Câu hỏi của anh vấn lên.

“Anh phải làm sao với em đây?”

Lâm Ninh lập tức tắt máy, ngồi phịch xuống, nấc ra tiếng khóc nức nở.

Câu hỏi nghẹn ngào vấn vào trái tim yêu của Lâm Ninh, con tim gào thét phản ứng, Lâm Ninh ngồi xổm xuống, nức nở nắm chặt chiếc điện thoại.

“Không biết nữa…”

Cô rít lên, oà khóc như đứa trẻ bị cướp đi món đồ chơi yêu thích.

Cô cũng không biết phải làm sao nữa…



Ba ngày trôi qua, Lâm Ninh ở chỗ của Doãn Linh rất tốt, ngày ngày được Doãn cô nương làm bánh ngọt cho ăn, được bồi bổ bằng những món canh hầm cực kì hảo hạn.

Thật ra Doãn cô nương kia cũng có mưu đồ a, cô nương ấy chê biến công thức làm món bánh mới, biến Lâm Ninh thẩm định viên.

Khẩu vị của Lâm Ninh cũng tốt, thế nên nếu Lâm Ninh thấy ngon, xem như công thức mới đã thành công.

Ba ngày trôi qua, phía toà án không gọi đến, Lâm Ninh đã mong chờ điện thoại của toà án, thậm chí cô đã nôn nóng đến mức gọi điện cho luật sư.

Họ bảo rằng phía Phàm Dương không hề đẩy nhanh tiến trình gì cả, vậy nên thủ tục theo đúng quy định mất khoảng ba tuần nữa.

Nên cô muốn ly hôn với anh vẫn phải đợi toà án thi hành thủ tục, phải mất ba tuần nữa.

Lâm Ninh thở dài, nhìn chiếc bụng nhỏ nhắn của mình.

Tính đến ba tuần nữa thì chiếc bụng của cô được chín tuần tuổi, cũng chưa hẳn sẽ có bụng, đến ngày ly hôn cô sẽ lựa một chiếc váy có thể che được cái bụng của mình, chắc sẽ không sao đâu a.

Lâm Ninh nằm dài trên bàn ăn, vò đầu bức tóc vì hai chữ thủ tục.

Phải nhanh nhanh ly hôn, thủ tục có thể nào nhanh nhanh hơn một chút không.

Ba ngày nay tâm trạng của Lâm Ninh đã tạm ổn, hôm đó nói chuyện điện thoại với anh, khóc nấc một đêm, hiện tại đã ổn hơn rất nhiều.

Ở cùng nhà với bà cô họ Doãn, cô buồn không nổi a, chỉ việc nhìn bà cô ấy đứng múa bột mì trong bếp cũng đủ khiến cô cười đến ra nước mắt.

Ban ngày, Lâm Ninh phụ Doãn Linh chuyện buôn bán, cả hai cùng nhau trông coi cửa hàng, rảnh rỗi thì buôn dưa lê bán dưa hấu.

À à, cô vẫn hay đói đêm lắm, bầu bì a, nửa đêm khuya khoắt phát lên cơn thèm thuồng dữ dội lắm, không được thoả mãn cái miệng thì sẽ trằn trọc cả đêm không ngủ, và tất nhiên, bà cô họ Doãn nửa đêm phải bò dậy, mắt nhắm mắt mở chui vào bếp nấu ăn cho thoả mãn chiếc bụng đói của Lâm Ninh.

Chỉ khổ là đêm nay Lâm Ninh lại thèm trái cây chua, Doãn cô nương có thể nấu nướng các món ăn thôi a, làm sao có thể nấu ra trái cây, mà lại còn là trái cây chua.

Mười giờ đêm, Doãn Linh phải chạy ra ngoài tìm mua trái cây chua, chạy trên con xe tay ga, gió đêm thổi qua bà Doãn, lạnh đến tê tái tâm hồn.

“Ôi đệt, tôi mắc nợ gì cái bà Ninh đấy a.”

Doãn Linh đội mũ bảo hiểm, chạy con xe tay ga, vừa chạy xe vừa than thở, gió đêm tát vào gương mặt, nhớ đến cái miệng nhọn hoắt của Lâm Ninh.

“Phải là trái cây chua, phải chua.”

“Chờ u a ua, chuaaa!”

“Nhất định phải chua mới được!”

Ha, chưa tìm được trái cây chua, cô đã thấy cuộc đời cô chua lè ra rồi a, chua đậm đà, chua đậm vị.

Đây nên là công việc của cha đứa bé ấy nhể?

Là công việc của ông Phàm chứ nhể?!

Sao lại rơi lên đầu cô rồi? Đột nhiên cô phải làm cha một đứa bé.

Gió lạnh hiu hắt thổi qua, Doãn Linh mếu máo với thần gió.

Ôi ôi, lạnh quá đi, lạnh khiếp!

Doãn Linh kêu gào trong lòng, chiếc xe tay ga màu đỏ ụn ụn đi tìm trái cây.

Trái cây chua, làm ơn, trái cây chua ở đâu thì lên tiếng cho Doãn Linh biết với.

Doãn Linh vừa chạy ra ngoài, một con xe đen nhám đỗ lại trước cửa hàng.

Cửa hàng mười giờ đêm đã đóng cửa nhưng bên trong vẫn sáng đèn, nhìn xuyên qua cửa kính, Lâm Ninh đang ngồi trên ghế, tay cầm một que rau câu trái cây.

Chuyện là… Thèm chua quá rồi.

Trong lúc bà cô Doãn đi tìm trái cây chua, cô gặm đỡ que rau câu trái cây vậy.

Lâm Ninh vừa gặm que rau câu vừa xem phim hoạt hình chú mèo máy màu xanh qua điện thoại trong lúc chờ đợi bà cô yêu dấu, ngồi trên ghế đai cao, hai chân thả trong không khí đá lên đá xuống.

Không chú ý đến bên ngoài, con xe đen nhám đổ trước cửa hàng cũng chẳng hay, cửa hàng đã đóng cửa, cô không nghĩ sẽ còn ai đến cửa hàng.

Tập trung xem mèo máy, gặm que rau câu, lâu lâu Lâm Ninh bật ra tiếng cười hí hí.

Bỗng chuông gió trên cánh cửa leng keng kêu lên, báo hiệu có người mở cửa.

Lâm Ninh tưởng là bà cô yêu dấu trở về, hớn hở nâng mắt từ điện thoại nhìn về cánh cửa.

Xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Ninh không phải Doãn Linh mà là thân ảnh cao lớn, vóc dáng cao to tuấn lãm.

Phàm Dương đến, nụ cười hớn hở của Lâm Ninh vụt tắt, cô ngưng lại hành động gặm que rau câu, bước xuống ghế đứng ngay ngắn lại.

“Anh có chuyện gì mà lại đến đây?” Cô thu lại nụ cười, trưng ra gương mặt xa lạ hỏi.

Phàm Dương tiến đến, anh chỉ đứng trước mặt Lâm Ninh, một mùi cồn rượu nồng nặc sộc vào mũi Lâm Ninh.

Sau ba ngày không gặp, chỉ mới ba ngày đã khiến anh gầy đi, hai gò má hốc hác, đôi mắt đỏ hoe hiu hắt làm sao, từng hơi thở hổi ra nồng nặc cồn rượu.

Lâm Ninh không dám nhìn, mắt hạ xuống nhìn vào hư không cũng không nhìn anh.

“Ninh Ninh…” Anh gọi, tay vươn ra kéo thân thể nhỏ nhắn ấp vào lòng ôm lại.

“Em về với anh đi.”

Suốt ba ngày qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh không biết anh đã làm gì khiến cô không vui, anh cố gắng suy nghĩ đến chuyện khiến cô muốn ly hôn. Nhưng anh nghĩ mãi cũng chẳng ra, chẳng có chuyện gì khác ngoài việc anh đã hành hạ Lâm Ái Mỹ, sau đó là cái chết của hai chị em họ Lâm, cho đến cái chết của bà cả.

Anh nghĩ không ra lý do, nhưng cô dứt khoát ly hôn từ sau cái chết của bà cả.

Phàm Dương ôm ấp bảo bối, mùi hương cam thảo xoa dịu nỗi nhớ trong mi mắt, dịu dàng làm sao, anh thấp giọng nói.

“Anh biết anh sai rồi, em đừng giận anh nữa, anh không nên bắt Lâm Ái Mỹ, không nên hại chết hai chị em họ, không nên hại chết dì cả của em, anh sai rồi Ninh Ninh.”

Cái ôm vây lấy Lâm Ninh, lồng ngực anh mang theo hơi nóng, xung quanh anh tản ra nồng nặc mùi cồn.

“Anh say rồi…” Lâm Ninh nói nhỏ.

Phàm Dương hít sâu, không nghe thấy giọng nói của cô, anh buông ra Lâm Ninh, nắm lấy hai bên vai, cúi xuống nghiêm nghị tìm ánh mắt cô.

“Anh không bao giờ tự ý quyết định nữa, sau này, bất kể chuyện gì anh cũng sẽ hỏi ý em, em đừng giận anh nữa.”

Khoé môi anh cố gắng kéo thành nụ cười, đôi mắt đỏ hoe ngấn ra lớp nước, không biết là vì men say hay là vì đau lòng, trong hai mắt đỏ hoe lộ rõ nơm nớp lo sợ.

“Em giận anh ba ngày rồi, anh biết lỗi rồi mà, em về Hoa Viên với anh đi.”

Phàm Dương khẽ nhíu mày, buông ra hai vai cô lại nâng lấy hai bên gương mặt, cúi xuống hôn khẽ lên vần trán Lâm Ninh.

Nụ hôn dịu dàng mang theo sợ hãi in lên vần trán, còn có hơi thở nồng nặc mùi cồn phả xuống, giọng anh trở nên run run.

“Anh nhớ bà nhỏ quá, bà nhỏ không nhớ anh sao?”

“À phải rồi, anh nhớ là bà nhỏ từng nói với anh, dù anh có giận em thì anh cũng phải ôm cho em ngủ, cho nên đổi lại, em có giận anh thì cũng phải để anh ôm em chứ. Mấy hôm nay bà nhỏ không ngủ được phải không? Anh cũng không ngủ được.”

Chắc chắn là như vậy rồi, không có anh ôm thì bảo bối sẽ khó ngủ lắm, anh cũng thức trắng mấy đêm liền, cho dù uống bao nhiêu rượu anh cũng không thể chợp mắt. Càng uống lại càng tỉnh, và rồi mình anh trọc trằn, trơ trọi đấu mắt với màn đêm hiu quạnh, căn phòng không có bóng dáng của cô nữa, anh nhìn như thế nào cũng không quen.

Nước mắt cứ chảy không ngừng suốt ba đêm, giờ phút này hai mi anh chẳng mở nổi, rát buốt hốc mi, cơ thể cũng rả rời, tâm trí không còn đủ tỉnh táo.

“Mấy hôm rồi không ngủ được, nhất định em rất khó chịu, Ninh Ninh về với anh, anh phải ôm em ngủ một giấc thật ngon mới được.”

Anh nắm lấy tay cô, bạc môi tuấn tú tái miết nở ra nụ cười ôn nhu thỉnh cầu.

“Về nhà với anh.”

Nói rồi anh xoay người, tay dắt tay cô, bước chân nâng lên.

Thế nhưng bước chân Lâm Ninh không hề động đậy, đứng im như bức tượng.

Phàm Dương xoay đầu lại, anh lại cười cười hỏi.

“Sao vậy? Sao lại không đi?”

“Phàm Dương anh tỉnh táo lại…”

Lâm Ninh nhỏ giọng nhắc nhở, nhìn thấy bộ dạng vừa hốc hác vừa không tỉnh táo của anh, xót xa đến mức giọng nói run run thiều thào.

“Anh tỉnh táo lại đi, chúng ta đang ly hôn.”

“Ly hôn?” Phàm Dương nhìn cô, đầu lông mày nhíu lại rồi rất nhanh giãn ra.

Tiềm thức mong lung nhớ lại lời nói sẽ không bao giờ ly hôn ngày hôm ấy, hoàn toàn hiểu sai ý Lâm Ninh.

“À à, anh nhớ rồi, em yên tâm, chúng ta sẽ không ly hôn đâu.”

Lâm Ninh mím chặt môi, anh hoàn toàn không tỉnh táo.

Hai bàn tay nhỏ nắm lấy làn váy ngủ, mắt đẹp trừng lên, dù xót xa ứa lên mi mắt, cô trừng to mắt, quát lớn.

“Phàm Dương anh tỉnh táo lại đi!”

Tiếng quát lớn của Lâm Ninh khiến cho Phàm Dương thất thần, đẫn người ra như một kẻ ngốc ngơ ngác nhìn cô.

“Chúng ta đang ly hôn, đang và sắp tới sẽ ly hôn, chắc chắn ly hôn.”

Lâm Ninh nghiêm trọng nhắc nhở, ba lần thốt lên hai chữ ly hôn thật to thật rõ.

Tâm thức Phàm Dương náo loạn, đầu óc chợt đau, phản kháng lại lời cô.

“Không phải… Lâm Ninh em là vợ anh mà…”

“Mới không! Em không phải vợ anh” Lâm Ninh lớn giọng phản bác, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, tuyệt tình giễu ra nụ cười.

“Em không muốn ở bên cạnh anh nữa, người như anh… Không nên yêu thương bất kỳ ai, anh chỉ mang đến đau khổ cho người khác thôi.”

Đối chất với người đàn ông không đủ tỉnh táo, Lâm Ninh cắn chặt răng, nặng nề cất tiếng.

“Phàm Dương, em không muốn yêu anh nữa.”

Không nên yêu thương bất kỳ ai… Câu nói này anh đã nghe từ đâu đó, rất quen tai.

Men say bỗng dưng trở nên vô dụng, anh rõ ràng rất say, say đến đổi bước chân không vững vàng, vậy mà tâm trí anh lại hoàn toàn tỉnh táo.

Men say vô nghĩa rồi, trái tim anh lại tê tái, từng cơn buốt giá làm tê liệt tứ chi, Phàm Dương khổ sở cười, mi mắt rát bỏng lấp lánh, chua xót vấn.

“Chỉ mang đến đau khổ cho em thôi sao?”

“Phải! Thế cho nên…”

Lâm Ninh tưởng chừng rất lớn tiếng, nhưng bỗng cô lại nghẹn giọng.

Bởi giọt nước mắt lăn tăn chảy xuống đôi gò má hốc hác của anh, giọt long lanh rơi xuống, mang theo trái tim cô rơi phịch xuống mặt đất, Lâm Ninh bất lực siết chặt tay, nắm thành nấm đấm thật chặt.

“Cho nên anh đừng cố gắng nữa, chúng ta xong rồi, em không muốn ở bên anh nữa…”

Nặng nề quá…

Cô không chịu nổi, tái tê cứ làm cô run rẩy, lớp vỏ bọc sắp bị rơi ra ngoài.

Mượn lại lời của anh Lục, cất ra giọng nhẹ hững lại tàn nhẫn vô cùng.

“Anh nghe cho kỹ, người như anh, yêu thương thứ gì cũng chỉ làm tổn thương thứ đó thôi, anh không nên yêu thương thứ gì hết, anh chỉ mang lại đau khổ cho người khác thôi.”

Phàm Dương lặng người, chập chững lùi đi một bước chân.

“Ừ…”

Anh liếc mắt nhìn sang tủ kính dùng để chứa bánh ngọt, trên nóc tủ có một con dao nhỏ.

Phàm Dương bước lên ba bước, nắm lấy con dao kia đi đến trước mặt Lâm Ninh, anh lại nắm lấy tay cô, nhét con dao kia vào lòng bàn tay Lâm Ninh.

“Anh muốn làm gì…?”

Lâm Ninh muốn đẩy tay anh ra, dao kia cứ nhét vào lòng bàn tay, anh bắt cô nắm lấy con dao, xong rồi tay anh lại nắm chặt tay cầm dao của Lâm Ninh.

Nâng tay cầm con dao của Lâm Ninh hướng đến lồng ngực của chính anh, mũi dao chĩa vào ngực anh, chạm vào áo sơ mi.

“Anh làm gì vậy?!”

Lâm Ninh hoảng hốt thét lên, cô buông lỏng bàn tay, nhưng buông thế nào cũng không ra con dao, cuối cùng chỉ biết nắm chặt con dao ghì lại.

Phàm Dương giữ chặt tay Lâm Ninh, mũi dao chĩa vào lòng ngực, cắm vào ngực áo.

“Em giết anh đi.”

Phàm Dương đắng cay nở ra nụ cười, tay anh phát run, run rẩy níu chặt tay cô cắm mũi dao vào lòng ngực.

“Em muốn đi, muốn rời khỏi anh, thế thì cứ giết chết anh đi.”

Con dao dí chặt vào ngực áo, Lâm Ninh trừng to mắt, hoảng sợ nấc ra tiếng khóc.

“Phàm Dương… Anh đừng như vậy… Buông em ra…”

Phàm Dương càng không buông, nắm chặt tay cô, cắm mũi dao xuyên qua lớp áo, ứa ra vết máu đỏ.

“Ninh Ninh, giết anh đi.”

Thay vì rời khỏi thì hãy giết anh đi, ít ra như vậy, anh sẽ không phải trải qua nỗi đau mất đi cô nữa.

Ngực anh ứa ra một máu, nhưng anh chẳng còn thấy đau.

Phàm Dương nhìn gương mặt nức nở trong nước mắt, hoảng sợ cố gắng ghì lại con dao, trái tim héo tàn chẳng còn kêu gào nữa, nước mắt rát bỏng chảy xuống.

Thời gian hạnh phúc ngắn ngủi trôi qua trong đáy mắt, tuy rằng không lâu nhưng đủ để anh đem lòng mê đắm.

“Anh đã yêu em… Bây giờ em muốn rời khỏi, chi bằng em giết anh đi.”

Chi bằng… Giết chết anh đi cho rồi.

Còn tiếp…

(P/s Bà Doãn làm toai cười ngất, tới ông Phàm thì nụ cười cụa toai tắt liệm.)

_ThanhDii

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play