Biết kẻ hại chết cha mẹ đang tồn tại, lại còn từng sống chung một nhà, thậm chí kẻ đó hiện tại vẫn đang an nhàn hưởng thụ, đố kị với anh.

Loại cảm giác đó bất lực đến nhường nào?

Mỗi đêm tỉnh lại từ cơn ác mộng, khi đau đớn bủa vây anh giữa đêm, anh đã nghĩ điều gì?

Đôi mắt Lâm Ninh mở to, nước mắt đong đầy khi không còn chỗ chứa chạy vọt xuống.

Ông nội nhìn thấy nước mắt rơi xuống, ông gượng gạo cười rồi hỏi.

“Sau khi nghe xong mọi chuyện, cháu có cảm giác gì? Có phải là cháu cũng cảm thấy Phàm Dương đáng thương không? Có phải cháu sẽ nghĩ là nó quá tội nghiệp, cháu xót cho nó, cháu cũng thương hại nó phải không?”

Ông nội lắc nhẹ đầu, gương mặt hiền hậu u sầu.

“Không nên đâu Lâm Ninh, cháu đừng thương hại Phàm Dương, đấy cũng chính là lý do thằng bé không muốn người khác biết đến những chuyện quá khứ của thằng bé, nó không muốn bị thương hại, thương hại chỉ càng khiến thằng bé trở nên thảm hại hơn.”

“Không có…” Lâm Ninh đáp ngay sau khi ông vừa dứt lời, đôi mắt lấp lánh hạt nước, cô chùi đi hai dòng nước mắt vừa chảy xuống, môi mím lại thành nụ cười đau lòng.

“Cháu không thương hại anh ấy.”

Tuyệt đối không phải thương hại.

“Cháu chỉ cảm thấy cháu thật vô dụng, cháu… Cháu vô tư quá…” Lâm Ninh ngược lại cảm thấy bản thân cô không đủ tốt, làn môi mím lại, hai dòng lấp lánh lại chảy xuống.

"Ông nội cũng biết mà, từ lúc cháu gả cho anh ấy, cháu chỉ toàn gây rắc rối thôi… Mà anh ấy thì… Lúc nào cũng quan tâm cháu, lúc nào cũng dịu dàng. Cháu có phách lối thế nào anh ấy cũng chưa từng to tiếng với cháu, ngược lại, anh ấy chỉ lo lắng cho cháu thôi.

Đêm hôm trước… Đêm mà cháu nhận ra anh ấy không ổn, anh ấy vẫn dịu dàng dỗ dành giấc ngủ của cháu.

Dù trong lòng anh ấy đầy rẫy vết thương, anh ấy cũng không khóc, không than phiền mà chỉ vụng trộm rơi nước mắt. Chỉ cần cháu động đậy một chút, anh ấy sẽ xoa xoa cháu, tay anh ấy khi ấy run lắm, thế mà anh ấy vẫn dỗ dành cho cháu ngủ ngon hơn.

Rõ ràng người cần được xoa dịu lúc ấy… Không phải cháu mà là anh ấy. Cháu chỉ cảm thấy cháu… Cháu vô tư quá… Cháu thật sự thờ ơ quá…"

Người đó vì cô mà lắng lo từng chút, đến cả giấc ngủ cũng dỗ dành cho cô, ấy vậy mà cô chẳng biết rằng tâm anh không thể an yên, giấc ngủ ngon đối với anh là phù phiếm.

Đáp án của Lâm Ninh hoàn toàn trái với dự đoán của ông nội, đôi mắt ông sượt qua một sự ngỡ ngàng như là tìm thấy hi vọng.

“Cháu không vì chuyện đó mà thương hại Phàm Dương sao?”

“Không” Lâm Ninh không chần chừ, cô mím ra nụ cười tràn ngập nước mắt, ánh mi lấp lánh như những vì sao trời.

“Ông nội, thương hại là khi không có tình cảm.”

Câu nói của Lâm Ninh làm cho ông nội ngẩn người một giây, thương hại là khi không có tình cảm, vậy ra Lâm Ninh cũng có tình cảm với cháu trai của ông rồi.

Ánh mắt ông nội nổi lên những hi vọng, gương mặt u sầu hiện lên nụ cười khẽ.

“Xem ra, thằng bé đã tìm đúng người rồi.”

“Cháu không biết nữa…” Lâm Ninh nâng bàn tay nhỏ run run lau đi nước mắt trên gò má, trái tim thổn thức thật bồi hồi, trái tim cô bị bao bọc bởi những hàng dây leo tẩm đầy gai độc.

“Cháu cảm thấy cháu không xứng đáng với anh ấy một chút nào, anh ấy lúc nào cũng lo lắng cho cháu, anh ấy tốt với cháu như vậy, ấy vậy mà cháu thờ ơ quá… Rõ ràng anh ấy mới là người cần được xoa dịu thế mà…”

Thế mà cô chẳng nhận ra, cô chưa từng nghĩ đến vẻ ngoài cứng cỏi của anh lại bao bọc một trái tim đầy rẫy vết cắt, cô chưa từng nhận ra nụ cười của anh chất chứa phiền muộn, chưa từng nhìn thấy u sầu trong đôi mắt anh.

Cô cảm thấy bản thân thật sự thờ ơ, trong khi anh luôn lắng lo mọi thứ cho cô, cô lại chẳng hề quan tâm anh.

“Không phải lỗi của cháu” Ông nội cười dịu dàng, nhìn cô cháu nhỏ tủi thân nức nở cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, ít ra, Lâm Ninh cũng không thương hại Phàm Dương.

Chuyện của Phàm Dương khi nói ra, cảm giác đầu tiên chắc chắn sẽ là thương hại.

Lâm Ninh lại không như vậy, cảm giác đầu tiên của cô cháu bé bỏng này lại chính là cảm thấy bản thân không đủ tốt, không đủ quan tâm Phàm Dương.

Ông đáp khẽ.

“Phàm Dương sẽ không để cho người khác thấy điểm yếu ớt của thằng bé, cháu không nhận ra cũng phải, cho nên cháu không cần phải cảm thấy có lỗi.”

“Cháu là người khác với anh ấy sao?” Lâm Ninh càng mím chặt môi hơn, hỏi một câu khiến ông nội cũng ngây người.

Lâm Ninh không để ông nội ngỡ ngàng thêm, mếu máo rít lên.

“Cháu là vợ anh ấy mà.”

Đây cũng chính là điều khiến Lâm Ninh day dứt.

“Cháu là vợ anh ấy… Nhưng cháu cũng chính là người không thể hiểu anh ấy, mọi người trong Hoa Viên đều biết, chỉ riêng cháu là không.”

Trước đây, cô chưa từng muốn bên cạnh anh, dù anh đối với cô dịu dàng như nước, cô vẫn không nguyện lòng ở bên anh.

Giờ đây, hai người ở bên nhau, anh vẫn nhốt mình trong một cõi khép kín. Anh chưa từng muốn mở lòng nói ra với Lâm Ninh, nếu không vì đêm đó đột nhiên cô tỉnh giấc thì đến bao giờ Lâm Ninh mới được biết rằng…

Người đàn ông đang vững vàng ôm ấp cô mới là người cần một cái ôm xoa dịu?

“Ông nội… Phàm Dương thật sự thật sự… Rất tốt, chỉ có cháu không tốt với anh ấy.”

Ông nội giương cao nụ cười hiền, ánh mắt dịu dàng ôn nhu nhìn Lâm Ninh, ông đã có thể nhẹ lòng rồi.

“Lâm Ninh, cháu thương Phàm Dương rồi đúng không?”

Lâm Ninh gật gật đầu, mi mắt sụp xuống.

Tiếng thương này thật không xứng đáng để nói ra, cô không xứng đáng để nói tiếng thương anh.

“Nếu cháu thương Phàm Dương thì hãy ở bên thằng bé, thằng bé chẳng cần cháu làm gì cho nó cả, cháu chỉ cần ở bên cạnh thằng bé là đủ rồi.”

Thế nhưng ông nội vẫn muốn tham lam hơn một chút.

"Nếu được thì Lâm Ninh… Cháu thương thằng bé một chút, dù thằng bé chỉ cần cháu ở bên cạnh là đủ, nhưng nếu được thì cháu hãy trở thành chỗ dựa cho thằng bé, đáp lại thằng bé bằng yêu thương. Chân thành đổi lấy chân thành, đừng rời khỏi thằng bé.

Ông biết yêu cầu này của ông hơi quá, yêu cầu này nói đến cả cuộc đời, ông biết là quá lớn, nhưng ông hi vọng cháu sẽ trở thành chốn về cuối cùng của Phàm Dương, trở thành nơi mà thằng bé có thể buông xuống mọi phòng bị, gỡ ra lớp mặt nạt, được là chính nó."

“Ông nội có nghĩ là cháu làm được không?” Lâm Ninh cười gượng gạo, cô không tự tin vào bản thân mình, làm sao có thể đảm đương trọng trách to lớn ấy khi mà cô thời gian qua hoàn toàn ngu ngốc.

Lớp vỏ bọc của anh quá hoàn hảo, cô không hề nhìn ra.

“Được” Ông nội ôn dịu gật đầu, lặp lại “Chân thành đổi lấy chân thành, chắc chắn sẽ làm được.”

Ông nội trầm lặng một giây, ánh mắt hiện lên đau lòng.

"Lâm Ninh, Phàm Dương là một đứa trẻ thiếu thốn, cha mẹ nó rời đi từ sớm, từ khi mất đi cha mẹ, Phàm Dương vẫn luôn khao khát được yêu thương, nhưng cuộc đời của thằng bé bắt buộc thằng bé phải đề phòng tất cả mọi thứ.

Nếu cháu dùng chân thành sẽ đổi được chân thành của thằng bé, mà không, phải nói là thằng bé luôn luôn chờ đợi một người mang đến ấm áp cho trái tim nó, chỉ cần cho nó thấy đủ chân thành, cháu sẽ có được trái tim của thằng bé. Nhưng nếu cháu không có ý định ở bên nó cả đời thì cháu không cần va vào, không cần phải đánh đổi.

Cháu chỉ có thể lựa chọn một trong hai thứ, nếu là thương thì cả đời này phải gắn với Phàm Dương, nếu không thương thì đừng cho thằng bé nhìn thấy hi vọng."

Ông nội ngừng lại một giây, xác nhận lại thêm một lần nữa, thật rõ ràng.

“Cháu có thương không?”

Nếu là thương, chân thành sẽ đổi lấy chân thành, cả đời không được rời khỏi.

Nếu không thương, đừng bao giờ cho anh nhìn thấy hi vọng để rồi anh sẽ mong cầu hão huyền, lại càng thêm đau khổ.

“Thương.”

Sau tiếng thương này, cuộc đời Lâm Ninh sẽ không thể dứt ra khỏi Phàm Dương.

Vừa hay là cô cũng nguyện ý, nguyện ý một đời trầm luân cùng anh, không tách rời, không cách biệt.

Còn tiếp…

(P/s Mê ông Phàm, mê vợ của ông Phàm, mê cả ông nội của ông Phàm!)

_ThanhDii

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play