Ở trong gian phòng chỉ có ánh đèn vàng mờ ảo, nữ nhân nằm trên một chiếc giường cỡ đại. Bên trên là nam nhân với cơ bắp tráng kiện, hắn không ngừng nhấp nhô dày vò cô.
Bannie cong người đón nhận từng đợt khoái cảm mà Mạc Tử Dương mang đến, đôi môi yêu kiều của cô rên rỉ. Ánh mắt nhu tình nhìn hắn.
“Ưm… Tử Dương… Nhanh lên…”
Mạc Tử Dương yêu chết cái dáng vẻ quyến rũ này của cô khi ở trên giường, hắn hôn lên môi cô đẩy nhanh tốc độ giữa nơi giao hợp. Tiếng thở dốc của cả hai lúc này cực kì phóng đại, cuối cùng Mạc Tử Dương cũng “buông vũ khí” đầu hàng.
Hắn thở hổn hển, nằm sang bên cạnh cô. Cảm giác tốt đẹp này, rất lâu rồi hắn mới có lại. Cách cô gọi tên hắn, muốn hắn, nhịp tim cũng đập nhanh vì hắn.
“Tử Dương, em muốn ở trên cơ.”
Cô trèo lên lồng ngực hắn, thè lưỡi liếm hai *** *** *** ở trước ngực. Hành động này kích thích hắn tột độ, khiến hắn vừa xong lại muốn xung trận một lần nữa.
“Được, chiều ý em.”
…
Mặt trời xuống núi, mặt trăng nhô lên. Bannie thét lên một tiếng rồi ngất lịm đi trong lồng ngực rộng lớn của Mạc Tử Dương.
Hắn ôm lấy cô, hơi thở trầm đục khó che giấu. Bọn họ đã quấn lấy nhau suốt từ sáng đến tối, hắn biết là Bannie đã kiệt sức từ lâu rồi, thể lực cô tới đâu hắn đương nhiên nắm rõ.
Chỉ là cô khó chịu, cô nói cô khó chịu nên cứ đòi hỏi hắn. Mạc Tử Dương muốn đình chiến, hắn không muốn làm cô bị thương nhưng mà mỗi lần hắn khướt từ, cô đều tìm cách dẫn dụ hắn.
Đối với Bannie hắn làm sao có thể chống cự, cô là cái mụn nhọt trong tim hắn. Những điều hắn có thể vì cô mà làm, hắn sẽ không thể nào từ chối…
*
“Thiếu gia, em có làm nước cam cho cậu đây ạ.”
“Đừng làm phiền thiếu gia, cô chủ đang ở trong đó.”
Quản gia nói xong thì dẫn cô hầu gái đi xuống lầu. Cô gái này mới đến, có lẽ còn chưa biết trong nhà này có một cô chủ vợ của Mạc Tử Dương.
Bà nói:“Cô ấy tên là Bannie, là vợ của thiếu gia Mạc Tử Dương. Sau này nếu gặp cô ấy ở đâu, cũng phải gọi một tiếng cô chủ có biết chưa?”
Cô hầu gái mở to đôi mắt to tròn nhìn lên trên lầu, sau đó cuối đầu mím môi gật đầu.
Sau khi quản gia đi khỏi, cô ta mới ngẩn mặt lên. Ánh mắt ghen tị còn tay siết chặt thành nắm đấm, tất cả đều tại Bannie đó phá đám.
Nếu không phải cô ta xuất hiện đột ngột, thì Mạc Tử Dương sớm đã nằm gọn trong tay cô rồi.
A Liên đem ly nước cam đổ xuống cống thoát nước, miệng lẩm bẩm mắng Bannie.
“Thì ra là cô à?”
A Liên giật bắn mình khi nghe tiếng nói, quay lại thì thấy Bannie đứng ở phía sau lưng.
Sắc mặt cô ta thoáng chốc trắng bệch, run rẩy đến mức làm rơi chiếc ly thủy tinh trong tay.
A Liên ngước đôi mắt long lanh lên nhìn cô, lúc thấy cô gái này một cách trực diện cô thoáng chút ngạc nhiên. Đây đích thị là tiểu mỹ nhân xinh đẹp, thoạt nhìn có nét giống cô, nhưng những đường nét trên gương mặt của cô ta non nớt hơn. Có lẽ vì cô ta trẻ hơn cô, chưa trải sự đời, Bannie nhìn thấy mình ở những năm đại học, thật sự rất giống.
“Cô chủ, cô nói gì vậy tôi không hiểu.” A Liên giả vờ cho qua chuyện.
Bannie nheo mắt, đi tới nâng cằm của cô gái lên xem, sau đó lạnh lùng nói:“Cô tính kế Tử Dương, định bỏ thuốc anh ấy? Tôi không nghe nhầm mà phải không?”
“Cô… Cô chủ…”
“Bannie, có chuyện gì?”
Mạc Tử Dương từ trong nhà đi ra, nghe thấy tiếng hắn cô buông cô gái kia ra, lùi về sau hai bước. Hắn đứng bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đang xù lông với hắn.
“Sao thế?” Hắn hỏi.
“Tử Dương, chuyện lúc nảy… Không liên quan tới anh.” Cô cắn môi cuối đầu nói.
“Anh đã giải thích với em rồi, em luôn không có lòng tin ở anh.”
Lời này của Mạc Tử Dương nói ra, nghe qua có chút thê lương.
Bannie quay lưng đi về phía cửa, thôi bỏ đi. Cô thở dài.
“Quản gia, đuổi việc cô ta.” Mạc Tử Dương nói xong rồi đi ra cửa.
Hắn nhìn thấy cô lên xe lái đi khỏi, cũng không có lý do gì để giữ cô lại. Cho nên hắn chỉ có thể yên lặng đứng nhìn.
Bannie trở về khách sạn, cô đi vào phòng tắm xả nước. Mệt mỏi cô nhắm mắt nhớ lại hoàn cảnh trước đó.
Cô tỉnh lại sau cơn mệt mỏi, nhìn thấy Mạc Tử Dương đang ôm cô nằm trên giường. Bọn họ vừa xảy ra quan hệ, còn chưa mặc lại quần áo.
…chát…
Bannie tát thẳng vào mặt Mạc Tử Dương, cô khóc lóc nói:“Anh là đồ khốn, khốn khiếp!”
“Bannie em bình tĩnh đã…”
Cô xuống giường mặc lại quần áo, lúc hai chân cô vừa chạm đất đã truyền đến cơn đau đớn vô cùng. Cái tên khốn khiếp Mạc Tử Dương, chi bằng hắn giết cô luôn đi!
“Bannie, em đừng vội. Nghe anh nói!”
Cô giằng tay hắn ra, vừa ấm ức khóc vừa nghiến răng với hắn:“Mạc Tử Dương tôi thề là tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh một lần nào nữa. Sao anh có thể vô liêm sỉ tới mức bỏ thuốc tôi để vui vẻ cho riêng mình chứ?”
“Anh không có, anh thậm chí còn không biết em sẽ đến. Bannie em phải tin anh.”
Cô đùng đùng rời khỏi phòng, lần đầu tiên Bannie tức tới mức đóng cửa thật mạnh.
Bannie nằm ở trong bồn tắm nhắm mắt thở dài, cô vừa tát Mạc Tử Dương oan một cái. Lúc nảy cô hơi dùng lực một chút, chắc là hắn đau lắm.
Cô lại thở dài…
Làn nước ấm bao bọc lấy cơ thể mệt mỏi của Bannie làm cho cô dễ chịu hơn phần nào. Hình ảnh Mạc Tử Dương nhiệt tình quấn quýt lấy cô chờn vờn trong đại não, cô bất giác đỏ mặt. Cơ thể có hơi sôi sục, cô nuốt nước bọt.
Bannie giật mình mở mắt, cô lại còn dám tơ tưởng đến Mạc Tử Dương, đúng thật là không có tiền đồ.
Cô rời khỏi phòng tắm, nhìn chính mình trong gương, mấy vết xanh xanh, đỏ đỏ rải đầy trên ngực rồi eo của cô.
Bannie mặc lại quần áo.
Mạc Tử Dương chính là tên thổ phỉ cướp sắc, hắn làm cái gì mà thô bạo như vậy chứ?
Đồ lưu manh!
*
Cố Thần đi xuống canteen mua bánh ngọt cho người đẹp, gần đây Alice rất thích ăn ngọt. Cậu nghe mấy cô y tá nói, nếu phụ nữ có thai mà thèm ngọt nhất định là mang bầu đứa bé trai.
Nói vậy trong bụng cô là một tên tiểu tử đòi hỏi, chính là quỷ đòi hỏi.
“Bà chị à dưới canteen chỉ có bánh nhân dâu thôi, không có soco… Alice sao thế?”
Cậu vừa đẩy cửa phòng ra vừa nói, đập vào mắt cậu là hình ảnh Alice nằm ở trên giường mà phía dưới của cô chảy đầy máu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT