“Chu Quốc Duy?” Lục Tiến lặp lại tên người cần phải tìm kiếm, có chút thắc mắc.

“Người này đắc tội gì với cậu?”

Phàm Dương lạnh nhạt nhìn về phía trước, trong con ngươi nổi lên ánh lửa.

“Cậu có thể từ tiểu thư Lâm gia Lâm Ái Mỹ truy ra người này, hai người này là nhân tình.”

“Ơ… Thế thì cậu còn nhờ tôi làm gì?” Lục Tiến ngạc nhiên nhìn sang Phàm Dương, cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

Cả Trịnh Kiệt Luân cũng cảm thấy kỳ lạ.

“Nếu vậy thì tự cậu cũng có thể điều tra ra rồi, cần gì nhờ đến lão Lục?”

Phàm Dương đã nắm được hai người kia là nhân tình, việc điều tra Chu Quốc Duy từ Lâm Ái Mỹ là chuyện vô cùng đơn giản, không cần phải phiền phức nhờ đến Lục Tiến.

Trịnh Kiệt Luân và lục Tiến đồng loạt nhìn Phàm Dương bằng ánh mắt khó hiểu, Phàm Dương ngừng lại ánh mắt nhìn về phía trước, lửa đỏ trên ánh mắt như màn đêm loé loi ánh sáng, khoé môi nhếch lên thành một đường cong, gương mặt tuấn tú toát ra phong trần xoay lại nhìn hai cậu bạn.

“Tìm tình nhân của người sống thì đơn giản, nhưng tìm tình nhân của người chết thì không, tất nhiên là phải nhờ đến cậu.”

Lục Tiến nghe ra vấn đề, mắt quạ nghi hoặc.

“Cậu định giết cô ta? Nói gì thì nói cô ta cũng là chị của vợ cậu mà, cậu vẫn muốn giết cả cô ta sao?”

Trịnh Kiệt Luân càng cảm thấy khó hiểu hơn.

“Đôi nhân tình này đã đắc tội gì với cậu?”

“Không hẳn là giết” Phàm Dương nhếch môi, gợi ra nụ cười tàn ác, ánh mắt hằn hộc những sợi tơ máu đâm xuyên con ngươi.

“Giết chết thì quá dễ dàng rồi, tôi muốn cô ta sống không bằng chết, phải để cô ta nếm trải mùi vị cuộc sống mà sống không được, chết cũng không được.”

Phàm Dương ngừng lại, gợi ra nụ cười cùng cái nhấc lên đầu lông mày.

“Ngày mai xem như cô ta đã chết rồi, tìm nhân tình của người chết tất nhiên rất khó.”

“Thế thì sao cậu không chờ vài ngày tìm ra Chu Quốc Duy rồi hãy ra tay với Lâm Ái Mỹ.”

Trịnh Kiệt Luân nhìn ánh mắt nôn nóng giết người của Phàm Dương, dường như hiểu ra, dò hỏi.

“Không chờ được à?”

“Ừ, không chờ được.”

Lục Tiến nhìn gương mặt tuấn soái tàn khốc dần hoà vào màn đêm kia, nụ cười gian tà nâng lên, cất ra một tiếng cười khàn.

“Haha, rốt cuộc cẩu nam nữ này đã chọc trúng thứ gì của cậu rồi?”

Phàm Dương nhếch mép, không đáp lời, chỉ đăm đăm nhìn về phía trước.

“Tôi cũng tò mò thật đấy, họ đắc tội gì với cậu?” Trịnh Kiệt Luân thắc mắc hỏi.

Phàm Dương không đáp, trầm tư nhìn về phía lão Mộ, trong ánh mắt đầy lửa nhưng khi nhìn thấy người anh cả nằm trên giường bệnh, lửa giận dịu đi một phần.

Hình ảnh gương mặt bé nhỏ đáng yêu xuất hiện trong tâm trí xoa dịu lửa giận trong lòng anh, Phàm Dương trầm luân một lúc, cuối cùng trả lời bằng một âm thật khẽ, trầm lặng lại rất cưng chiều ấm áp.

“Họ phải trả nợ cho vợ tôi.”

Chu Quốc Duy và Lâm Ái Mỹ nợ vợ của anh một cuộc đời đau khổ, dù kiếp này hay là kiếp sau, nợ vẫn là nợ, bắt buộc phải trả.



Lâm gia…

Lâm Ái Mỹ mặc áo ngủ mỏng như một tấm lưới, sau khi thoa xong dưỡng thể thì leo lên giường, chuẩn bị ngủ.

Bỗng điện thoại vang lên âm thanh tin nhắn, Lâm Ái Mỹ nằm xem điện thoại, tiện tay mở tin nhắn từ số lạ, đoạn tin nhắn rất ngắn gọn.

“3 giờ chiều mai, đến Hafam.”

Lâm Ái Mỹ nhìn dòng tin nhắn ngắn gọn, người có thể nói chuyện với tác phong như này còn bảo đến Hafam thì chỉ có duy nhất một người.

Lâm Ái Mỹ ngồi bật dậy như một chiếc lò xo bung nẩy, vui mừng soạn nhanh đoạn tin nhắn xác nhận.

“Anh Dương?”

Giây sau, tin nhắn trả lời chỉ một chữ.

“Ừ.”

Lâm Ái Mỹ hớn hở gương mặt xinh đẹp tươi tắn nở ra nụ cười, vui mừng đến mức nhảy xuống giường, vội càng chạy đi vào phòng thay đồ thử quần áo cho ngày mai.

Anh Dương cuối cùng cũng hẹn gặp cô rồi.

Cô đã tìm cách tiếp cận Phàm Dương bấy lâu nay, thế mà cứ bị Phàm Dương làm lơ, gần đây thì đến lượt Lâm Ninh rất lạ, luôn đề phòng cô, cô muốn đến Hoa Viên như cứ nghĩ đến lời nói ám mị châm biếm của Lâm Ninh thì không chịu được.

Mấy hôm nay còn không tìm được lý do để sang đó, nào ngờ hôm nay Phàm Dương chủ động tìm cô, xem ra thời cơ đã đến rồi, cô biết chắc, Phàm Dương sẽ rất nhanh chán Lâm Ninh mà haha.

Cùng vào giờ đó, ở tiệm bánh nhỏ trong con phố cũ.

Doãn Linh vừa thu dọn tiệm bánh đóng cửa, hiện tại đã 9 giờ tối.

Cô vừa nghe nhạc vừa tung tăng thu dọn, đóng cửa hàng xong, Doãn Linh đi vào trong căn nhà phía sau cửa hàng.

“Bà ơi.”

Doãn Linh vừa bước vào trong nhà vừa kêu gọi bằng giọng thanh thót đáng yêu.

“Con đã đóng cửa tiệm rồi, có canh chưa bà ơi, con lạnh quá.”

Chuyện là vào khoản 8 giờ tối, trời về đêm dạo này rất lạnh vì đang bước sang đông, Doãn Linh khoác mấy lớp áo ngồi trông coi cửa hàng mà vẫn lạnh run cầm cập.

Thấy vậy, bà Du đã bảo sẽ đi vào hầm một nồi canh vừa ngon vừa bổ cho cô uống để giữ ấm.

Bà Du vẫn chưa đi ra khỏi bếp, chắc là vẫn đang nấu canh rồi.

Doãn Linh vừa đi vừa chà chà hai lòng bàn tay vào nhau, tiến vào bếp kêu gọi.

“Bà ơi, bà đã hầm xong…”

Lời Doãn Linh đang nói khựng lại, đập vào mắt cô là bà Du nằm dài trên sàn nhà, bếp ga vẫn còn đang mở, nồi nước trên bếp sôi sùng sục còn bà Du nằm dài dưới sàn nhà, đôi mắt bà nhắm nghiền lại, gương mặt tái nhợt như một người chết.

Doãn Linh thất thần một giây, trái tim ngừng mất một nhịp đập.

“Bà ơi!”

Tiếng thét vang vọng, Doãn Linh chạy đến tắt bếp, khụy xuống sàn nhà cố gắng đỡ lấy bà Du, Doãn Linh chật vật đỡ bà Du tựa vào lòng cô, bàn tay lay lay vỗ vỗ vào gò má bà Du.

“Bà ơi… Bà ơi bà làm sao vậy…”

“Bà ơi bà có nghe con nói không?”

“Con là Doãn Linh đây…”

Doãn Linh lay lay vỗ vỗ bà Du, nhưng bà đã bất động, không một phản ứng nào, môi miệng bà Du đã không còn một giọt máu, Doãn Linh run rẩy lấy ra chiếc điện thoại, hoảng sợ gọi cho 911.

Vài phút sau, xe cấp cứu đỗ trước tiệm bánh, Doãn Linh đi theo bà Du vào bệnh viện.

Bà Du được đưa thẳng vào phòng cấp cứu, Doãn Linh đứng thất thần trước phòng, đôi mắt vô hồn nhìn lên tấm biển cấp cứu sáng đèn đỏ rực kia. Chờ đợi từng giây từng phút như địa ngục trôi qua, mi mắt Doãn Linh sụp xuống, hàng rào chắn bảo vệ trái tim cũng dần sụp đổ.

Vừa rồi bà Du còn rất bình thường kia mà, Doãn Linh nhìn vào tấm biển cấp cứu chữ đỏ rực, bàn tay run run cầm lên chiếc điện thoại, chiếc điện thoại trong tay Doãn Linh run rẩy, màn hình lấp lánh phản chiếu ánh đèn trên trần nhà theo bàn tay run.

Doãn Linh nhìn con số ngày tháng trên màn hình.

Ngày 25…

Tâm thất Doãn Linh nhói đau, một trận cuồng phong quấy phá tâm tư, đầu ngón tay cái run run trong không khí chạm vào màn hình, mở ra nhật ký.

Bên trong màn hình hiện lên dày đặt chữ số đã được cô đánh dấu, các chuỗi ngày nối liền nhau biểu diễn cho một cuộc đời đã từng đi qua.

Ngày 10… Lâm Ninh tự sát.

Ngày 10 tháng sau… Lâm Ninh và Phàm Dương ly hôn, Hafam xảy ra sự cố.

Ngày 13… Lâm Ninh mất tích.

Ngày 15… Lâm Ái Mỹ giúp Hafam vượt qua khủng hoảng cổ phiếu.

Ngày 25 tháng sau… Bà Du mất.

Ngày 29… Gặp Chu Quốc Duy.

Ngày 10 tháng sau, cùng Chu Quốc Duy đi tìm Lâm Ninh ở Thành Hội…

Một loạt sự kiện đã bị Doãn Linh đánh thành dấu x màu đỏ, biểu hiện cho việc sự kiện đó đã dập bỏ, không còn xảy ra nữa, cho đến sự kiện ngày hôm nay.

Ngày 25, bà Du mất.

Mắt Doãn Linh mở to, ngấn ra lớp nước trong suốt dần dần đong đầy, ngón tay cái run rẩy chạm vào mục ngày 25.

“Sao lại thế này…” Cô tự vấn, nước mắt rơi lộp bộp xuống màn hình.

Rất nhiều sự kiện đã không còn xảy ra nữa, từ sau khi tỉnh lại, hàng loạt sự kiện đã thay đổi, Doãn Linh cứ nghĩ rằng mọi thứ sẽ được thay đổi, sức khoẻ bà Du dạo này rõ ràng rất tốt. Cô đã chăm sóc bà rất tốt kia mà, bà Du vừa rồi rõ ràng vẫn rất khoẻ, bà còn muốn nấu canh hầm cho cô ăn để giữ ấm.

Đáng lý sự kiện ngày hôm nay cũng phải đánh một dấu x đỏ, sao bây giờ đây lại như thế này?

Tại sao nó không thay đổi?

Doãn Linh run rẩy, cái chết đang đến với bà Du, hai đôi vai cô dần run bần bật.

Ký ức trôi về tâm thức, ngày 25 này của đời trước, khi bà Du mất, giọng nói thiều thào trước khi chết của bà Du phát lên trong tiềm thức, lời nói cuối cùng cũng bà…

Là mong muốn tha thứ từ người con trai tên Trình Quốc.

Doãn Linh đứng lặng người, đôi tay run càng thêm run rẩy, thất thần như tượng đá rất lâu.

Kiếp trước, cô không biết đến người con trai của bà Du, giờ đã cô biết rất rõ hắn hiện tại đang ở đâu.

Bà Du muốn gặp người đó trước khi nhắm mắt, Doãn Linh không thể nhắm mắt làm ngơ bà Du chết trong tiếc nuối thêm một lần nữa.

Doãn Linh đứng lặng, chậm chạp xoay đầu, vô thức bước đi, nước mắt ti tách rơi xuống theo từng bước chân của Doãn Linh.

Ngồi lên chiếc taxi, đọc lên địa chỉ một cách thuần phục, taxi chạy trên con đường dẫn ra ngoại thành, từng cảnh vật chạy ngược ngoài ô cửa sổ quen thuộc làm sao.

Tuy rằng đây là con đường lần đầu bàn chân Doãn Linh bước trên nó, ấy vậy mà lại quen thuộc đến lạ, như thể cô đã từng đi trên con đường này rất nhiều lần.

Đi đến một căn nhà hai tầng, Doãn Linh nhìn căn nhà lớn, hai hàng nước mắt chảy dài xuống, ngón tay đưa lên ấn chuông cửa.

Ding dong.

Lại ấn thêm một lần.

Ding dong.

Lại thêm hai lần.

Dinh dong dinh dong.

Đây là mật khẩu ấn chuông cửa, như một cách để người đó nhận diện người đang đến, nếu ấn sai, người đó sẽ không ra mở cửa.

Vài giây sau, một người đàn ông cao to bước ra mở cổng, nhìn thấy Doãn Linh, người ấy lạ lẫm dò hỏi.

“Xin hỏi cô tìm ai?”

Người con gái này thật lạ, nhưng lại biết mật khẩu chuông cửa của hắn ta, mật khẩu chuông cửa này chỉ dành cho những người vô cùng quan trọng, ví dụ như Lâm Ái Mỹ, đang là đêm cho nên vừa rồi nghe mật khẩu chuông cửa, hắn còn tưởng là Ái Mỹ đến.

Doãn Linh nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt đọng đầy phù sương nhìn hắn rất lâu, đôi mắt chỉ càng mở to hơn chứ không chớp, mở to thật lâu đến khi hai mắt cay xè, chớp mắt một cái, kéo theo hai hàng nước mắt chạy xuống.

“Đã lâu không gặp.”

Giọng nói thê lương chào hỏi, Doãn Linh nâng ra nụ cười bi ai.

“Chu Quốc Duy, đã lâu không gặp.”

Người đàn ông ngạc nhiên ngỡ ngàng, đầu lông mày sắc bén nheo lại.

“Tôi có quen cô sao?”

Cô gái này hắn hình như đã thấy ở đâu đó, nhất thời không nhớ ra được cụ thể đã nhìn thấy ở đâu.

“À…” Doãn Linh lặng đi, tay chùi nước mắt.

Kiếp này, đây là lần đầu gặp gỡ.

Kiếp này, cô đến đây gặp hắn, hắn vẫn là hắn, nhưng không phải với danh nghĩa Chu Quốc Duy.

Doãn Linh đến đây là tìm Trình Quốc.

“Trình Quốc, anh có thể đến gặp mẹ anh lần cuối không? Bà ấy đang chờ anh.”

Chu Quốc Duy càng kinh ngạc, không thể tin vào mắt.

Người con gái đứng trước mặt hắn biết rõ cả hai thân phận của hắn.

“Cô là ai?”

Doãn Linh chỉ cười.

Kiếp trước, lần đầu gặp hắn là Chu Quốc Duy, kiếp này gặp lại, lần đầu gặp gỡ hắn là Trình Quốc.

Sau khi ôm chiếc bụng năm tháng nhảy xuống sông, khi thân thể rơi trong không trung, cô mở to mắt nhìn bầu trời cao trong xanh bình lặng trên kia, nguyền rủa những kẻ ấy sống không yên ổn, uất hận với trời cao đến khi thân thể chìm sâu xuống dòng sông cửu.

Cô đã mong cầu rằng kiếp sau, ngàn vạn lần cũng đừng gặp lại kẻ này, ấy thế mà, giờ đây cô vẫn phải đứng trước mặt hắn.

“Tôi là Doãn Linh, anh không có ấn tượng gì sao?”

Là người mà chính anh đã giết chết, từ thể xác đến linh hồn, ấy thế mà khi gặp lại…

Anh không có ấn tượng gì sao?

Còn tiếp…

(P/s Lão Lục ơi là lão Lục, giữ vợ lại kìa.)

_ThanhDii

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play