Cha mẹ Tinh Lạc ngạc nhiên đứng nhìn, không biết những vị khách lạ đến tìm ai, Tinh Tiêu nhận ra người đàn ông lúc sáng, kinh ngạc đến mở to mắt.
"Chào hai bác."
Trịnh Kiệt Luân thu lại ánh mặt băng lạnh, hướng nhìn hai vị trưởng bối một cái cúi khẽ, Lục Tiến và Doãn Linh cũng vội cúi người kính chào.
"Mọi người là người quen của con gái tôi sao?"
Câu nói cùng ánh mắt của vị khách vừa rồi hướng về Tinh Lạc, cha Tinh khẽ hỏi, sau đó xoay đầu lại nhìn Tinh Lạc để xác nhận.
"Bạn của con à?"
"Dạ..." Tinh Lạc nhanh lấy lại tinh thần, cô cõng Linh Lan đến bàn cơm, thả Linh Lan ngồi xuống ghế.
Có người lạ đến nhà, người lạ lại còn trông có chút đáng sợ nên Linh Lan rất ngoan ngoãn ngồi im trên ghế. Tinh Lạc đi đến trước mặt ba người bọn họ, nhất thời bối rối giọng bị trùng xuống.
"Mọi người sao lại đến..."
"Sao lại hỏi thế?"
Cô còn chưa nói hết, mẹ đã ngăn lại lời Tinh Lạc.
"Bạn đến chơi mà, nào, mấy đứa vào nhà ngồi đi."
A... Cái người này không phải là bạn của cô đâu a.
Mẹ Tinh niềm nở chỉ tay vào nhà, Trịnh Kiệt Luân nâng ra nụ cười lịch thiệp, anh không nhìn hề nhìn đến cô, bước đi ung dung lướt qua Tinh Lạc, theo mẹ Tinh đi vào bên trong.
Tinh Tiêu lập tức nắm lấy tay Tinh Lạc. kéo chị gái qua một bên thì thầm hỏi nhỏ.
"Chị nói anh ta biết nhà của chúng ta à?"
"Nào có" Tinh Lạc cũng nhỏ tiếng thì thầm trả lời.
"Chị cũng không biết tại sao anh ấy lại biết nhà mà đến, mà... Đến đây làm gì chứ?"
Ôi a, cô chưa có sẵn sàng cho chuyện này, đầu óc Tinh Lạc trống rỗng, bấn loạn lo sợ anh sẽ nói ra chuyện của hai người họ.
Lúc đó phía sau lưng hai chị em, mọi người đã ngồi vào bàn tròn.
"Mấy đứa từ Thành An đến sao? Nhà xa thế này đi xa có mệt không?"
Mẹ Tinh hỏi, bà nhìn bàn trà đang có mâm cơm rồi nói.
"Có đói chưa, nếu mà tụi con không chê thì dùng cơm với gia đình luôn."
"Vừa hay, cháu cũng đang đói."
Trịnh Kiệt Luân niềm nở cười đáp, Doãn Linh nhìn mâm cơm đơn điệu, sau đó hướng nhìn mẹ Tinh.
"Chồi ôi, mâm cơm ngon như thế này chỉ sợ không có phần của cháu, nào mà dám chê."
Nghe Doãn Linh nói thế, mẹ Tinh nở môi cười hiền dịu, bà ngẩn mặt nhìn hai chị em ở kia.
"Tiêu đi vào trong bếp lấy bát đũa cho anh chị."
Tinh Tiêu bị gọi, cậu cố nói nhỏ với Tinh Lạc.
"Chị lo mà ứng phó với người kia đi."
Nói rồi Tinh Tiêu đi vào trong nhà bếp, Tinh Lạc đứng im như bức tượng nhìn bàn tròn, cha Tinh thấy cô vẫn đứng đó liền gọi.
"Lạc Lạc còn đứng đó làm gì, đến đây mà ngồi."
"Dạ..." Tinh Lạc cười cười, nhìn chỗ trống bên cạnh Linh Lan và Doãn Linh, cô nhỏ Linh Lan liền mếu mếu máo máo kêu, tay nhỏ vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh con bé.
"Hai... Hai ngồi... Ngồi đây nè."
Tinh Lạc liếc mắt nhìn Trịnh Kiệt Luân, muốn nhìn xem anh có ý đồ gì, thế nhưng anh còn chẳng nhìn đến cô. Tinh Lạc hít vào một bụng không khí, bước đến bàn tròn, ngồi xuống chỗ bên cạnh Linh Lan và Doãn Linh.
"Có gì đâu mà mếu mếu như vậy, chẳng qua là nhà có khách thôi mà, đây đều là bạn của chị."
Tinh Tiêu mang bát đũa ra đặt lên bàn, cậu bé cũng ngồi xuống bên cạnh cha, bàn tròn đã ngồi đầy đủ. Tinh Lạc đưa ngón tay trỏ chỉ vào Doãn Linh, giới thiệu với Linh Lan, tiện thể giới thiệu với mọi người.
"Chị gái xinh đẹp này là Doãn Linh."
"Em chào chị" Linh Lan như thói quen con hà biển, hai tay ôm lấy cánh tay Tinh Lạc, hướng nhìn chị gái xinh đẹp chào hỏi.
"Chào em" Doãn Linh cười cười, nhìn sang cha mẹ Tinh giới thiệu thêm.
"Cháu ở đối diện tiệm hoa của chị Lạc."
"Ồ ồ" Cha Tinh gật gật đầu, mẹ Tinh cười tươi.
"Ra là hàng xóm, thời gian qua Lạc Lạc có phiền cháu không?"
"Chị Lạc không có phiền cháu, có cháu phiền chị ấy a, mỗi khi mà tiệm bánh vắng khách, cháu hay chạy sang tiệm hoa của chị chơi lắm."
Doãn Linh đáp, cha Tinh ngạc nhiên.
"Cháu mở tiệm bánh à, giỏi quá."
"Cũng không giỏi bằng chị Lạc a, tiệm bánh của cháu là được mẹ nuôi cho, chị Lạc tự mình gầy dựng tiệm hoa mới thật giỏi" Doãn Linh trả lời, sau đó cô nhìn sang Lục Tiến, đến lượt Lục Tiến giới thiệu với gia đình Tinh Lạc rồi.
"Cháu là Lục Tiến" Anh bồi thêm một câu.
"Cháu là bạn trai của Doãn Linh."
"Ôhhh" Cha Tinh tiếp tục gật gật đầu.
Nụ cười tươi tắn của Doãn Linh bỗng khựng lại, mắt đẹp liếc nhìn người đàn ông rất tận dụng thời cơ bên cạnh, cô bĩu môi, vô tình bác bỏ.
"Hai bác đừng nghe anh ấy nói, anh ấy không phải bạn trai cháu đâu nha."
"Ơ..." Lục Tiến bị hất hủi, anh lườm lườm Doãn Linh bằng ánh mắt tủi phận.
Cô vẫn còn vì chuyện đêm qua mà hất hủi anh, mặc dù anh đã năn nỉ cô cả đêm, lưỡi cũng sắp gãy ra rồi nhưng kết quả vẫn là bị phủi bỏ.
Ôi, nhờ phúc của ông Phàm, anh đau lòng quá đi.
"Thế à?" Thấy vậy, mẹ Tinh đang bới cơm cho từng người, ngừng lại nói đỡ Lục Tiến.
"Bác nhìn hai đứa đẹp đôi mà."
Doãn Linh càng thêm bĩu môi, Trịnh Kiệt Luân mới cất tiếng giới thiệu, kèm theo nụ cười niềm nở.
"Cháu là Trịnh Kiệt Luân, là..."
"Là bạn tốt của con."
Tinh Lạc ngắt lời Trịnh Kiệt Luân, cô không dám để cho anh nói nhiều.
Uây, ai biết được người đàn ông này sẽ nói bậy cái gì a.
Tinh Lạc cười cười, lần nữa chắc nịt nói.
"Anh Trịnh là bạn tốt của con."
Trịnh Kiệt Luân bị ngắt lời, nụ cười niềm nở khựng lại một giây, ngay sau đó anh tiếp tục cười, gật gật đầu đáp.
"Vâng, cháu là bạn tốt của cô ấy."
"Cảm ơn cháu đã giúp đỡ Lạc Lạc nhà bác" Mẹ Tinh bới xong bát cơm cuối cùng cho Tinh Tiêu, bà ngồi xuống, bắt đầu bữa cơm đạm bạc, bà hỏi.
"Mấy đứa ghé chơi sao không báo trước, để bác còn chuẩn bị đồ ăn cho mấy đứa."
Trịnh Kiệt Luân liếc mắt nhìn Tinh Lạc, ánh mắt ôn tồn như thế nhắc nhở cô đừng xen vào lời nói của anh nữa, bị anh liếc nhìn, Tinh Lạc chột dạ hạ mắt nhìn bàn ăn, không dám nhìn thẳng vào anh.
Trịnh Kiệt Luân nhanh thu lại ánh mắt, trở lại với cha mẹ Tinh, anh nói.
"Dự là sáng nay cùng với Lạc Lạc trở về, nhưng mà Lạc Lạc vội vã quá nên đi trước, bọn con định ở đây vài hôm."
Cái gì á?!
Tinh Lạc thét một tiếng lớn trong lòng.
Anh nói anh sẽ ở lại vài hôm???
Tinh Lạc tròn xoe mắt nhìn Trịnh Kiệt Luân, anh tập trung nhìn cha mẹ, nói tiếp.
"Hai bác không phiền nếu tụi con ở lại vài hôm chứ?"
"Không phiền không phiền" Cha Tinh phất tay, vợ chồng ông vốn dĩ rất hiếu khách, mà nhà lại nghèo nên chẳng mấy khi có khách đến chơi, ông nói.
"Chẳng mấy khi nhà mới có khách, vui còn chẳng kịp nữa là."
"Uầy" Mẹ Tinh vội nhìn con gái, truy vấn.
"Thế sao con lại không nói, hây da, ông nó coi ngày mai đi đuổi vài tấm lưới, kiếm cá cho mấy đứa nhỏ ăn."
"Biết rồi biết rồi" Cha Tinh cười cười, bắt đầu trò chuyện với lớp nhỏ.
"Bác có mấy công ruộng trồng lúa, ven bờ có con mươn nhiều cá lắm, ngày mai ra đó giăng mấy tấm lưới, kiếm cá cho tụi con nướng ăn, ở quê này chỉ có món cá lóc nướng là ngon."
"Quao, nghe thích quá đi" Doãn Linh rất thích miền quê như Đài Đông Nam này, nơi này yên bình đến mức chẳng có tiếng xe cộ, xung quanh là đồng ruộng, không khí tươi mát vô cùng.
Đặc biệt là việc đi giăng lưới bắt cá, rất là thú vị a, Doãn Linh hứng thú hỏi nhanh.
"Cháu muốn đi xem bác trai giăng cá có được không ạ?"
"Được chứ" Cha Tinh cười to, ông vô cùng ưng ý nhóm bạn này của Tinh Lạc, lúc đầu còn ngỡ là người ở Thành An sẽ khó hoà nhập, thật không ngờ đám trẻ này rất đáng yêu, không phải là dạng thiên kim tiểu thư hay là công tử bột.
Cơ mà... Nhìn tây âu ăn vận chỉnh tề, phong thái lịch lãm hoàn toàn là một quý ông, chắc chắn thân thế không tầm thường.
Cha Tinh chỉ cần nhìn chiếc áo phẳng phiu mà Trịnh Kiệt Luân đang mặc cũng đủ thấy đắc tiền, không cần phải nói đến cà vạt đắc đỏ uy nghiêm trên cổ áo hay là chiếc đồng hồ đen xám trên cổ tay.
Còn nữa, vừa rồi câu đầu tiên người họ Trịnh này nói ra hướng về Tinh Lạc, bây giờ lại còn gọi con gái ông với tên gọi rất thân thiết là Lạc Lạc. Bộ dạng chột dạ chắn lời của con gái vừa rồi, cha Tinh không phải dễ dàng qua mắt như mẹ Tinh.
Đây hoàn toàn không phải mối quan hệ bạn tốt như bình thường, ông chợt nheo mày, hỏi.
"Bác có thể hỏi một chút về cậu Trịnh không?"
"Bác cứ hỏi" Trịnh Kiệt Luân sớm đã chuẩn bị cho chuyện này.
Đột nhiên cha lại nhắm đến Trịnh Kiệt Luân, Tinh Lạc ngồi một bên trở nên căng thẳng, hai tay bối rối đan mười ngón tay vào nhau. Cô muốn ngăn lại hai người đàn ông này, giọng khẽ cất lên.
"Có chuyện gì thì để sau hãy nói, chúng ta ăn cơm đi, cơm nguội hết rồi."
Tinh Lạc lại lần nữa chen ngang, Trịnh Kiệt Luân liếc mắt đen quét qua người Tinh Lạc, kèm theo một âm trầm thấp.
"Em ngoan ngoãn ngồi im đi, anh còn chưa tính sổ với em."
Tinh Lạc cứng đờ, mẹ Tinh mới nhận ra điểm lạ.
Cậu Trịnh mày và Tinh Lạc nhà bà hình như... Không phải chỉ là bạn tốt?!
Trịnh Kiệt Luân nhìn lại bác trai, tiếp tục nâng ra nụ cười khiến cho Tinh Lạc nhìn thấy chỉ có rùng mình.
"Chuyện cháu với Lạc Lạc, bác cứ hỏi cháu, không cần nghe Lạc Lạc."
Câu nói khẳng định của Trịnh Kiệt Luân làm cho cha mẹ Tinh ngạc nhiên, cha Tinh im lặng một hồi, ánh mắt già dặn liếc nhìn sang con gái, Tinh Lạc cúi mặt lánh đi ánh mắt của cha, cô không dám ngẩn đầu nữa, lồng ngực nặng nề hít thở.
Xong... Xong cô rồi.
Anh mà nói ra chuyện cô ăn cơm trước kẻng với anh, nói ra cô có thai với anh, chắc chắn cha mẹ sẽ từ mặt cô.
"Vậy cậu Trịnh đây và Lạc Lạc nhà tôi..." Cha Tinh thăm dò hỏi.
"Không giấu gì bác, đáng lý ra lần đầu đến gặp bác, cháu nên đưa cha mẹ đến, nhưng chuyện vội quá cha mẹ của cháu không kịp có mặt ở Thành An. Sáng nay cháu bảo hai chị em Lạc Lạc chờ cháu đến nói chuyện, cuối cùng cô ấy lại chạy về đây, cho nên cháu phải đến đây, trực tiếp gặp bác nói chuyện."
"Có chuyện gì mà cháu phải trực tiếp đến thế này?" Mẹ Tinh cảm thấy lạ, lạ nhất là con gái của bà lúc này cúi gầm mặt không dám đối diện. Sắc mặt cha Tinh nghiêm lại, chờ đợi câu trả lời của Trịnh Kiệt Luân.
Anh ung dung, điềm tĩnh như mặt hồ, mặc cho nội tâm Tinh Lạc đã hoá thành bão tố.
"Nếu cháu không trực tiếp đến gặp mặt bác trai và bác gái, Lạc Lạc sẽ không thừa nhận quan hệ của cháu và cô ấy."
"Hai đứa là..."
Cha Tinh nghi hoặc nhìn Trịnh Kiệt Luân, ông đã dự ra câu trả lời, Tinh Lạc không ngốc đầu nổi, hồi hộp đến mức không dám thở, đôi tay bấu lấy nhau, trái tim lùng bùng hai bên lỗ tai.
Trịnh Kiệt Luân liếc nhìn Tinh Lạc, anh không rãnh rỗi đùa vui cùng cô nữa, trực tiếp nói thẳng.
"Cô ấy mang thai con của cháu."
"Hả?" Cha Tinh lẫn mẹ Tinh, lẫn sang của Tinh Tiêu há lên một tiếng.
Câu trả lời dự sẵn của cha mẹ Tinh bất quá là cậu Trịnh và con gái đang yêu nhau, đang quen nhau, đại lại là như thế, không ngờ đến câu trả lời lại là...