Sáng hôm sau, Lâm Ninh tỉnh dậy với hai mắt sưng bụp, tối qua cô khóc dữ dội quá nên sáng nay thức dậy, hai mi mắt sưng phù không mở nổi.
Phàm Dương nhìn hai mắt cô liền mềm nhũng, người chẳng còn miếng sức lực nào, trái tim treo giữa lòng ngực sắp rơi rớt ra ngoài, vừa dậy vội vàng dùng khăn ngâm vào nước ấm đem đến chườm lên mắt Lâm Ninh.
Anh bắt cô nằm im chườm khăn ấm cho mắt khoảng mười phút, sau đó mới cho cô ngồi dậy đi rửa mặt đánh răng.
Đến giờ ăn sáng, cô và anh chỉ cần ăn xong bữa sáng thì có thể rời nơi này.
Lâm Ninh ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, trưng ra bộ mặt ngây ngô bắt đầu giả ngốc, cô cho rằng những bậc trưởng bối ở đây sẽ lại chuyên mục mượn chuyện này châm chọc chuyện kia.
Nào ngờ bàn ăn sáng hôm nay lại hoàn toàn bình thường, các bật trưởng bối cũng không có nói này nói nọ nữa.
Lâm Ninh thở phào trong bụng, ngoan ngoãn dùng bữa, có một ánh mắt cứ âm thầm đeo bám trên người, Lâm Ninh nghiêng mặt nhìn qua cô cháu gái khoảng mười lăm, mười sáu tuổi ngồi cách ba chiếc ghế.
Cô bé lập tức thu lại ánh mắt đang nhìn trộm, tiếp tục dùng bữa.
Lâm Ninh nheo mày, mắt híp lại thành một đường hoài nghi, cô xoay lại, giả vờ tập trung dùng bữa, chỉ vài giây sau Lâm Ninh quay nhanh mặt về phía cô bé.
Cô bé nhanh như chớp đảo mắt đi, vội vội vàng vàng cầm lấy cốc nước uống.
Ây cha, cô bé này cứ nhìn trộm cô mãi, giống như có gì muốn nói với cô.
Lâm Ninh lại nheo mày, không chắc chắn với suy nghĩ của bản thân, cô lần nữa giả vờ xoay đi dùng bữa, mắt nhìn đồ ăn nhưng thực chất chú ý của Lâm Ninh nằm ở phía cô bé.
Quả nhiên cô bé cứ nhìn trộm Lâm Ninh, đôi mắt tròn xoe lén liếc nhìn, giống như muốn bắt chuyện nhưng lại không dám, chỉ có thể nhìn trộm.
Lâm Ninh không chắc chắn suy đoán của bản thân, dù gì thì những người Phàm gia cũng không có hảo cảm với Lâm Ninh.
Đêm qua cô say xỉn đã làm loạn không ít, Lâm Ninh hít vào một hơi, suy nghĩ một hồi.
Nếu cô muốn kiểm tra cô bé đó có thật muốn nói chuyện với cô không thì… Lâm Ninh nảy ra một cách.
Nghiêng sang kề tai thì thầm nói nhỏ với Phàm Dương.
“Em đi vệ sinh một lát.”
Phàm Dương gật nhẹ đầu, ngón tay thon dài ngoắc một cô hầu gái.
Cô đứng dậy, gương mặt nhỏ đáng yêu nhoe ra nụ cười tươi tắn, cúi cúi đầu xin phép ông bà nội, bước ra khỏi bàn ăn đi theo hầu gái.
Ngay sau khi Lâm Ninh đi khuất bóng, cô bé cũng đứng dậy, hướng về ông bà nội nói.
“Cháu xin phép đi vệ sinh ạ.”
Ông bà nội gật đầu, cô bé nhìn về phía Phàm Huệ, cúi đầu lần nữa như thể xin phép Phàm Huệ rồi mới rời đi.
Vừa bước vào nhà vệ sinh, cô bé đã nhìn thấy Lâm Ninh đứng tựa vào bồn rửa chờ đợi.
Thấy cô bé đi vào, Lâm Ninh đã chắc chắn được, cô khoanh hai tay trước ngực, ưỡn ngực uy nghiêm, dáng vẻ rất nghiêm trọng hỏi.
“Em có chuyện gì muốn nói với chị à? Em cứ nhìn chị mãi, chị để ý từ tối hôm qua rồi.”
“Dạ… À…” Cô bé liếc trái liếc phải, hai bàn tay nhỏ đan mười ngón tay vào nhau.
Cô bé bối rối, không dám nhìn vào Lâm Ninh, dù đã chuẩn bị tốt những gì muốn nói nhưng khi trực tiếp đối mặt, tâm trí của cô bé nhất thời trống rỗng.
Thời gian của cô bé lại không nhiều, nếu như quay trở lại bàn ăn quá trễ sẽ bị mẹ nuôi nghi ngờ.
“Em chỉ muốn nhắc nhở chị, chị nên cẩn thận một chút, những gì chị thấy chưa chắc đã là sự thật, người tốt ở bên cạnh chị chưa hẳn đã tốt.”
Cô bé nói xong, thái độ cô bé vô cùng nghiêm túc dặn dò.
“Chị nên cẩn thận.”
Cô bé không để cho Lâm Ninh thắc mắc, nói xong liền xoay người rời đi.
Lâm Ninh ngơ ra, hai tay đang khoanh lại buông lỏng, thu lại dáng vẻ trang nghiêm, đầu lông mày chau lại, nhìn theo lối đi ra.
Cái gì mà người tốt bên cạnh chưa hẳn đã tốt chứ? Ý con bé đang nói đến Phàm Dương kia à?
Ơ… Chồng cô mà lại có gì không tốt?
Lâm Ninh mặt nhăn mày nhó lắc lắc đầu khó hiểu. Trở lại bàn ăn, sau đó cô bé không còn nhìn trộm Lâm Ninh nữa.
…
Sân bay quốc tê Thành An.
Lâm Ái Liên trở về Thành An, cô gái bước đi toác ra khí chắc oai phong, cuốn hút mọi ánh nhìn từ phái nam đến phái nữ, khoác chiếc dạ dài màu nâu, áo len cổ lẹ màu đen, quần dài bó sát cũng một màu đen, từng bước đi đều là giai nhân ưu nhã. Bước ra từ cửa chào sân bay, bà cả nhìn thấy con gái liền vẫy tay ra hiệu.
Lâm Ái Liên bước đến, tay tháo ra chiếc kính đen, ôm chầm lấy mẹ, bà cả gặp được con gái mừng rỡ đến rơi nước mắt. Ôm ấp Lâm Ái Liên, bà cả mừng rỡ tíu tít, xoa xoa vỗ vỗ tấm lưng con gái.
“Con về rồi, cuối cùng cũng về rồi.”
Lâm Ái Liên xoa dịu nỗi nhớ trong lòng bà cả, nhìn sang Lâm lão gia đứng bên cạnh, ngoan ngoãn đáp.
“Con chào cha ạ” Buông ra mẹ, cô ôm lấy Lâm lão gia.
“Ngoan lắm ngoan lắm” Lâm lão gia vỗ vỗ lưng Ái Liên, buông ra cái ôm liền ngắm nhìn từ chân đến tóc con gái lớn, nhìn qua dáng vẻ trưởng thành ưu tú, khí chất không thua kém bất kì ai, ông vô cùng tự hào.
“Lần này con về được bao lâu?” Lâm lão gia hỏi.
“Khi nào Ái Mỹ về, con xử lý xong con bé thì mới đi nữa.”
“Tốt, tốt lắm” Lâm lão gia cất tiếng cười “Nhà này chỉ có con mới trị được con bé đó thôi.”
Nói đến Ái Mỹ, bà cả đang vui mừng chợt lộ tia lo lắng, bà hỏi.
“Đến nay con cũng không liên lạc được cho con bé sao?”
“Không ạ.”
“Ôi trời…” Bà cả lo lắng mặt mày đã trắng bệch, hai gò má hốc hác gầy đi.
Lâm Ái Liên nắm lấy cánh tay của mẹ, cùng bà bước đi ra khỏi sân bay, vừa đi vừa nghiêm trọng nói.
“Lần này con sẽ trị nghiêm con bé bỏ cái thói xấu này, mẹ đừng lo lắng quá, cứ giao cho con ạ.”
“Mẹ cũng mong như vậy, chỉ là…” Bà cả thở dài, gương mặt già nua đã có thêm nhiều nếp nhăn.
“Từ hôm đó đến nay mẹ cứ lo lắng, bồn chồn trong lòng, mẹ có linh cảm chuyện gì đó không tốt.”
Tuy rằng đây không phải là lần đầu Ái Mỹ như thế, nhưng đây là lần đầu tiên bà cả có linh cảm rất xấu, từ ngày hôm đó đến nay bà ngủ không an giấc, luôn bị giật mình vào giữa đêm. Trong lòng thì cứ phập phòng một nỗi sợ không tên nào đó, hại bà ăn không ngon, ngủ không an.
Lời bà cả nói khiến cho bước chân Lâm Ái Liên có điểm khựng lại, bởi vì trong lòng Ái Liên cũng nơm nớp một cơn lo sợ rất lạ, nguyên nhân khiến cô phải tạm gác lại toàn bộ công việc để trở về Thành An.
Lâm Ái Liên dẹp xuống cơn lo lắng trong lòng, giọng nói dịu êm trấn an bà cả.
“Mẹ đừng lo lắng quá, con sẽ tìm được em về cho mẹ.”
“Ừ ừ, trông cả vào con.”
Bà cả chỉ có hai đứa con gái, bảo vật quý giá nhất của bà là hai đứa con này, bà không muốn hai đứa con của bà có bất kỳ mệnh hệ gì.
“Trông vào con Liên Liên, tìm Ái Mỹ về cho mẹ, mẹ cứ có linh cảm rất xấu con à, mẹ lo lắm.”
“Dạ…” Lâm Ái Liên ngượng cười, lo lắng trong lòng ngày một dâng cao thành con sóng lớn, cô không dám nói với bà cả về linh cảm của cô.
Đến bà cả cũng cảm nhận được chuyện không tốt vậy chẳng lẽ nào…
Thật sự đã có chuyện xấu xảy ra sao?
Mắt đẹp mị lên, nếu ai đó làm hại em gái của cô, cô nhất định không bỏ qua.
Cô phải bắt đầu điều tra từ những người bạn của Ái Mỹ.
Còn tiếp…
(P/s Èo éo eo èo eo, hôm nay chắc bốn chương thôi nè, chiều nay hơi bận xí, mai có tiếp nhoa kakaka.
Năng lượng iu thương của tui đâu hết roài, nạp năng lượng điii.)
_ThanhDii
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT