“Uống thuốc đi, em chia ra cho anh rồi đấy.”

Bannie vừa thoa kem dưỡng da vừa nói với Mạc Tử Dương đang nằm trên giường.

Hắn nhìn mấy viên thuốc nằm trơ trọi trên mặt bàn, mặt mày nhăn nhó nghiêng đầu nhìn bóng lưng của người phụ nữ đối diện.

Không có thành ý chăm sóc người bệnh gì cả!

Thấy Mạc Tử Dương không trả lời, Bannie mới quay lại nhìn hắn. Thấy hắn đang đăm chiêu nhìn mình, Bannie thở ra hỏi:“Anh có nghe thấy em nói không?”

“Em lấy thuốc cho anh.”

Cô nhìn số thuốc được đặt trên bàn, khoảng cách gần với hắn như thế mà hắn cũng không tự đi lấy được ư.

Miễn cưỡng chiều lòng hắn, cô đi lại phía bàn đem số thuốc cùng ly nước lọc đưa đến trước mặt hắn, không chút cảm xúc nói:“Đây, anh uống đi.”

“Em hôn anh một cái nhé, thuốc đắng lắm Bannie.”

“Nằm mơ!”

Cô đem thuốc nhét vào tay hắn rồi quay lại bàn trang điểm thoa kem.

Mạc Tử Dương nhảy xuống giường, hắn nhào tới ôm cô từ phía sau. Đầu hắn dụi dụi vào cần cổ cổ:“Vợ ơi, hôn anh một cái thôi. Anh cần dũng khí để uống thuốc thật mà.”

“Anh buông ra coi, Mạc Tử Dương anh năm nay bao tuổi rồi mà còn đòi hỏi như trẻ con ấy?”

“Trời ơi bụng của anh đau quá!!!”

Hắn lăn đùng ra đất, đúng chất lăn qua lăn lại để ăn vạ. Bannie muốn đá cho hắn một cái thật sự, cô đã nhận nhịn và niệm Phật nảy giờ để không nổi cáu với hắn.

Mạc Tử Dương nằm ở đó lăn hơn năm phút đồng hồ, cô đá vào chân hắn nhăn mặt nói:“Anh có thôi đi không Mạc Tử Dương?”

“Anh đau thật mà, chắc là do không uống thuốc đúng giờ đó vợ.”

“Thế thì anh uống thuốc nhanh đi, còn nằm đó ăn vạ em làm gì?”

Hắn kéo tay cô, bị bất ngờ Bannie ngã nhào xuống nằm trên người hắn. Mặc Tử Dương ghị gáy cô, còn cô thì gồng lại không cho hắn hôn.

Với sức lực của hắn, cô nằm mơ mới chống cự lại nổi. Cuối cùng vẫn bị hắn hôn ngấu nghiến, cô đánh vào ngực hắn mà cũng chẳng hề hấn gì.

Một lúc chống cự, cuối cùng cô cũng bị hắn dẫn dụ mà hùa theo nụ hôn của hắn. Mạc Tử Dương hôn rất giỏi, với lại hắn biết cô thích như thế nào. Chỉ cần hắn dụ dỗ một chút xíu, cô thế nào cũng đưa tay chịu trói.

Nụ hôn say đắm của cả hai kéo dài đến khi Bannie hết hơi và đánh hắn. Mạc Tử Dương buông cô ra, nhìn gò má phím hồng và ngực cô nhấp nhô lên xuống vì thở gấp. Máu nóng chảy dọc khắp cơ thể hắn, hắn nhớ cô.

Hắn không cho cô nghỉ quá lâu, lại tình dùng chiêu cũ ép cô hôn môi nhưng cô đã thành công nhéo vào eo hắn rồi nhanh chóng rời khỏi hắn đứng lên.

Hắn bị đau nên nhăn nhó ôm bụng, cô đá vào đầu gối hắn, xấu hổ mắng hắn là đồ lưu manh.

Bannie bỏ ra khỏi phòng, Mạc Tử Dương mới chịu ngồi dậy. Hắn cuối cùng cũng chịu uống thuốc, vừa uống vừa trách Bannie là bà vợ độc ác.

Cô ở dưới nhà xem tivi, còn hắn ở phòng sách làm việc. Tới khi cô trở về phòng hắn vẫn còn đang làm việc, nhìn đồng hồ bây giờ đã quá mười một giờ đêm. Con người hắn vẫn không bỏ được thói quen cuồng công việc, lúc nào hắn cũng làm đến quên giờ giấc.

…Cạch…

Vừa nhắc tào tháo thì tào tháo đã đến, Mạc Tử Dương trở lại phòng ngủ. Hắn vương vai đi vào toilet, cô cũng không để ý mà kéo chăn bấm điện thoại.

Mạc Tử Dương đi tắm, cô còn định mắng hắn không chú ý sức khoẻ mà đi tắm đêm, vừa nhìn lên đã bị cảnh tượng trước mắt chọc cho nổi điên.

“Mạc Tử Dương anh mặc quần áo vào, anh bị biến thái hả?”

Cô gào lên!

Trái ngược với cô thì hắn bình chân như vại, trèo lên giường ngủ tranh chăn với cô. Hắn nhìn cô, rất thong thả nói:“Gần đây trời nóng quá. Em cũng biết anh thường không mặc quần áo đi ngủ mà.”

“Nhưng… Nhưng đó là trước đây… Bây giờ… Bây giờ… Ưm…”

Hắn hôn cô, không cho cô tiếp tục nói nữa.

Hôn xong, hắn còn cười lưu manh:“Đừng nói mấy lời khói nghe, ngủ ngon nha vợ.”

Vợ cái con khỉ!

Bọn cô nộp đơn lâu rồi.

Mạc Tử Dương không mặc quần áo, chỉ mặc mỗi quần lót để đi ngủ. Bannie nằm ở bên cạnh, không dám nhìn lung tung. Người đàn ông này có mị lực hút người đó, cơ bắp hắn ta cuồn cuộn đã vậy body cực kì chuẩn nữa chứ.

Cô cũng là một “sắc nữ” chính hiệu, thèm đến chảy nước dãi rồi. Nhưng cô và hắn, không thể nào!

“Trời lạnh quá em nhỉ.”

Hắn gác tay lên ôm cô, Bannie mặt đỏ, tim đập nhanh. Ôi mẹ ơi, cái tên đàn ông này định hành chết cô hay sao?

“Sao tim em đập nhanh dữ vậy?”

Hắn gặm nhắm vành tai tinh xảo của cô nói, cả cơ thể Bannie run lên. Cô đẩy hắn ra, ngồi thẳng người dậy. Cố trấn an mình không nên vì sắc mà quên chính sự, hắn chỉ là người đàn ông bình thường thôi, chẳng có gì đặc sắc cả.

Đúng, chính là như vậy.

Mạc Tử Dương rời khỏi giường, hắn đi lại bàn rót một cốc nước.

Cô nhìn theo chuyển động của hắn, các múi cơ khi hắn di chuyển cũng lưu động lên xuống giống như một lời mời gọi cô chạm vào chúng. Hắn cuối người rót nước, bờ mông cong lên một cách cực kì gợi cảm.

Rồi hắn quay lại, Bannie trợn mắt nhìn vào dũng quần của hắn. Chất liệu quần lót mỏng manh không thể nào che đây được một cái gậy với kích thước khủng bố bên trong. Mặt cô nóng lên, đỏ bừng.

“Uống nước không?” Hắn đưa ly thủy tinh lên gò má cô, làm cho cô giật mình dời tầm mắt.

Cô nhìn vào gương mặt của Mạc Tử Dương, thật sự mẹ nó đẹp trai, yêu nghiệt. Hành chết cảm xúc của bà đây rồi!

“Cám… Cám ơn…”

Cô run rẩy nhận ly nước, sau đó cụp mắt chuyên tâm uống.

Sau đó cô lại trợn mắt nhìn hành động của hắn. Mạc Tử Dương hắn ngang nhiên thò tay vào quần cầm cái thứ nóng bỏng kia lên để chỉnh chỉnh cái gì đó.

Bannie nuốt nước bọt, ực một cái.

Thấy cô nhìn sắp hoá đá rồi, hắn rất tự nhiên cười nói:“Cấn quá!”

“Anh… Anh có thể… Có thể tế nhị một chút được không? Em… Em cũng là phụ nữ.”

“Đâu phải em chưa từng nhìn thấy, còn mắc cỡ gì nữa.”

Hắn đi cất ly nước giúp cô, thái độ tự nhiên vô cùng.

Bannie chui vào trong chăn, quay lưng nhắm mắt. Dặn lòng không nghĩ nữa, hắn cũng bình thường thôi, không có gì đặc sắc đâu mà.

Song cô nghe thấy âm thanh hắn lên giường, nằm xuống rồi một khối thịt ôm lấy cô từ phía sau. Cả cơ thể hắn áp sát vào lưng của Bannie, quả thật cấn quá!

Bannie sắp phát điên lên rồi, mấy ngón chân vì căng thẳng mà co rúm lại.

“Cảm giác ấm áp này giống như anh đang ở trong em.”

Hắn thều thào vào tai cô.

“Anh nói… Nói bậy cái gì thế hả?”

Cô đẩy hắn ra, gào lên. Lỗ tai đã đỏ ửng lên rồi, hắn đúng là tên biến thái.

Cái gì mà ở trong cô?

Mạc Tử Dương tròn mắt nhìn cô, hắn bình tĩnh giải thích:“Ý anh là lúc em ôm anh trong lòng, trước kia ấy?”

Mặt cô cứng đờ, tại cô đen tối trước nên mới…

“Sao em phản ứng mạnh quá vậy, chứ em nghĩ anh nói cái gì?”

Bannie xấu hổ kéo chăn nằm xuống, cô gào lên:“Em không biết, anh đừng ôm em. Em nóng lắm.”

Mạc Tử Dương bị biểu hiện đáng yêu này của cô chọc cười, vợ của hắn đúng là da mặt mỏng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play