Phàm Dương đưa Lâm Ninh rời đi, Vân Trang không hiểu chuyện gì ngớ ra, ngơ ngác trước màn xin lỗi rối rít của vợ chồng Uyển Nhi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Khi cậu ra ngoài đã có sự kiện đặc biệt lắm” La Anh trả lời.
Vân Trang chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn lại Trần Uyển Nhi tức giận đỏ mặt, Trần Uyển Nhi và Huỳnh thiếu hậm hực rời khỏi buổi họp mặt, lúc đi ngang qua Vân Trang và Lý Thành còn hắc giọng.
“Tránh ra.”
Bởi vì Vân Trang và Lý Thành đứng ngán đường, Uyển Nhi vô cùng khó chịu lướt qua.
Vân Trang tránh đường, chân chao đảo không vững, Lý Thành đỡ lấy vai Vân Trang.
Màn hai tay đỡ vai cực kì thân thiết kia lọt vào mắt cả lớp, mọi người trầm trồ ồ lên.
“Nha, nha nha, hai cậu nha” Doãn Linh không giấu được sự phấn khích chỉ trỏ Vâng Trang và Lý Thành.
Vân Trang xấu hổ, gò má đỏ hồng, thẹn thùng không dám nhìn những người bạn.
Lý Thành thấy Vân Trang e thẹn, chủ động nắm lấy tay Vân Trang trước mặt mọi người, nâng ra nụ cười tươi thông báo.
“Chúng tôi ở bên nhau rồi.”
“Ố hố hố hố, biết ngay mà” Doãn Linh và La Anh phát lên tiếng cười.
Các bạn nam khác vỗ tay chúc mừng cho Lý Thành.
“Chuyện là sao vậy? Kể tớ nghe với, ơ mà sao hai cậu gặp được ông Phàm mà dẫn ông ý vào đây?” Quách Đồng lại tò mò hỏi.
“Thì… Chuyện là…” Vân Trang xấu hổ không thôi.
Nửa tiếng trước, khi cô đi ra khỏi phòng họp mặt đuổi theo Lý Thành.
Lý Thành đứng bên ngoài hành lang, tay cầm điếu thuốc rít một hơi.
“Lý Thành…” Vân Trang từ phía sau bước đến.
Nghe thấy giọng nói của Vân Trang, Lý Thành ngoái đầu lại nhìn, nhìn thấy bóng dáng thương nhớ đang đi tới, anh lập tức dập tắt điếu thuốc trên tay. Tay còn phủi phủi làn khói thuốc trắng xung quanh, xoay lại nhìn Vân Trang.
“Sao cậu lại ra đây? Không ở trong phòng chơi cùng mọi người đi.”
“Cậu cũng đi ra đây mà” Vân Trang đứng bên cạnh Lý Thành, hai người đứng ngắm nhìn bầu trời đêm qua khung cửa kính xinh đẹp ngoài xa.
Trái tim trong lòng ngực đập thật mạnh, cô nhìn ra ngoài thành phố về đêm lấp lánh ánh sáng, bồi hồi trong tim càng tăng lên. Giây phút này, cô và anh chỉ có một mình, anh đứng ngay bên cạnh cô, chỉ cần vươn nhẹ bàn tay ra đã có thể chạm lấy.
Vân Trang nắm chặt bàn tay, cố gắng trấn an trái tim đang loạn nhịp, hít vào một hơi lấp đầy dũng khí.
“Ở Đài Tây Bắc có đẹp không?”
Vân Trang chưa từng đến Đài Tây, gia đình cô chủ yếu ở Thành An, chẳng có người quen nào ở Đài Tây, thế nên Vân Trang không có dịp đến đó.
“Đẹp” Lý Thành cũng ngắm thành phố đêm trả lời, âm thanh trầm xuống nói thêm.
“Nhưng với tôi thì Thành An là đẹp nhất.”
“Thành An đẹp nhất à?” Vân Trang nhìn thành phố đầy ánh sáng giữa màn đêm đen, cô chưa đến Đài Tây cho nên không biết nơi đó đẹp thế nào, cô chỉ biết Thành An, chỉ đành gật đầu.
“Vậy à…”
Lý Thành không có hồi đáp, anh ngắm Thành An rồi nhìn lại Vân Trang, cảm giác xao xuyến của thời thanh xuân vẫn bùng cháy trong lòng Lý Thành.
Thích thầm ba năm, hai năm xa cách cũng đã năm năm, giờ đây đứng trước mặt Vân Trang, Lý Thành vẫn xuyến xao như thuở ban đầu.
Vân Trang là thanh xuân của Lý Thành, là rung động đầu đời cho nên cũng thật khó quên.
Anh cười thật khẽ, tâm tư vụng trộm đã lâu thì thầm nói nhỏ.
“Thành An này đẹp hơn Đài Tây Bắc là vì có cậu ở đây.”
Vân Trang xoay mặt nhìn Lý Thành, anh vẫn nhìn về thành số phía sau lớp kính, nói với ánh mắt lấp lánh.
“Cậu đừng để tâm những gì các cậu ấy nói, đúng như cậu nói, chuyện đã cũ rồi cho nên cũng đừng quá để tâm.”
Nhịp tim Vân Trang rỗng đi một nhịp, bàn tay càng siết chặt nắm đấm.
“Lý Thành…” Cô gọi khẽ, tay nắm chặt kiềm lại cảm giác lùng bùng trong lồng ngực.
“Từ Đài Tây Bắc đến Thành An gần tám giờ đi tàu…” Vân Trang thả ra nắm đấm tay, ngón tay rụt rè nắm lấy ngón tay trỏ của Lý Thành.
Bàn tay cô bao bọc ngón tay anh, nhẹ nhàng níu lấy.
“Cậu có bằng lòng đi tàu suốt tám tiếng chỉ để nhìn tớ không?”
Lý Thành ngạc nhiên nhìn sang Vân Trang, nhìn xuống bàn tay cô đang nắm tay anh, có chút không hiểu được, nhịp tim trở nên rối loạn.
“Chẳng phải cậu không muốn yêu đương sao?” Lúc trước anh đã định ngỏ ý tỏ tình, nhưng Vân Trang luôn nói với các bạn rằng gia đình không cho yêu đương, cô thường cố ý nói rất to để cho Lý Thành nghe thấy.
Vậy nên anh cũng chẳng dám thổ lộ, chuyện tình cảm thời thanh xuân rất non nớt, Lý Thành ngày đó cũng có chút trẻ con nhưng anh cũng rất chính chắn, biết gia đình cô không cho phép mà giấu đi tình cảm của mình.
Để tình cảm trong anh chỉ là thanh xuân tươi đẹp.
“Cậu đừng hỏi, chỉ cần trả lời tớ thôi” Vân Trang đỏ mặt, thẹn thùng không dám nhìn anh, tay nắm lấy ngón tay anh, mặt xoay đi nơi khác, giọng nói cũng thẹn nhỏ.
“Lão dễ già đó rất thích ghẹo tớ, ông ta thường dùng chuyện làm luận để hẹn gặp mặt, cái đó tớ không chống đối được, nếu như một ngày nào đó, tớ gọi cậu và muốn cậu từ Đài Tây trở về ngay lập tức, cậu có thể trở về không?”
“Cậu nghĩ tôi tham gia họp lớp là vì muốn nhìn ai?” Lý Thành rút ngón tay, trực tiếp nắm lấy tay Vân Trang, anh cười khổ đáp.
“Tôi chỉ muốn được gặp cậu mới trở về, nếu cậu đồng ý ở bên tôi thì không cần cậu lên tiếng, tôi sẽ tự động trở về.”
“Nhưng cậu đang học ở Đài Tây mà” Vân Trang ngước lên nhìn Lý Thành, không muốn anh vì cô mà từ bỏ con đường hiện tại đang theo đuổi.
Lý Thành nâng ra nụ cười, ánh mắt dịu dàng trả lời.
“Đúng là đang học ở Đài Tây, khoảng một năm nữa thì tôi có thể hoàn thành xong và chuyển về Thành An, chỉ cần có lý do để trở về thôi.”
“Tớ có được tính là lý do để cậu trở về không?” Vân Trang mím mím cánh môi, đôi mắt lấp lánh nhìn Lý Thành.
Đây là cơ hội duy nhất của Vân Trang, cô không thể bỏ lỡ nữa.
“Chúng ta ở bên nhau đi.”
Lý Thành nghe cô nói, ánh mắt không giấu được sự vui mừng, hai cánh tay rộng lớn gian ra ôm lấy Vân Trang, ôm ấp cô vào lòng, mừng rỡ thì thầm.
“Vân Trang, anh chờ em mãi.”
Vân Trang được Lý Thành ôm, câu nói xoa dịu nhẹ nhàng biết bao, trái tim Vân Trang trở nên yếu ớt vô cùng, mếu máo đến muốn khóc.
“Hai năm qua anh không thèm liên lạc với em, em còn tưởng… Anh hết thích em rồi.”
“Không phải, là do anh không dám làm phiền em” Lý Thành cười khổ, anh thích cô lâu như vậy, cô rõ ràng biết, nhưng mãi im lặng không đáp hồi, thậm chí còn không chuyển đèn xanh, chỉ mãi bật đèn đỏ.
Anh mới không dám tìm cô, sợ sẽ phiền Vân Trang.
“Thế anh vẫn thích em đúng không?” Cô vẫn muốn xác nhận.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Chiều Hư2.
Có Người Yêu Thầm Tôi 11 Năm3.
Cuộc Hôn Nhân Không Trọn Vẹn4.
Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiên Sư=====================================
“Thích, rất thích” Lý Thành đáp.
Hai người ôm ấp, bày tỏ được tấm lòng cùng nhau trở lại phòng hội nghị, giữa đường thì nhìn thấy nhân viên đang cung kính chỉ lối cho một người đàn ông rất lịch lãm, cả người toát ra khí chất vương giả, họ đang hướng đến phòng hội nghị.
Lý Thành và Vân Trang ngắm kỹ khí chất uy phàm của người đàn ông, ngay lập tức nhận ra là ông Phàm.
“Ông Phàm đến tìm Lâm Ninh sao?” Vân Trang hỏi, ngoài Lâm Ninh ra thì ông Phàm không có lý do xuất hiện ở đây.
Lúc đó ông Phàm đã gật nhẹ đầu, gương mặt tuy rất lạnh nhạt nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng nói.
“Tôi đến đón phu nhân nhà tôi.”
Ôi, Vân Trang lúc đó suýt chút bật ngửa trước nam thần vương giả.
“Đó đó các cậu thấy chưa?” Doãn Linh hào hứng đến vỗ tay.
“Ông Phàm nhà Ninh Ninh chuẩn đét chồng người ra mà.”
“Oaaa, tớ cũng muốn có một ông Phàm” Quách Đồng ôm hai gò má đỏ đỏ hồng hồng.
“Vừa nãy nhìn thấy ông Phàm, nhìn sang chồng của Uyển Nhi thấy ngay khác biệt luôn” La Anh bĩu môi nhúng vai “Một bên không làm gì vẫn toác ra khí chất, một bên hệt như mấy đứa trẻ nghịch ngợm trộm quần áo của cha mẹ mặc ấy.”
Doãn Linh phì cười, nghĩ đến mẫu hình quý ông lý tưởng, cô cũng mơ mộng không kém.
“Sau này tìm chồng, tớ phải tìm một anh chồng chuẩn đét quý ông như vậy, oaa, được tấm chồng quý ông như vậy thì thích biết bao.”
Còn tiếp…
(P/s Lão Lục cũng là quý ông đó bà Doãn, quý ông lựu đạn nha.)
_ThanhDii