Lâm Ninh ngủ cả ngày hôm nay, cô không biết bên ngoài thế giới đã xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên, Lâm Ninh cũng sớm dự định được chuyện cô và anh cùng nhau xuất hiện sẽ rất rầm rộ.
Bức ảnh của Lâm Ninh và Phàm Dương bạo phát trên mạng xã hội, lên thẳng trang đầu tạp chí thời gian.
Ông Phàm lên trang đầu tập trí thương mại là chuyện bình thường đi, nhưng lần này lại lên cả tạp trí thời trang.
Bức ảnh chụp gương mặt tuấn lãm nghiêm ngặt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm về phía trước, đôi bàn tay to giữ lấy tấm lưng trắng nõn xương cánh bướm hoàn mỹ. Bức ảnh gây bão mạng xã hội bởi phản ứng vô cùng soái ca giữ của, hiệu ứng thời trang của bức ảnh này rất ăn khách, chiếc vòng cổ trắng bạc Lâm Ninh mang, chiếc váy Lâm Ninh mặc, lẫn cả vòng tay Lâm Ninh đeo đều cháy sạch hàng, kể cả kiểu búi tóc của Lâm Ninh cũng trở thành xu hướng.
Phía nam giới truy lùng bộ âu phục của ông Phàm, cả kiểu tóc mái lãng tử cũng trở thành hot hit, phái nam theo đuổi hình mẫu quý ông tuyệt đối.
Lâm Ninh ngủ cả ngày, vừa dậy đã nôn, bị bác sĩ khám bệnh hỏi mấy câu để kiểm tra nhận thức.
Sau đó Phàm Dương bưng bát cháo nóng lên phòng, dỗ dành đút cô ăn hết bát cháo.
“Bà nhỏ, có một thìa cháo vừa thơm vừa ngon đang chờ đợi bà nhỏ.”
Lâm Ninh chu chu cái miệng nhỏ, há miệng đón lấy thìa cháo đang chờ đợi.
Ăn một thìa, cháo nóng an ủi chiếc bào tử rỗng, chỉ một thìa đã làm bụng cô ấm lên, mặt bắn ra mấy bông hoa hạnh phúc thốt lên.
“Đúng là tay nghề của bà Năm mà, số một luôn.”
Đồ ăn của bà Năm lúc nào cũng ngon như thế a, ăn xong, Lâm Ninh nhìn đồng hồ điểm bảy giờ tối.
Tuy rằng cơ thể cô rất mệt, nhưng cũng vừa ngủ dậy, bây giờ tạm thời chưa muốn ngủ nữa.
Có nằm xuống cũng không ngủ được, dù gì thì vẫn còn sớm, giờ này mà đi dạo dưới Hoa Viên ngắm hoa thì còn gì bằng.
Lâm Ninh nhìn anh chồng đang chuẩn bị ngồi xuống giường, hai bàn tay nhỏ vươn ra.
“Chồng ơi, ôm ôm.”
Phàm Dương ngồi xuống giường, nhìn đôi tay nhỏ nhắn đang hướng về anh đòi ôm ấp, anh cười cười, bàn tay vỗ vỗ xuống mặt giường đệm.
“Em nằm xuống đi, anh ôm ngay.”
“Không phải, ôm em ra ngoài cơ” Lâm Ninh nhoe ra nụ cười thật đáng yêu, ngõ ý.
“Anh ôm… À không, anh cõng em đi dạo đi, dạo vườn hoa.”
“Muốn đi dạo hửm?” Anh khẽ hỏi, không chuẩn bị nằm xuống, bước xuống giường đứng dậy.
“Ừm ừm, em muốn hít thở không khí vườn hoa, ngủ cả ngày rồi, bây giờ không muốn ngủ.”
Nhưng mà tự đi thì cũng không được, nên là…
“Chồng cõng em đi đi.”
“Đợi anh một lát” Phàm Dương phì cười, đối với yêu cầu đáng yêu này vô cùng cưng chiều gật đầu, anh đi đến tủ quần áo lấy ra chiếc áo khoác, trở lại giường choàng áo khoác lên người Lâm Ninh, sau đó mới ngồi xuống giường, đưa lưng về phía cô, bảo.
“Lên nào.”
“Í hí” Lâm Ninh bò đến, trèo lên lưng anh, hai tay vòng qua bờ vai săn chắc câu cổ anh, cô bám dính lên người anh như một con hà biển.
Phàm Dương giữ chắc hai bên gối đùi nhỏ nhắn, kẹp chân cô ở hai bên hông rồi đứng bật dậy.
“U oa, tầng không khí hai mét là đây rồi” Cô thốt lên thích thú.
Bởi vì anh cao lắm, chiều cao dao động từ 1m85 đến 1m90, cô được anh cõng lên cao, độ cao này là tầng không khí của người cao ráo, tầng không khí hai mét thoáng đãng.
Chân dài 1m68 như Lâm Ninh khó khăn lắm mới có thể hít được bầu không khí này.
Phàm Dương nâng lên bước chân thon dài, đưa Lâm Ninh ra khỏi phòng ngủ chính.
Phàm Dương cõng Lâm Ninh đi đến cầu thang đá quý, chưa đến cầu thang đã nghe thấy giọng nói của bác Lý khổ sở vang lên, dường như bác Lý đang rất khó xử với ai đó.
“Xin cô thông cảm, cô chủ và cậu chủ đã nghỉ ngơi rồi.”
“Tôi chỉ gặp Lâm Ninh một chút, không vấn đề gì cả, ông để cho tôi gặp em ấy.”
Phàm Dương bước đến cầu thang, nhìn xuống tầng lầu là Lâm Ái Mỹ đang nói chuyện với bác Lý.
“Ô…” Lâm Ninh nhìn thấy Lâm Ái Mỹ thì hô lên.
Úi chà chà, hai tuần rồi mới thấy Lâm Ái Mỹ xuất hiện.
Lâm Ninh biết rõ Lâm Ái Mỹ không dễ dàng từ bỏ, hôm nay đã xuất hiện rồi, điều này nghĩa là đã có kế hoạch B rồi nhỉ.
Lâm Ái Mỹ hướng ánh mắt đến phía trên tầng lầu, nhìn thấy Phàm Dương đang cõng Lâm Ninh, gương mặt yêu kiều sượng lại, lộ ra nét khó chịu nhưng rất nhanh hoá thành tươi cười chào đón.
“Ninh Ninh” Lâm Ái Mỹ vẫy vẫy tay với gương mặt tươi tắn.
Phàm Dương bước xuống lầu, cõng Lâm Ninh trên lưng đi đến.
Lâm Ninh câu chặt Phàm Dương, hai tay câu cổ anh, hai chân đá đá vào không khí nghịch ngợm.
“Chào chị a, sao chị lại đến đây vậy?” Cô hỏi.
Lâm Ái Mỹ nhìn Lâm Ninh ngồi trên lưng Phàm Dương bằng ánh mặt kỳ lạ.
“Em như này là…”
“À” Lâm Ninh cười cười, ngây thơ nói “Em muốn đi ngắm hoa, nhưng mà lười quá nên bảo chồng yêu cõng đi ngắm hoa.”
Mấy cô hầu trong góc bếp, đặc biệt là Tiểu Vỹ và Vi Vi cực kỳ hóng chuyện, ló đầu ra từ mép tường nghe ngóng.
“Sao vậy? Có chuyện gì mà chị lại đến vào giờ này? Bây giờ cũng muộn rồi.”
“À ừ…” Lâm Ái Mỹ nhìn bàn chân nhỏ đang lay lay lắc lắc trong không khí vô cùng thích thú của Lâm Ninh.
Được Phàm Dương cõng nên thích thú quá nhỉ?!
Khoé môi Lâm Ái Mỹ co giật, tay đang cầm quyển tạp chí giơ lên cho Lâm Ninh.
“Chị chỉ muốn cho em xem cái này, hôm nay anh Dương được lên tạp chí… Và cả em.”
“Ớ!” Lâm Ninh thốt lên, vô cùng ngạc nhiên “Được lên tạp chí sao?”
Thật ra cô đã biết rồi, nhưng vẫn giả ngốc một chút.
Tay cầm tạp chí, Lâm Ninh cầm cho Phàm Dương cùng xem.
“Oa, anh xem, chúng ta được lên hẳn trang đầu nè” Lâm Ninh tấm ta tấm tắt ngắm nhìn bức ảnh, ngón tay xinh đẹp chỉ vào mình trong tạp chí.
“Chồng xem chồng xem, em đẹp em đẹp.”
Tuy bức ảnh trang đầu chỉ chụp được tấm lưng, xương cánh bướm, mái tóc được búi đẹp, những sợi tóc lả lơi rơi nhẹ xuống gáy tóc. Chiếc váy sang trọng khoe ra đường cong cơ thể mỹ nữ ngọc ngà, chỉ một bóng lưng cũng đủ hút mắt người nhìn vào bức ảnh.
Phàm Dương không đáp, ánh mắt nhìn vào bức ảnh trìu mến, bạc môi nhấc ra một nụ cười.
Lâm Ninh nghiêng mặt hôn vào gò má anh một cái chụt, sau đó chỉ chỉ vào tạp chí, truy hỏi.
“Em đẹp mà đúng không?”
Phàm Dương bị hôn trước mặt Lâm Ái Mỹ, không thoát được nữa, duật ra nụ cười tuấn lãm đáp ứng.
“Đẹp.”
“Hehe” Lâm Ninh ngước mặt lên nhìn Lâm Ái Mỹ, tươi tắn như đoá hoa chớm nở, tay lắc lắc quyển tạp chí.
“Em cảm ơn chị nha, chị vừa mới đến, chị có muốn uống tách trà không, trà xanh…”
“À không, chị chỉ tiện nghé ngang, bây giờ phải đi rồi.”
Lâm Ái Mỹ cắt ngang, liếc mắt, biết rõ hai chữ tiếp theo Lâm Ninh định nói.
“Thế…” Lâm Ninh hụt hẫng thu lại nụ cười, bị cắt ngang, buồn rầu lẩm bẩm “Lại không được thưởng trà xanh MATCHA với chị rồi, tiếc ghê.”
Hỡi bạch liên hoa làm sao ngăn cản được Lâm Ninh nói ra thần chú trà xanh matcha, lần này Lâm Ninh còn cố ý thổi phòng hai chữ kia hơn.
“Ừ, chị về” Lâm Ái Mỹ nào có ý nghĩ nán lại, nhìn màn chồng chồng yêu yêu trước mắt thật không nuốt trôi, lại còn chiêu trò vô tội của Lâm Ninh, nếu ở lại Lâm Ái Mỹ sẽ nghẹn chết.
“Khi khác chị sẽ đến chơi với em” Lâm Ái Mỹ cười cười.
“Thế khi khác chị đến nhất định phải thưởng trà xanh máttt chaaa với em nha, chị về nhé, em và chồng em đi ngắm hoa rồi, không tiễn được.”
Lâm Ái Mỹ càng đen mặt hơn trước cái miệng cứ nhọn ra mỗi khi nói trà xanh đến matcha, nụ cười của Lâm Ái Mỹ sượng cứng, mắt lườm một cái.
“Ừ…” Lâm Ái Mỹ vẫn không quên nhìn Phàm Dương, vẽ ra nụ cười trìu mến.
“Em về nhé.”
Phàm Dương không đáp, gương mặt anh tuấn hoàn toàn không chú ý đến.
Lâm Ái Mỹ chỉ đành xoay đầu, nhanh chóng rời đi.
Ngay sau khi Lâm Ái Mỹ bước ra khỏi bục cửa, Tiểu Vỹ và Vi Vi ở trong bếp phát ra tiếng cười man rợ.
“Á há há há!”
Lâm Ái Mỹ nghe thấy tiếng cười, xoay mặt lại nhìn.
“Ự…” Tiểu Vỹ và Vi Vi lập tức nín lại.
Lâm Ái Mỹ lườm Tiểu Vỹ và Vi Vi lấp ló ở phía xa, nhìn lại Lâm Ninh đang to tròn con mắt ngu ngơ, nhìn xuống Phàm Dương.
“Em về” Lâm Ái Mỹ lần nữa nâng ra nụ cười dịu dàng mặc dù Phàm Dương hoàn toàn không liếc mắt đến.
Lâm Ái Mỹ xoay đầu bước ra khỏi bục cửa, bác Lý lịch thiệp bước đi cùng, tiễn cô hai nhà họ Lâm ra cổng chính.
“Há há há” Tiểu Vỹ và Vi Vi lại man rợ.
Lâm Ninh cũng hí hí cười trộm, Phàm Dương nghe tiếng cô cười, khoé môi cong cong.
“Bà nhỏ, đi ngắm hoa được chưa?”
“Được rồi ạ” Lâm Ninh đưa quyển tạp chí cho cô hầu gái bên cạnh, hai tay tập trung câu lấy anh.
Phàm Dương cõng Lâm Ninh đi ra ngoài vườn, vườn hoa về đêm rất đẹp, sắc hoa đã khép vươn lại nụ hồng, Phàm Dương đặc biệt căn dặn người làm tắt toàn bộ đèn điện ngoài vườn.
Bởi vì trồng rất nhiều hoa, buổi đêm khi tắt toàn bộ đèn điện, tại những dàn hoa sẽ hiện lên đom đóm đêm.
Chúng sáng lấp lánh ánh vàng chớp nhoáng, buổi sáng sẽ ngắm được màu hoa, buổi đêm sẽ ngắm được màu đom đóm.
Anh cõng cô đi trong vườn hoa đầy đom đóm, lặng yên chỉ có tiếng bước chân thật chậm rãi, còn có bên tai một vài âm thanh của mấy loại côn trùng về đêm, trộn lẫn cùng âm thanh rì rào của đài phung nước.
Lâm Ninh câu lấy anh, gương mặt tựa lên bờ vai vững chắc ngắm nhìn những đàn đom đóm bủa vây dàn hoa.
Trái tim đập thật khẽ, thật xao xuyến theo từng bước chân anh gõ nhịp, ngực cô áp chặt vào lưng anh, có lẽ… Anh cũng cảm giác được nhịp đập lùng bùng trong ngực Lâm Ninh.
Nhịp đập ấy chân thành hơn mọi lời nói, Lâm Ninh yên lặng tựa trên vai anh, đôi mắt bình yên đắm chìm vào ánh vàng của đom đóm.
Dường như Phàm Dương cũng xao xuyến, bước chân bỗng dừng lại, nghiêng mặt nhìn sang gương mặt cô bé nhỏ đang tựa trên vai anh rất trầm ngâm.
Anh nhìn thấy trong đôi mắt cô là ánh đom đóm lấp lánh thật yên bình.
“Bà nhỏ” Anh gọi khẽ.
Lâm Ninh giống như bị đánh thức, cô xoay mặt nhìn anh.
Nhìn gương mặt đàn ông đang rất đắm say nhìn cô, ánh nhìn chất chứa vô vàng trìu mến mê say, giọng anh thật khẽ yêu cầu.
“Hôn anh.”
Lâm Ninh mím ra một nụ cười, thật ra vừa nhìn anh, Lâm Ninh đã biết anh muốn gì.
Cô hướng mặt đến, áp nhẹ lên bạc môi một nụ hôn nhẹ nhàng.
Vườn hoa cuối mùa thu về đêm, hoa đã ẩn mình, đom đóm đêm nhấp nháy cho một tình yêu nảy nở.
Lâm Ninh dụi vào vai anh, tận hưởng bầu trời đêm và tấm lưng vững trải.
Chợt hỏi.
“Ông Phàm có thể cõng em như vậy cả đời không?”
“Có thể.”
Phàm Dương không nhanh không chậm đáp nhẹ nhàng, âm thanh trầm lắng hoà cùng màn đêm dịu dàng như làn gió hôn lên gò má người thiếu nữ.
“Sau này, em muốn đi đâu, anh đưa em đi.”
“Ừm hửm” Lâm Ninh tích cực suy nghĩ, nghĩ về nơi muốn đến.
“Đi đâu bây giờ nhỉ? À… Hay là đến vườn hoa Keukenhof ở Hà Lan đi, em rất muốn được đến đó, chỗ đó có nhiều hoa lắm, sẽ rất đẹp.”
“Được” Anh cười cười “Bà nhỏ nhà anh rất thích hoa.”
“Đúng rồi, em thích hoa.”
Thật ra là nơi nào cũng được, miễn có anh bên cạnh.
Lâm Ninh lại hỏi.
“Anh có thích hoa không?”
Lúc trước nơi này chỉ là thảm cỏ trải dài như thể một sân golf, sau đó bị cô đổi thành vườn hoa, khi ấy anh cũng không có phản ứng gì cả.
“Thích” Phàm Dương ngẩn nhìn dàn hoa phía trước, đóm đêm lấp lánh mắt anh.
“Vì bà nhỏ nhà anh rất thích.”
Vì Lâm Ninh thích hoa, Phàm Dương cũng sẽ thích hoa.
Còn tiếp…
(P/s Ỏ! Ỏoo! Ỏoooo!
Ngọt ngào quó, hạnh phúc quó, chịu hum nổiii! Tui muốn yêu quó, cho tui một anh người iu đi!
Tôi thích nhất câu: “Chồng ơi, ôm ôm” của bà Phàm.
Tui cũng mê nhất câu: “Hôn anh” của anh Phàm.
Có ai để ý cái bìa hôn, đẹp quớ đi, mà bìa tui đăng theo ảnh thôi, chứ chưa có được cấp bìa, tui là con ghẻ cái app này mà haha hụ hụ.)
_ThanhDii
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT