Nhìn thấy Lâm Ninh tỉnh lại, Phàm Dương vui mừng đến mức hai hốc mắt đỏ hoe, câu nói đầu tiên của Lâm Ninh sau khi tỉnh lại vẫn y hệt câu nói lúc trước khi ngất.
“A… Anh… Nói dối…”
Giọng cô thều thào thật nhỏ, cơn đau từ vết cắt mổ ở bụng tê buốt đến toàn thân, chỉ việc hít thở cũng khiến cho Lâm Ninh đau đớn.
Phàm Dương ấn vào chuông báo trên đầu giường nằm, bàn tay nâng niu gương mặt tái miết đang nhăn nhó, lau đi vết nước mắt chảy ngược từ khoé mắt Lâm Ninh, mừng rỡ cười cười, đáy mắt mang theo khổ sở.
“Anh không có nói dối, sao em lại nói như thế? Từ đó cho đến bây giờ anh chưa từng nói dối em mà.”
Lâm Ninh nhăn chặt lông mày, hai hốc mi nóng hổi ứa ra nước mắt cứ chảy ngược, thấm xuống gối nằm, toàn thân cô vì sao lại đau quá.
Đau đến mức những đầu ngón tay phát tê, cơn đau lan truyền từ giữa bụng, cơn đau làm cho đầu óc Lâm Ninh trở nên nhức nhói.
Phàm Dương cúi thấp đầu, hôn lên ấn đường giữa hai làn lông mày nhăn nhó.
“Bà nhỏ nói oan cho anh quá, chỉ có em mới gạt anh, giấu anh đủ thứ chuyện, còn anh nào có gạt em bao giờ.”
Nụ hôn ôn nhu ấn lên vầng trán, Lâm Ninh càng uất ức gấp bội.
“Có…” Lâm Ninh nắm hai bàn tay thành nắm đấm nhỏ yếu, bấu chăn đệm vào lòng bàn tay, vừa tủi thân lại vừa bị đau khiến cho cô uất ức vô cùng.
“Đau… Đau quá…”
Sau khi tỉnh lại, thuốc mê và thuốc tê tan dần, cơn đau cắt da xé thịt dần rõ rệt, Lâm Ninh mếu máo kêu lên.
“Em đau…”
Cơn đau ăn mòn từ thể xác đến linh hồn, Lâm Ninh chẳng khác nào người nằm trên chiếc bàn mổ bị người khác cắt ra từng thớ thịt.
Phàm Dương xót xa hôn lên trán Lâm Ninh, nắm lấy một bàn tay nhỏ nâng niu, dỗ dành.
“Em gáng một chút.”
Lời anh vừa dứt, các bác sĩ theo tính hiệu chuông báo chạy vào phòng, Phàm Dương bị các bác sĩ đẩy lui ra, họ thực hiện kiểm tra tình trạng bệnh nhân.
“Con bé tỉnh lại rồi sao?”
Ông nội đứng bên ngoài dò hỏi, ông vừa ra ngòi nghe điện thoại thì bên trong phòng ngủ đã có biến động.
“Tỉnh rồi…” Giọng Phàm Dương mềm nhũng đi, anh mừng rỡ đến mức toàn thân mềm ngoặc, liên tục cảm tạ trong lòng.
“Mau gọi báo cho mẹ con đi” Ông nội bảo, vui mừng nói với trời đất.
“Vậy là cả cháu dâu lẫn cháu chắt của ông đều không sao rồi, may mắn ông trời còn thương, thật là tốt quá.”
Phàm Dương gọi điện thông báo cho mẹ An, An Hoài Thương và Ninh Tuệ vừa mới trở về vinh thự, nhận được tin tức từ Phàm Dương liền vội lên xe trở lại bệnh viện.
Một lúc sau, bác sĩ phụ trách chính đi ra.
“Vừa mới tỉnh lại tinh thần của phu nhân có chút kích động, căn bản về thể chất thì không có gì đáng lo lắng nữa” Bác sĩ nói với Phàm Dương và ông nội.
Gương mặt già dặn của ông nội vui vẻ đến mức trẻ ra mấy chục tuổi, như đứa trẻ gật gật đầu trước vị bác sĩ.
“Tôi thấy tinh thần phu nhân khá kích động, thời gian này mọi người nên để tâm đến tâm lý của cô ấy. Tinh thần của phụ nữ sau sinh như phu nhân cực kỳ mẫn cảm, cho nên mọi người nên quan tâm cô ấy nhiều hơn.”.
Truyện Trọng Sinh“Được được” Ông nội gật gật đầu.
Bác sĩ rời đi, Phàm Dương cuối cùng cũng có thể thở phào ra một hơi thật nhẹ nhõm.
Vừa rồi Lâm Ninh nhìn thấy anh đã oà khóc tức tưởi như thế, chắc là anh nên tạm lánh, để cho ông nội và hai mẹ ổn định tinh thần của cô trước, Phàm Dương nói với ông nội.
“Ông nội vào phòng trông cô ấy đi, lát nữa mẹ và mẹ vợ đến.”
“Cháu định đi đâu à?” Gương mặt ông nội nổi lên bất mãn.
“Giờ này còn đi đâu, cháu phải ở lại với cháu dâu chứ?”
Phàm Dương xót xa nâng đầu nhìn cánh cửa phòng bệnh, nói với ông.
“Vừa rồi cô ấy nhìn thấy cháu nên mới bị kích động, tạm thời cháu lánh đi thì hơn, trông lúc cô ấy bình ổn lại, cháu phải làm rõ mọi việc để còn minh oan với cô ấy, với cả, minh oan với ông nội, mẹ và mẹ vợ nữa.”
Bây giờ anh trong mắt ông nội, mẹ và mẹ vợ chẳng khác nào tội nhân thiên cổ, anh phải đi làm rõ mọi việc và còn…
“Với lại cháu còn một số việc cần phải xử lý, có một số người cần phải làm việc.”
“Việc gì mà lại quan trọng hơn vợ cháu?” Ông nội vẫn không đồng tình việc Phàm Dương muốn rời đi.
Phàm Dương cười khổ, đương nhiên chẳng có việc gì quan trọng hơn Lâm Ninh, nhưng có một người nhất định phải xử lý trông hôm nay, nếu không ngày mai gã đó sẽ kéo vali chạy sang nước ngoài.
“Tạm thời cô ấy không thích gặp mặt cháu, cháu sẽ đi giải quyết mọi việc, ngọn ngành mọi việc và khi cô ấy ổn lại cháu mới có thể giải thích với cô ấy.”
Nghe cháu trai nói cũng có lý, ông nội đành gật đầu cho phép.
“Vậy thì cháu đi đi.”
Phàm Dương cúi cúi chào ông nội, bước chân uy lực sải dài nâng đi. Xuống hầm xe, ngồi vào con xe, ấn vào một dãy số gọi điện.
Đầu dây bên kia đổ vài ba chuông, âm thanh âm trầm của đầu dây phát lên.
“Nghe đây?”
Phàm Dương khởi động xe, khoé môi nghiêm lại, ánh mắt thâm sâu câu khởi nụ cười.
“Cậu nói ngày mai cậu phải sang Pháp giải quyết công việc với người của Nhị Bang.”
“Đúng rồi” Đầu dây ngắn gọn trả lời.
Phàm Dương vờ ra vẻ rất tiếc nuối nói.
“Xin lỗi cậu, mấy hôm nay bận quá nên không có uống rượu đưa tiễn.”
“Ồ, cậu khỏi cần phải nói tôi hiểu mà, cậu bận chăm vợ sinh nở” Âm thanh Lục Tiến oai oái vọng lại.
“Tôi thì nào có cân lượng so với vợ cậu, vợ cậu vẫn quan trọng hơn.”
Tình bạn có keo sơn bên chặt đến mấy, đến khi phụ nữ xuất hiện thì Lục Tiến lập tức bị họ Phàm đó đá qua một bên rồi a.
“Haha” Phàm Dương cười to, đầu lông mày nhấc lên, hiếp sâu ánh mắt nhìn hầm xe phía trước.
“Bây giờ có chút thời gian rãnh rỗi, tôi đến uống rượu với cậu, dù gì thì mai cậu đi rồi, không có nhiều thời gian nữa.”
“Chà, quý quá quý quá” Lục Tiến chanh chua đâm chọt, sau đó cười cười.
“Cậu đến đi, vừa hay, Trịnh Kiệt Luân cũng đang ở chỗ tôi uống rượu đây.”
“Được” Phàm Dương nhếch cao bạc môi, dứt âm thì ngắt máy.
“Được được” Phàm Dương liếc mắt, nghiến răng nghiến lợi thì thầm.
“Ông đây đến uống với cậu!”
Tay đảo một vòng bánh lái, khởi động xe xoay đầu rời đi.
Trước giờ Phàm Dương suy nghĩ mãi cũng không ra lý do mà ngày đó Lâm Ninh nhất quyết rời khỏi anh, bây giờ đã có đáp án.
Quả là bất ngờ.
Không.ai xa lạ lại chính là con quạ họ Lục kia xúi giục vợ anh rời bỏ anh, hại anh mồ côi vợ gần một năm trời! Cái người họ Lục này lúc nào cũng lo lắng những chuyện vượt qua tầm tay.
Được lắm được lắm, Lục Tiến ơi là Lục Tiến, hay cho cậu!
Họ Lục ấy còn tìm cách chuồng sớm sang nước ngoài, quả là chu toàn! Nhưng đen cho con quạ này rồi, anh biết chuyện sớm hơn dự định của con quạ ấy.
Bây giờ anh đến uống rượu đưa tiễn con rượu ấy đây!
Uống rượu đưa tiễn!
Còn tiếp…
(P/s Ai đó cứu lão Lục đi.
Vừa đau mắt vừa sốt làm cảm giác… Sốt nóng đến hai con mắt nó muốn cháy dị á, tui suy quá mấy bà ơi.)
_ThanhDii