Quán bar sôi động nhất về đêm Thành An, ba giờ sáng vẫn vô cùng náo nhiệt, âm nhạc xập xình đèn màu biến đổi liên tục.
Trên phòng vip, Lục Tiến ngồi đối diện Phàm Dương.
Lục Tiến nhìn Phàm Dương nâng chai rượu vodka ngửa đầu uống ừng ực, trên bàn đã có một trai rượu rỗng nằm lăn lóc.
Ban đầu khi Phàm Dương xuất hiện, Lục Tiến lo lắng đến mức toác ra mồ hôi hột, bởi lẽ ba giờ sáng mà Phàm Dương lại đến đây, anh cứ ngỡ Lâm Ninh đã khai ra chuyện ác anh đã làm.
Phàm Dương không nói không rằng, một lời cũng không nói, vừa ngồi xuống đã gọi ra mấy chai rượu rồi ngồi uống ừng ực.
Lục Tiến nhăn nhó, không nhìn được cảnh tượng mượn rượu giải sầu này, vội vàng nhỏm người dậy giật lấy chai rượu trên tay Phàm Dương.
“Đủ rồi, cậu muốn uống cho chết à?”
Giật chai rượu về, chai rượu trên tay anh nhẹ hững, Lục Tiến nhăn mày, khó chịu nói.
“Cậu muốn uống tới chết sao? Uống như thế thì có giải quyết được cái gì không?”
Rượu chứ không phải nước lọc, rượu cũng không phải là bia mà Phàm Dương lại uống ừng ực như thế, Lục Tiến mà cứ mặc Phàm Dương uống tiếp, không chừng lát nữa sẽ có xác người đẩy ra khỏi khách quán của anh.
Phàm Dương bị lấy đi chai rượu, anh nhếch khoé môi.
Chật, lại còn không cho anh uống, không có chai rượu kia thì anh còn chai rượu khác, dù sau rượu kia anh uống cũng sắp hết rồi.
Phàm Dương nắm lấy chai rượu khác trên bàn, tay kia cầm lấy chốt mở nắp rượu.
Lục Tiến đặt xuống chai rượu trên tay, bàn tay vươn ra muốn cướp lấy chai rượu trên tay Phàm Dương.
“Tên điên này đừng uống nữa!”
Nhìn thấy ý đồ muốn cướp rượu, Phàm Dương vung tay hất đi bàn tay Lục Tiến, sau khi uống gần hai chai rượu, tâm trí anh cũng không còn ổn định, quát lớn.
“Câm miệng!”
Lục Tiến rít vào một hơi, khó chịu gằn giọng.
“Cậu khó chịu cái gì? Tôi quan tâm cậu mới ngăn cậu, cậu nghĩ ông đây rảnh rỗi đột nhiên không cho cậu uống rượu à?”
“Im miệng!”
Phàm Dương gỡ ra nắp rượu, dùng lực ném khoá mở rượu vào người Lục Tiến, sau đó lại ngửa đầu uống liền mấy ngụm rượu.
Khoá rượu bị ném vào ngực, Lục Tiến cầm chiếc khoá nhanh chóng nhét vào túi quần giấu đi. Lục Tiến nhìn Phàm Dương ngửa đầu uống rượu kia, anh không thèm ngăn nữa.
Cứ uống đi, dù sao thì khoá mở rượu anh cũng giấu rồi, cùng lắm thì Phàm Dương cũng chỉ uống được mỗi chai rượu đó nữa thôi.
Lục Tiến đảo mắt đi nơi khác, điện thoại trong túi quần rung lên.
Lục Tiến lấy ra điện thoại, ba chữ “Lâm tiểu thư” nổi trên màn hình, Lục Tiến vội vàng tắt ngay màn hình, lo sợ Phàm Dương nhìn thấy, liếc mắt nhìn Phàm Dương.
May mắn thay, Phàm Dương lúc này chỉ nhìn thấy rượu thôi, uống qua hai chai rượu thì đầu óc cũng chẳng phân biệt được trái phải rồi.
Lục Tiến đứng dậy đi ra ngoài, lánh mặt Phàm Dương mới có thể nghe điện thoại.
“Tôi nghe.”
“Anh Lục…” Phía đầu dây là giọng nói vừa run vừa nhỏ của Lâm Ninh, Lục Tiến có thể nghe thấy âm thanh nghẹn ngào qua điện thoại.
“Khi nào thì tôi mới có thể giải thích với anh ấy? Anh Lục… Tôi cần phải giải thích với anh ấy.”
Lâm Ninh run run rẩy rẩy, chuyện đến nước này rồi, cô rít ra tiếng khóc thê lương.
“Không… Không ổn rồi… Thật sự không ổn rồi.”
Phàm Dương không chờ được lời giải thích của cô, anh giận cô lắm. Thậm chí… Phàm Dương còn hiểu lầm rằng cô không hề yêu anh.
Chuyện này đã đi xa quá rồi, nếu cô cứ im lặng mãi, mọi chuyện sẽ vượt ra khỏi tầm kiểm soát của cô mất thôi.
Nghe thấy Lâm Ninh kích động, Lục Tiến vừa rối vừa hoảng.
“Cô Lâm, cô bình tĩnh đã.”
Lâm Ninh không tài nào bình tĩnh được, những lời anh vừa nói cứ bóp nghẹt trái tim cô, từng lời oán trách, từng lời chất vấn cứ bủa vây con tim ngây dại, dần dần cứa vào trái tim cô, Lâm Ninh thật sự không chịu nổi nữa.
Lồng ngực thì nặng trĩu, trái tim cứ mụt nát theo từng giây trôi qua.
Làm sao mà Lâm Ninh có thể bình tĩnh đây?
“Không được… Anh ấy hiểu lầm rồi, không được nữa đâu anh Lục.”
Làm ơn cho cô giải thích với anh, cho cô được giải bày với anh, để cho anh hiểu… Rằng cô yêu anh.
Cô làm sao mà không yêu anh?!
“Cô Lâm, cô đừng hoảng” Nghe thấy Lâm Ninh càng lúc càng kích động, Lục Tiến rối rít, mồ hôi lạnh lại toác ra.
Ba giờ sáng, kẻ ở trong phòng thì đang nốc rượu như voi uống nước, người trong điện thoại thì nức nở khóc, hai người này nhất định vừa mới xảy ra chuyện rồi.
Thấy Lâm Ninh quá kích động, Lục Tiến vội nói.
“Phàm Dương đang ở chỗ tôi.”
Nghe thấy tên anh, Lâm Ninh chợt ngừng lại tiếng khóc, chậm chạp hỏi.
“Ở chỗ anh sao?”
“Ừ” Lục Tiến nhất thời không biết phải làm thế nào, chỉ đành dành xếp một cách chống đỡ.
“Cô Lâm à, cô đừng quá kích động, Phàm Dương đang ở chỗ của tôi. Tôi sẽ khuyên nhủ cậu ta một chút, nói đỡ cho cô, thế nên cô đừng vội.”
“Nhưng…” Lâm Ninh chỉ muốn được giải thích với Phàm Dương ngay lập tức.
Lục Tiến vội vàng nói, chắn ngang lời Lâm Ninh.
“Cô đã hứa với tôi giữ bí mật một tháng rồi, từ hôm cô trở về đến giờ chỉ mới có năm ngày, haiz” Lục Tiến bắt đầu cảm thấy đau đầu, đúng hơn là cảm thấy lạnh tóc gáy.
Nếu cô Lâm mà không giữ được miệng, cái gã điên trong kia biết chuyện sẽ giết anh mất.
“Tôi biết chuyện này rất khó cho cô, cô phải chịu nhiều ấm ức, nhưng cô Lâm, Phàm Dương hắn biết chuyện này sẽ không tha cho tôi đâu, dù rằng tôi có muốn tốt cho cậu ta đi nữa, cậu ta cũng sẽ không bỏ qua cho tôi đâu.”
Ôi chà, Lâm Ninh là tâm can bảo bối của cậu ta, việc đau khổ của cậu ta thời gian qua là do anh chia cắt.
Chà chà, bộ dạng gã điên kia uống ừng ực rượu cũng đủ khiến họ Lục anh đổ mồ hôi rồi.
Nếu biết chuyện, họ Phàm đó sẽ ném anh xuống hồ cá mất.
Lục Tiến day day thái dương đau nhức, cố gắng khuyên nhủ Lâm Ninh.
“Cô cố gắng thêm một thời gian nữa thôi, ở đây tôi sẽ khuyên nhủ Phàm Dương.”
“Nhưng mà… Anh ấy hiểu lầm tôi rồi” Lâm Ninh mếu máo, mũi sụt sịt nghẽn ngào nấc thành âm.
Lục Tiến nghe thấy không khỏi chạnh lòng, thở dài.
“Tôi biết, nhưng mà cô Lâm à… Hiểu lầm thì vẫn có thể giải thích sau kia mà, còn chuyện này mà lộ ra là liên quan đến mạng người đấy” Lục Tiến cũng khổ tâm kêu gào.
Là mạng người, không ai khác chính là mạng của anh đấy!
Lúc này cái mạng của anh như đang treo ở hai làn ranh giới, sự sống và sự bị thương.
Ôi, họ Phàm đấy mà biết anh khiến cho tâm can bảo bối của hắn chịu ấm ức, hơn nữa là đau khổ của hắn thời gian qua là do anh chủ mưu, thế thì anh chỉ có thể từ lê lê lết lết đến bò bò lăn lăn.
Rõ ràng anh làm việc tốt cơ mà…
Ôi, cái số của anh khổ quá mà.
“Anh nói thì hay lắm” Lâm Ninh bậm môi, uất ức nói ngược lại.
“Thế tôi nói với Phàm Dương trước, sau đó nói đỡ cho anh cũng được mà.”
Gì mà hiểu lầm có thể giải thích sau kia chứ? Nếu cứ theo cái đà này, đến khi cô giải thích, Phàm Dương sẽ không cần cô nữa.
“Ôi ôi cô Lâm” Lục Tiến chấm chấm mồ hôi trên trán, rối rít dỗ dành chiếc điện thoại.
“Cô bình tĩnh, bình tĩnh!”
Người sắp không bình tĩnh là Lục Tiến a, anh vừa rối vừa hoảng, vội vàng nói.
“Không thì cô chỉ cần giữ bí mật cho tôi mười ngày nữa thôi, chỉ mười ngày nữa thôi.”
Anh không cần một tháng, chỉ mười ngày cũng được!
Lục Tiến sẽ cấp tốc sắp xếp công việc của Nhất Bang trong vòng mười ngày, vì cái mạng khổ của anh, chỉ mười ngày thôi a.
Lâm Ninh nghe thấy thời hạn mười ngày, so với một thánh đã rút đi một nửa.
Cô ấm ức hít hít cái mũi, Lục Tiến vội nói.
“Cô nể mặt tôi một chút đi a, công tình tôi đối tốt với cô, tôi cũng vì hạnh phúc của hai người thôi mà. Cô Lâm a, tôi đây là vì bạn tốt mới làm thế.”
Hựm, con quạ đen này lại bắt đầu than thở rồi!
Dù sao thì thời hạn đã rút ngắn lại, Lâm Ninh bậm bậm môi, miễn cưỡng chấp thuận.
“Được, mười ngày.”
Ôi trời, Lục Tiến mừng thầm, xin được phép cúi đầu cảm tạ.
“Cảm ơn cô.”
Lâm Ninh tắt điện thoại, cô nhìn màn hình điện thoại, nhìn lại căn phòng trống rỗng, Lâm Ninh lần nữa mếu lên, đôi mày nhăn nhúm lại.
Mười ngày cũng thật lâu quá…
Lâm Ninh tắt điện thoại, Lục Tiến thở phào một cái, vuốt vuốt lòng ngực, dỗ dành trái tim suýt chút đã rơi ra ngoài, trở vào căn phòng.
Vừa bước vào trong phòng, nhìn thấy Phàm Dương ngồi khum người trên sofa, hai cánh tay chống lên gối chân, hai bàn tay ôm lấy gương mặt.
Trên bàn là ba chai rượu nằm lăn lóc, dưới sàn là mảnh vỡ chai rượu, rượu trắng làm ướt sàn nhà.
Có vẻ như Phàm Dương uống hết chai rượu thứ ba, không mở được chai rượu thứ tư nên đã đập vỡ những chai rượu kia.
Lục Tiến bước đến, nhìn bạn thân như thế, trong lòng không khỏi xót xa khẽ gọi.
“Phàm Dương…”
Anh vốn định sẽ an ủi Phàm Dương, thế nhưng…
“Lục Tiến” Phàm Dương bỗng lên tiếng, âm thanh Phàm Dương khàn khàn, Phàm Dương cứ ôm lấy gương mặt, gục đầu xuống, giọng nói run run lạc giọng khẽ nói.
“Cô ấy không yêu tôi.”
Lục Tiến chạnh lòng, đôi mày bấc giác chau lại.
Phàm Dương buông ra gương mặt, bàn tay tùy tiện vuốt ngược lên mái tóc, anh ngẩn mặt nhìn Lục Tiến, kéo ra nụ cười bi đát.
“Cậu nói phải, tôi không nên yêu thương cô ấy” Phàm Dương thê lương, chua xót lắc lắc đầu.
“Cậu nói phải… Cho dù yêu đến mức moi cả ruột gan cho cô ấy thì cũng chẳng đổi được gì.”
Lẽ ra, ngày hôm đó anh nên nghe theo những lời Lục Tiến khuyên ngăn.
Hiện hữu trước mắt Lục Tiến là gương mặt đau khổ của Phàm Dương, lần đầu tiên Lục Tiến nhìn thấy gương mặt Phàm Dương đau khổ đến mức bi ai, u uất oán than, đôi mắt đen uy phong trở nên thật đỏ, hoen đầy nước mắt.
Rõ ràng Phàm Dương đang nhếch miệng tự giễu bản thân mà cười cợt, nhưng mắt lại lấp lánh phù sương. Nhìn mãi cũng không thấy Phàm Dương cười cợt, Lục Tiến chỉ thấy một Phàm Dương đau khổ nhăn nhó, nước mắt trực trào ươm trên đôi mi.
Phàm Dương nhíu chặt hàng lông mày, lại lần nữa kéo ra nụ cười.
“Cô ấy là tâm nguyện của tôi… Tôi lại chẳng là gì với cô ấy.”
Còn tiếp…
(P/s hứa mười ngày, đến ngày thứ chín bé Ninh chịu hết nổi rồi muahahaha.)
_ThanhDii
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT