Độc tem

“Cậu làm gì vậy?” Tiếp xúc hơn mấy chục ngày, mặc dù đối phương đang trong thời tuổi trẻ nông nổi lại hơi ngốc nghếch, nhưng bản tính cu cậu vốn không xấu, lần trước bị tôi mắng một trận sau đó đã đỡ hơn rất nhiều. “Sao lại biến bản thân thành ra thế này?”

“Không phải tôi làm, là bị bố tàn nhẫn đánh một trận.” Cậu trai trẻ ngồi dưới đất cười lạnh một tiếng, nếu mà trên tay kẹp thêm điếu thuốc thì trông sẽ càng giống một nhóc lưu manh phiêu bạt hơn.

“Cậu không gây hoạ thì bị bố đánh à? Có ăn no rửng mỡ đâu?” Theo tôi biết thì Chú Vương tuy tính tình hơi nóng nhưng cũng không phải dạng tổng tài bá đạo, nếu không phải cậu ta kiếm chuyện làm sao có thể bị đánh được?

“Aizz, mau nói rõ ràng xem biết đâu tôi có thể giúp được cậu.”

“Giúp tôi? Chị thì giúp được cái gì.” Đáymắt đầy sự xem thường, cậu ta bực bội cào cào tóc. “Chị tưởng là những câu toán học, áp dụng công thức, động não chút là có thể giải quyết được chắc? Bây giờ trong đầu người lớn bọn họ đều cho rằng tôi làm to bụng bạn học, cho dù tôi có nói thế nào cũng không chịu tin, thật là bực mình!”

Tôi chớp mắt không hiểu ra sao cả, cậu ta nói mình làm to bụng bạn học? Thật hay giả vậy trời, trẻ em bây giờ sống thoáng vậy hả? Đã nói là trong sáng, thuần khiết, chỉ móc ngoéo tay mà!

“Cậu làm thật à?”

“Tôi đã nói là không phải mà! Nếu tôi mà làm thì ông sẽ nhận được chưa? Mẹ nó tôi còn không biết nhỏ đó là ai, nói tôi làm cô ta to bụng? Lẽ nào giống của tôi tự biết bay trong không khí, làm nhỏ đó tự thụ tinh hả? Rốt cuộc là có bị khuyết tật não không vậy trời.”

Cậu nhóc bùng nổ hoàn toàn, tôi nhìn phản ứng của Vương Giới cũng cảm thấy không phải cậu làm. Dù gì cũng mới 17 tuổi chứ không phải 27 tuổi, trình độ kiến thức của cậu không quá rộng, dù là nói dối, nhưng khi đối diện những vấn đề liên quan tính mạng tự nhiên sẽ không thể bình tĩnh như vậy được, cần phải có thời gian để phá hủy các mắc xích trước mới có thể đối mặt một cách bình tĩnh.

“Nếu đã không phải, thế sao chú Vương lại không tin cậu? Hay là cậu làm chuyện gì để người khác hiểu lầm?” Muốn tin tưởng Vương Giới thì cũng ép cậu ta nói cho rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, tránh nhìn mặt mà không biết lòng, đứng sai vị trí, nói sai lý lẽ.

“Thì cô ta cầm bức hình chụp chung với tôi, nói là bọn tôi đang hẹn hò, ba tháng trước mang thai con của tôi. nhà cô ta có làm ăn chung với bố mẹ của tôi, nên là bên nhà tôi nghĩ là họ không cần phải mang chuyện này lừa gạt ai, thế là một bạt tai làm tôi ngả ngửa, không nể tình cha con gì”.

Khuôn mặt đầy buồn rầu, rõ ràng là vừa phản cảm vừa căm ghét hành động của bọn họ. “Ở trường, tôi có tham gia câu lạc bộ nhạc rock, mấy hôm trước có buổi công diễn, diễn xong tôi có chụp hình chung với khan giá dưới sân, lúc đó cô ta mang một bó hoa lớn bước tới, tôi còn tưởng là fan cuồng tới, ai ngờ lại dẫn một kẻ lừa đảo vào nhà. Mà bố tôi lại không hề suy nghĩ cứ thế tin tưởng bọn họ, thà tin một người ngoài chứ không bằng lòng cho tôi cơ hội giải thích.”

“Chuyện này là thật ư? Thế mẹ cậu đâu?”

Nói không ngạc nhiên cũng là nói dối, khó có thể tưởng tượng chú Vương lại bốc đồng như thế.

“Bà ấy ngoài ôm tôi khóc ra thì còn làm được gì nữa? Không đổ thêm dầu vào lửa là may rồi.” Bỗng, cu cậu túm lấy vai tôi. “Cô giáo, chị sẽ giúp em chứ? Chỉ có chị mới có thể giúp được em, bây giờ em thật sự rất cần chị.”

Vương Giới không lừa, dáng vẻ bất lực của cậu thể hiện rất rõ ràng, tôi không kìm lòng được so sánh dáng vẻ cậu bây giờ với tôi của trước kia, tôi cũng đã từng không biết phải làm sao, không người thân thích, cho dù ấm ức đến đâu cũng phải nuốt hết vào trong.

“Nói đi, cậu muốn tôi giúp như thế nào?”

“Em vẫn chưa nghĩ ra, nhưng chị là người đầu tiên tin em vô tội, em không biết bố suy nghĩ thế nào, càng không muốn đi đối phó với đám người ghê tởm kia. Cô giáo, chị giúp em nha, em cần sự giúp đỡ của chị.” Những lời rất chân thành, cậu thiếu niên hiếm khi hiểu chuyện hơn, không ngờ cu cậu lại cầu cứu tôi, nếu mà không làm một cái hũ nút tự làm tự chịu thì cũng xem là ngoan hơn chút.

“Aizz chuyện này mà nói cứng cũng không có tác dụng, tôi cũng chẳng có cách nào tốt, hay là tìm anh họ cậu đi, anh ta giỏi hơn tôi nhiều.”

Mặc dù tôi là giáo viên của thằng nhóc này nhưng tôi cũng chỉ mới 20 tuổi, kinh nghiệm còn chưa đủ, phải cần giáo viên của tôi tới hỗ trợ. Tôi tin là Ma Thanh Thái sẽ không khoanh tay đứng nhìn, dù sao Vương Giới cũng là em họ ruột thịt của hắn, không đến nỗi bạc tình đến vậy nhỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play