Thế giới này tuy rất to nhưng lại tròn không tưởng.
Bữa tiệc sinh nhật của Doãn Linh kết thúc, Phàm Dương và Lâm Ninh rời khỏi, tiệm bánh chỉ còn lại Doãn Linh và Lục Tiến.
Lục Tiến nhìn nét mặt nghiêm trọng đang lườm lườm anh của Doãn Linh, bỗng chốc ruột gan Lục Tiến chạy loạn.
Anh không biết tại sao cô lại lườm anh như thế, giống như có chuyện gì đó rất bất mãn về anh, mà rõ ràng anh đâu có làm gì đâu nhỉ? Từ nãy đến giờ anh cũng đâu có nói sai chuyện gì, sao cô lại nhìn anh với ánh mắt ghét bỏ như thế a?
Từ sau khi ông bà Phàm rời đi, cô liền nhìn anh với ánh mắt ghét bỏ như vậy.
"Em sao thế?" Lục Tiến cười cười dò hỏi, trái tim anh từ khi nào mong manh yếu đuối đến mức cô chỉ liếc một cái liền mốt lọt ra ngoài, nét mặt bày của cô chắc chắn có bất mãn với anh.
Doãn Linh lườm mắt đẹp, cô híp sâu mắt đẹp nhìn chằm chằm tuấn nam thấp thỏm trước mặt.
Quả nhiên phải làm chuyện sai trái lắm mới thấp thỏm như vậy a, chuyện là... Vừa rồi trước khi ra về, ông Phàm đã âm thầm nói nhỏ với cô một chuyện.
Chỉ một câu ngắn gọn xúc tích rằng.
"Lão Lục trước đây gọi là Lâm Hưng."
Doãn Linh đã rất bất ngờ khi ông Phàm nói ra chuyện này với cô, chẳng phải bọn họ là bạn tốt sao, Lục Tiến đang cố gắng theo đuổi cô, ông Phàm lại nói chuyện này chẳng khác nào nhấn nút tự hủy diệt tình bạn, Doãn Linh thắc mắc hỏi Phàm Dương.
"Chuyện không tốt của anh ấy, sao anh lại nói cho tôi?"
Ông Phàm chỉ ngắn gọn giải thích.
"Chính là vì chuyện không tốt nên mới phải nói sớm cho cô Doãn, hai người vẫn chưa yêu đương, cô Doãn biết sớm sau này cũng không quá bất ngờ đến nỗi thất vọng, hơn nữa... Tôi còn muốn thấy thêm dáng vẻ hoá cẩu theo đuổi cô Doãn của cậu ta."
Ra là ông Phàm cũng có ý tốt muốn cho cô biết chuyện xấu sớm, sau này sẽ không quá thất vọng, quan trọng hơn là ông Phàn muốn nhìn thấy dáng vẻ theo đuổi khổ sở của Lục Tiến.
Chà... Có vẻ như ông Phàm vẫn rất ghi thù chuyện cũ, cho nên muốn dùng cách này trả đũa Lục Tiến.
Doãn Linh đã biết Lâm Hưng trong lời nói chính là Lục Tiến, thế nên mới dành cho anh ánh mắt vô cùng ghét bỏ như thế này.
Mỗi ngày thay một cô gái sao?
Khá khen, anh rất có bản lĩnh đàn ông, đào hoa đến mức cô chỉ muốn đào mộ chôn sống anh cho rồi.
Ánh mắt Doãn Linh vừa chán ghét vừa tức giận, cô không trả lời anh, Lục Tiến không rõ cô giận dữ vì chuyện gì, cứ nơm nớp lo sợ dò hỏi thêm.
"Em sao lại nhìn anh như thế?"
Ai đó nói cho anh biết là cô đang bị làm sao đi a, anh khó khăn lắm mới lấy được một chút tình cảm của cô, bây giờ cô lại dành cho anh ánh mắt chán ghét như thế.
Ôi... Anh đau lòng quá đi.
Doãn Linh nhìn thấy mỹ nam thấp thỏm đang ngụp lặn trong bể lo lắng, cô nảy ra một ý nghĩ, thu lại ánh mắt chán ghét, nhoe ra nụ cười tươi tắn đến díp mắt trấn an anh.
"Có gì đâu a."
Doãn Linh chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, dùng dáng vẻ tò mò đáng yêu nhìn anh hỏi.
"Anh này, em chỉ đang rất tò mò, cái người tên Lâm Hưng đó có thật sự mỗi ngày thay một cô gái không?"
Lục Tiến vội cười tạm ứng, trái tim nhảy loạn xạ, sao cô lại nói đến chuyện này nữa rồi nha.
"Sao em lại hỏi chuyện này?"
"Em tò mò a" Doãn Linh chúm chím miệng cười, hai tay còn nắm lấy bàn tay anh lắc lắc, nôn nóng muốn biết.
"Thật sự mỗi ngày một cô gái?"
"À..." Lục Tiến nuốt ực một ngụm, chột dạ đảo mắt cười cười.
"Tệ quá em ha... Lâm Hưng kia thật là tệ."
Mẹ kiếp, sau hôm nay anh nhất định tìm họ Phàm kia tính sổ.
Ồ... Doãn Linh nhìn dáng vẻ chột dạ của Lục Tiến, khoé môi co co giật giật, nếu anh đã muốn tự mắng mình thì cô cũng không ngại mắng cùng anh.
Doãn Linh buông ra tay Lục Tiến, mặt hất đi.
"Đúng là tệ, làm sao có thể mỗi ngày thay một người, như thế thì cái người tên Lâm Hưng đó không khác gì cái máy khoan công cộng cả, chỗ nào cũng khoa chỗ nào cũng đục, anh thấy em nói phải không?"
"..." Lục Tiến im bặt, nụ cười dần trở nên cứng nhắc.
"Anh, em nói đúng không?" Doãn Linh lại dùng đôi mắt tròn xoe chớp chớp ngắm nhìn anh.
Thấy cô trông đợi như vậy, Lục Tiến chỉ đành nén giọt máu tim mà gật đầu.
"Ừ..."
"Mà cũng không phải" Doãn Linh lại hất mặt, hai tay khoanh trước ngực, hất hủi thở phì một hơi, giọng nói vừa chanh chua vừa dõng dạc mắng.
"Phải nói là như chó luôn, chỗ nào cũng cắn, đi tới đâu cũng có dấu răng."
"..." Lục Tiến cứng ngắc, từng lời nói của Doãn Linh như mũi tên độc cắm vào tim.
Ôi a, trái tim anh tê tái làm sao, tê tái đến từng tế bào, anh muốn khóc quá đi.
Lục Tiến cố gắng vẽ ra nụ cười như đang khóc, anh thật sự đang khóc trong lòng đó Linh a.
"Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, nào, mình nói chuyện khác."
"Hứ" Cô chính là muốn nói chuyện này, Doãn Linh vẫn cứ nói.
"Đàn ông đàn ơ gì mà không khác gì cái nhà xí công cộng luôn á, chắc là cái anh Lâm Hưng đó nghĩ như thế là đào hoa, chứng tỏ được nghị lực đàn ông của anh ta. Nhưng mà a, đào hoa thì cũng không đến mức mỗi ngày đổi một cô, như anh Trịnh kia kìa, anh Trịnh đào hoa phong nguyệt như thế mà cũng đâu có tệ đến mức mỗi ngày một người. Ít ra cũng phải giữ chút phẩm giá của bản thân chứ, lăn lộn đến nổi y hệt cái nhà xí thì chỉ có mỗi cái Lâm Hưng đó thôi. Nghĩ như thế là đào hoa sao?
Hứ!
Nhìn ông Phàm đi a, ông Phàm đào hoa lắm, phải nói là ông Phàm đào hoa có tiếng ở Thành An luôn, nhưng mà ông Phàm chỉ có mỗi Ninh Ninh thôi. Bà Ninh là tình đầu cũng là người đầu tiên của ông Phàm, mặc dù ông Phàm cũng cùng một tuổi với các anh đi, nhưng ông Phàm chẳng có thèm ong bướm. Sau này cưới bà Ninh rồi chỉ có mỗi mình bà Ninh, cưng chiều bà Ninh, yêu thương bà Ninh.
Ôi a, đúng là chỉ có ông Phàm là số một."
Sắc mặt Lục Tiến càng lúc càng biến dạng, anh nhìn cái miệng nhỏ đang không ngừng thao thao bất tuyệt, cô rất khen Trịnh Kiệt Luân, làm bàn đà đạp "Lâm Hưng" xuống mặt đất.
Cô lại tung Phàm Dương lên tận bầu trời xanh tươi xinh đẹp, rồi tuyệt tình đạp "Lâm Hưng" xuyên thủng mặt đất.
"..." Đang là mùa thu nhưng miệng Lục Tiến lại hạn hán lắm a, khô cằn sỏi đá không cất được một lời nào.
"Đúng là ông Phàm không bao giờ làm bà Ninh thất vọng mà, hây dà, lấy ông Phàm làm chuẩn mực thì Lâm Hưng kia phải nói là tệ vô cùng, xấu xí y chang cái nhà xí công cộng."
"..."
"Làm sao có thể tìm ra ông Phàm thứ hai đây nhỉ? Chu choa, càng nói chỉ càng ngưỡng mộ bà Ninh, kiếp trước bà Ninh giải cứu thế giới sao mà lại có anh chồng siêu cấp như vậy."
"..."
Xong rồi xong rồi, Lục Tiến sắp hộc máu rồi, anh không muốn nghe cô tung hứng người đàn ông khác nữa, ai đó ngăn cản cái miệng nhỏ của cô Doãn lại đi a.
"Chà chà, ông Phàm đúng là đỉnh cao, đàn ông siêu cấp thực thụ a, ông Phàm còn l..."
Doãn Linh đang rất cao hứng chà đạp lên nỗi đau thầm lặng của Lục Tiến, cô cứ chí choé nói, nhưng chưa thể nói hết câu đã bị Lục Tiến kéo vào lòng, đem gương mặt nhỏ nâng lên, chính mình chặn xuống cái miệng đang chanh chua.
Anh vội hôn, len lỏi vào trong miệng cô quấn lấy lưỡi mềm, biểu tình khó chịu cắn vào lưỡi mềm mại kia.
"Ưm..."
Đột nhiên bị hôn, còn đột nhiên bị cắn, Doãn Linh phát ra một âm phản kháng, hai tay chặn trước ngực anh đẩy ra.
"Này anh... Ưm..."
Vốn định phản ứng nhưng lại bị anh lần nữa chặn miệng, Lục Tiến không có cô nói nữa, trực tiếp chặn lên cái miệng chanh chua, anh phải chặn cái miệng này lại.
Lục Tiến ngông cuồng hôn hấp, cắn mút cánh môi, liếm láp miệng lưỡi, mặc cho cô nhỏ kháng nghị ở trong lòng.
Hôm nay anh dám hôn cô a, cô còn chưa cho phép mà!
Nhưng mà nhưng mà nhưng mà... Hôn gì mà lắm thế?!
Còn tiếp...
(P/s Ta nói viết truyện mà cười tủm ta tủm tỉm như đang yêu dị mấy má, mấy anh chị yêu đương mà tui là người hưng phấn á, ú là chòi ú là chòi.)
_ThanhDii
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT