phải cẩn thận suy nghĩ xem kế tiếp nên làm thế nào cho phải.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hiện giờ trong bụng Thu quý nhân đang mang thai hài tử của hắn, đây là đứa bé đầu tiên của hắn, ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Nếu đứa nhỏ này được thuận lợi sinh ra, đương nhiên không thể tốt hơn, nhưng nếu thân thể mẫu thân có điều kỳ lạ thì không còn là chuyện có thể giải quyết nhẹ nhàng.
Nếu hắn đứng ngoài phòng sinh chờ được một con thỏ lông trắng, vậy nên giải thích như thế nào với các đại thần về đại hoàng tử của mình?
Chuyện Thu quý nhân có thai đã truyền khắp tiền triều và hậu cung, hiện giờ tất cả mọi người đều đang kiễng chân chờ đợi chờ đứa nhỏ này sinh ra, cho dù là nam hay nữ đều được sinh ra trong sự chờ mong của tất cả mọi người. Con người phải mang thai mười tháng, nhưng hắn nhớ không lầm thời gian mang thai của thỏ lại không dài như vậy, nếu mới có mấy tháng mà Thu quý nhân đã sinh thì phải làm sao bây giờ?
Không phải là vấn đề nam nữ, cũng không phải vấn đề thứ chính, mà là một vấn đề cực kỳ lớn!
Tiêu Vân Hoàn hít một hơi thật sâu, hắn cảm giác cả người mình đều không khỏe.
Hắn miên man suy nghĩ cả đêm, sau đó nằm mơ thấy vài cơn ác mộng, một lát thì mơ thấy một con thỏ con gọi mình là phụ hoàng, một lát lại mơ thấy một con thỏ bước lên ngôi vị hoàng đế, lát sau lại mơ thấy Thu quý nhân nằm bên người hắn biến thành một con thỏ lớn lông trắng mắt đỏ!
Ngày thứ hai, vội vàng lâm triều trở về, Tiêu Vân Hoàn trực tiếp chạy tới Bích Nguyệt Cung.
Thời điểm hắn đến nơi Huệ tần vừa luyện kiếm buổi sáng xong, Thu Vãn lại càng chưa rời giường.
Sự xuất hiện đột ngột của hắn khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ, đặc biệt là Tình Hương, nàng thiếu chút nữa bị dọa mất đi nửa cái mạng.
“Hoàng Thượng?!” Tình Hương khẩn trương nói: “Hoàng Thượng, ngài, ngài sao ……”
“Trẫm đến thăm Thu quý nhân.” Tiêu Vân Hoàn nói, sau khi ngồi xuống ghế lại hỏi:  “Ngự Miêu đâu? Hôm nay Ngự Miêu có tới không?”

Tình Hương nơm nớp lo sợ nói: “Ngự Miêu…… Đêm qua Ngự Miêu chưa từng trở về……”
“……”
Trong lòng Tiêu Vân Hoàn vô cùng buồn bực.
Được lắm! Mèo lớn không giữ được, dám trực tiếp đi qua đêm với mèo hoang!
“Trẫm ở chỗ này chờ Thu quý nhân tỉnh lại.” Tiêu Vân Hoàn nói: “Các ngươi không cần gọi nàng, trẫm ngồi đây chờ là được.”
Mọi người nhận lệnh, đứng một bên chờ hầu hạ.
Tiêu Vân Hoàn ngồi một lát lại bảo Tình Hương lấy cho mình một quyển tạp thư tới đây, vừa uống trà vừa chờ đợi.
Tốc độ đọc sách của hắn rất nhanh, nội dung trong những cuốn tạp thư này đều dùng để tiêu khiển, không có gì vấn đề gì phải suy nghĩ cân nhắc, bởi vậy Tiêu Vân Hoàn ngồi còn chưa đến nửa canh giờ đã xem hết cuốn tạp thư kia rồi.
Uống hết một ấm trà, Tiêu Vân Hoàn lại hỏi Tình Hương: “Thu quý nhân dậy chưa?”
“Thưa Hoàng Thượng, chủ tử vẫn đang ngủ.”
Tiêu Vân Hoàn ngẫm nghĩ, hắn không bảo Tình Hương lấy thêm một quyển tạp thư mới mà trực tiếp đứng dậy.
Hắn nói: “Trẫm đi nhìn xem.”
Tình Hương bình tĩnh lui ra.
Vừa rồi nàng đã xem qua, hiện giờ chủ tử vẫn là con người!
Tiêu Vân Hoàn không cho những người khác đi theo, một mình bước vào phòng. Nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, trong phòng im ắng, chỉ có một mình Thu Vãn.

Tiêu Vân Hoàn đi qua, Thu Vãn giống như cảm giác được, nàng mở mắt ra mê mang gọi một tiếng: “Hoàng Thượng?”
Tiêu Vân Hoàn nhẹ giọng trả lời.
“Ngô……”
Thu Vãn bình tĩnh khép mí mắt lại, kéo chăn trở mình.
Ở trong mộng nàng vừa gặp được Hoàng Thượng, có lẽ hiện tại vẫn đang nằm mơ đi.
Nghĩ như vậy, Thu Vãn lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Tiêu Vân Hoàn đứng một bên lẳng lặng nhìn trong chốc lát, đợi mãi mà không thấy hiện tượng kỳ lạ nào xảy ra, thời điểm hắn đang muốn xoay người rời đi, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng trên giường xảy ra biến hóa.
Chỉ thấy người trên giường tứ chi ngắn lại, thân hình cũng co lại thành một quả bóng, toàn thân phủ đầy lông trắng, thậm chí ngay cả đuôi cũng xuất hiện. Tiêu Vân Hoàn mở to hai mắt, nhìn thấy một người biến mất trong không khí, thay vào đó là một con mèo trắng.
Con mèo kia toàn thân tuyết trắng, bộ lông mềm mại, tuy rằng đôi mắt đang nhắm chặt, nhưng Tiêu Vân Hoàn biết, bên dưới mí mắt khẳng định là hai tròng mắt xanh lam như màu đá quý.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play