An Cẩn không quan tâm Trịnh Gia Minh xử lý chuyện mẹ Trịnh và Văn Cầm như thế nào, cô chỉ cần biết trong lòng bọn họ không thoải mái thì cô sẽ vui sướng, vẫy tay gọi một người giúp việc đến đỡ cô, về phòng.
Mà vú Trần ngẩn người ở bên cạnh muốn vươn tay đi đỡ rồi thuận tiện xun xoe lại bị lơ đẹp.
Đến cửa phòng, An Cẩn thả lỏng tay nữ giúp việc ra, lúc này mới nhìn rõ vẻ ngoài của cô ấy, nao nao, lại là cô ấy?Nghĩ tới tất cả những chuyện kiếp trước cô gái này đã làm cho cô, đôi mắt vốn sắc bén của An Cẩn cũng dịu dàng không ít: "Cô đi xuống nói với vú Trần, tôi chỉ cho bà ta một tiếng để thu dọn đồ đạc, một giờ sau, nếu tôi vẫn còn nhìn thấy bà ta ở trong nhà này thì đừng trách tôi không nhớ tình cảm ngày xưa.
"Nữ giúp việc định rời đi, lại không nghĩ rằng An Cẩn sẽ giao chuyện như vậy cho cô ấy đi làm, càng không nghĩ tới, chuyện cô muốn đuổi vú Trần đi lại là chuyện nghiêm túc, nhưng chuyện này cũng không liên quan đến cô ấy, cô ấy chỉ cần làm tốt bổn phận của bản thân là được rồi.
"Vâng, cô chủ.
"Nữ giúp việc xoay người rời đi, An Cẩn nhìn nhìn bóng lưng cô ấy rồi đi vào phòng, tuy cô sống lại nhưng chuyện đã cách ngàn năm, có rất nhiều chuyện đều đã mơ hồ, cô muốn thừa dịp bây giờ cẩn thận nhớ lại một chút.
Lấy lại công ty, xử lý đôi tra nam tiện nữ Trịnh Gia Minh và Văn Cầm chính là bước đầu tiên, bước thứ hai, cô muốn lên kế hoạch cho sự nghiệp, ngàn năm sống ở Đại lục Thiên Kình cũng không phải là sống uổng, phát triển Tập đoàn An Thị lớn mạnh là chuyện quá dễ dàng.
Còn có Đường Tống! Chỉ là tất cả những chuyện này đều phải thành lập ở trên trụ cột thân thể cô khoẻ mạnh, xem ra vẫn nên nhanh chóng bắt đầu tu luyện một lần nữa, sau khi đạt tới Trúc Cơ thì có thể luyện đan trị tim cho mình.
An Cẩn rũ mắt, ánh mắt dừng ở ngón giữa tay trái, hai mắt mở to, vẻ mặt không thể tin.
Đây là! nhẫn Thiên Linh của cô?An Cẩn vội vàng tháo nhẫn từ trên ngón giữa xuống ngắm nghía cẩn thận, cả vật thể tối đen, được khắc hoa văn chìm phức tạp, vẻ ngoài cũng không đẹp, lúc trước khi cô có được nó cũng không nghĩ tới nó sẽ là nhẫn Thiên Linh mà cả Đại lục Thiên Kình người người đổ xô vào.
Đeo nhẫn Thiên Linh vào tay lại, An Cẩn hơi híp mắt, ngưng thần tĩnh khí, muốn đi vào trong nhẫn không gian.
Sau một lúc lâu, An Cẩn nhụt chí mở hai mắt.
Không được, bây giờ cô không có chút tu vi nào, hoàn toàn không có cách nào mở ra nhẫn Thiên Linh.
Xem ra vẫn nên tu luyện trước, chỉ cần thành công dẫn khí nhập thể là cô sẽ có thể mở ra khế ước nhận chủ với nhẫn Thiên Linh, sử dụng nó một lần nữa.
Nghĩ như vậy, An Cẩn lại hồi tưởng ‘Tử Thanh Tiên Lục’ dùng để nhập môn trên Đại lục Thiên Kình ở trong đầu, lúc đó cô vừa mới sống lại ở dị thế, trong lòng toàn là thù hận đối với Trịnh Gia Minh và Văn Cầm, hoàn toàn không có tâm tư khác, mặc dù sư phụ truyền cho cô công pháp hiếm có trên Đại lục, cô cũng không luyện tốt.
Tuy chỉ là một ít da lông cũng đủ để cho cô dẫn khí nhập thể thành công ở trong vòng ba tháng, trong ba năm đạt tới Trúc Cơ, trở thành thiên tài có tiếng của Đại lục Thiên Kình, nhưng cô biết, thật ra sư phụ cũng thất vọng.
Nhưng nếu ông trời đã cho cô thêm một cơ hội nữa, vậy thì lúc này tất nhiên cô sẽ không phụ sự kỳ vọng của sư phụ.
Ngồi xếp bằng, hai tay cụp xuống đặt ở trên hai đầu gối, An Cẩn từ từ nhắm hai mắt lại, trong lòng mặc niệm tâm pháp ‘Tử Thanh Tiên Lục’ hết lần này tới lần khác, cũng kết hợp những gì sư phụ đã từng dạy cùng với hiểu biết ngàn năm tu hành của cô, rất nhanh đã nhập định, tiến vào cảnh giới quên mình.
.