“Chuyện xem mắt sao rồi cháu?”

Bà nội điện thoại đến hỏi Mạc Tử Dương.

Hắn suy nghĩ kỹ rồi, nếu như cô không nhớ hắn vậy hắn sẽ khiến cô yêu hắn.

“Bà nội, cô ấy là Bannie, bà biết mà phải không?” Hắn biết đây là do bà nội sắp đặt.

Bên đầu dây kia truyền đến tiếng thở đều, bà nói:“Cháu làm thế nào mà để cô ấy từ chối cháu vậy? Cháu thế này bảo bà làm sao mà giúp đây?”

“Cổ từ chối cháu?” Hắn ngạc nhiên, không phải cô tuyệt tình vậy chứ?

Bà nội nói sau khi xem mắt xong, Bannie đã nói với cha cô là Mạc Tử Dương rất khiếm nhã. Mới gặp đã đòi nắm tay, trông chẳng giống một người đàn ông có thể tin cậy.

Hắn nghe cô nhận xét về hắn, chỉ hận không thể đem cô ra dạy dỗ. Nếu cô là người phụ nữ khác đừng nói là nắm tay, ngay cả ánh mắt hắn cũng thèm liếc qua một cái đâu. Cô còn chê hắn khiếm nhã, ai bảo cô làm cho hắn yêu cô rồi giờ cô lại nói không nhớ chứ.

Hắn nói:“Cháu mặc kệ, cháu muốn cưới cô ấy. Nếu bà thương lượng được thì cưới liền, sau đó tạo em bé cho bà chơi.”

“Ui cái thằng nhóc này, người ta ghét cháu thế mà cháu bảo bà hỏi cưới cho cháu. Còn đem chuyện cháu chắt ra uy hiếp bà đấy hả?”

Mạc Tử Dương hắn không đáp, hắn muốn cưới cô!!!

*

Bannie đứng ở trong nhà vệ sinh, nhìn cái que thử thai hai vạch mà trong lòng không khỏi hoang mang. Cô chưa từng có bạn trai, cũng chưa phát sinh quan hệ với ai cả. Cái thai này từ đâu mà có vậy?

Chỉ là cô không có kỳ sinh lý nên mới nghi ngờ đi thử, lúc thử cô đã nghĩ 99% là không có rồi. Chuyện hoang đường vậy sao có thể xảy ra?

Nhưng nó đang xảy ra đây.

Bannie suy sụp nằm trên giường, giờ cô phải làm sao đây. Nói cho cha mẹ nghe, sau đó nói cô cũng không biết cha đứa bé là ai, nghe nó vô lý đến nổi cô còn không chịu được.

Chuyện như vậy ai mà tin?

Còn đem bỏ đi hả, chuyện này…

Bannie vò đầu bức tóc, chuyện gì xảy ra với cô thế này???

Nữ nhân trùm kín mặt đi vào bệnh viện phụ sản, Bannie đã suy nghĩ kỹ rồi cô không thể nào sinh đứa trẻ này ra được.

Cô ngó nghiêng ngó dọc, xung quanh cô toàn là phụ nữ có thai. Lần đầu tiên cô đi làm chuyện này nên có hơi sợ hãi, nhìn tới nhìn lui hơn nửa giờ đồng hồ cô cũng không biết nên làm thế nào…

Bannie thở dài.

“Em gái, chị thấy em loay hoay nảy giờ. Có chuyện gì vậy em?”

Một sản phụ đến bắt chuyện với cô, chắc là do thấy cô khả nghi đây mà.

Bannie gật đầu, cô định lãng đi chỗ khác.

“Em tới bỏ thai phải không?”

Cô cả kinh nhìn chị gái ngồi bên cạnh, sao chị ta biết?

Sản phụ nắm tay cô, dịu dàng nói:“Chị nhìn cách ăn mặc của em cũng biết em còn trẻ. Thật sự không thể giữ lại em bé hả em?”

“Ý chị là sao?” Cô nghi ngờ rụt tay lại.

Sản phụ nọ xoa xoa cái bụng của cô ta, rơm rớm nước mắt nói:“Chị không có ý gì hết. Tại chị thấy em giống chị lúc trước nên chị muốn khuyên em suy nghĩ lại. Hồi còn trẻ chị cũng vì ham chơi nên bỏ thai mấy lần, sau này bác sĩ nói chị khó có con do ảnh hưởng. Em có biết không con cái nó đến với chúng ta là cái duyên đấy em ạ. Như con của chị, chị đã dùng hết tiền bạc và công sức mới có được đó.”

Bannie nhìn vào cái bụng to đùng của cô ta. Rồi nhìn tới gương mặt rớm nước mắt của cô ấy, cô ấy là một người tốt cô nghĩ là vậy.

“Em về bàn lại với cha của đứa trẻ đi, nếu có thể hay cho đứa trẻ cơ hội sống em nhé. Chúng đến với chúng ta là duyên, cầu cũng không được đâu.”

Sản phụ nói xong cũng tới lượt đi vào phòng khám.

Bannie đã lấy hết can đảm lúc ở nhà rồi, sau khi vào đây nghe cô gái kia nói lại chùn bước. Cô ấy nói đúng con cái đến với chúng ta là duyên, nhưng mà cha đứa bé là ai cô còn không biết thì làm sao mà giải quyết đây?

Bannie ôm đầu thở dài, cô phải làm sao đây…

Cuối cùng, ngồi ở ghế chờ hơn một tiếng cô mới quyết định ra về. Cô không thể làm thế được, không thể bỏ đi sinh mệnh nhỏ bé trong bụng mình.

Bannie biết trên thế giới này có rất nhiều người muốn mà không thể có được, cô có được có nghĩa là may mắn.

Bannie trở về nhà, cô đóng cửa phòng nằm dài trên giường. Cô thở dài, vắt óc suy nghĩ phải làm sao đây…

Đột nhiên trong đầu có loé lên một ý nghĩ rất ác độc, hay là cô hợp thức hóa cái thai này. Giống như mấy truyện ngôn tình cô hay xem, mấy nữ phụ cũng hay bắt nam chính đổ vỏ cho mình.

Cô mím môi siết chặt drap trải giường, phải vậy thôi cô không còn cách nào khác.

Nhưng mà chọn Tô An hay là Mạc Tử Dương đây?

“Tiểu thư, ông bà chủ nói cô xuống nhà đấy ạ. Có Mạc tiên sinh tới tìm cô.”

Quản gia lên phòng gọi cô.

Bannie nhìn ra cửa, chẳng lẽ đây là ông trời đang chỉ điểm cho cô?

Mạc Tử Dương đến nhà của Bannie, hắn không thể để cô ghét hắn được. Ít nhất là hắn nên giải thích về sự đường đột hôm nọ, nếu không cô sẽ xa lánh hắn cho coi.

“Cậu Mạc để cậu đến tận đây chúng tôi thật là ngại.” Bà Smith lịch sự nói.

Mạc Tử Dương cũng khách sáo đáp lại, hắn nên để lại ấn tượng tốt ở nhà vợ. Nếu cười một cái có thể để lại thành ý, thì hắn sẽ cười.

Bannie thay một cái váy lụa màu trắng đi xuống, nhìn thấy Mạc Tử Dương cô mới gật đầu gọi một tiếng"anh Mạc". Cô vừa rồi còn nghĩ tới việc làm chuyện xấu xa với hắn, giờ gặp hắn ở dưới nhà cô có chút chột dạ.

“Bannie tôi tới đây để xin phép ba mẹ em cho chúng ta tìm hiểu. Lần trước tôi có những hành động đường đột với em là do vừa gặp em tôi đã thấy rất thích em. Mong em không nghĩ là tôi khiếm nhã, không vì chuyện đó mà có cái nhìn xấu về Mạc Tử Dương tôi.”

Bannie nghe hắn giải thích xong thì bỗng cắn rứt lương tâm vô cùng, tính ra con người Mạc Tử Dương cũng tốt lắm chứ còn biết nghĩ tới cảm xúc của người khác. Vậy mà cô còn tính đem hắn ra làm bia đỡ đạn, cô thật khốn nạn mà…

“Anh Mạc anh có lòng rồi, đến tận đây. Nhưng mà… Tôi nghĩ chúng ta không hợp nhau đâu ạ.” Cô cười gượng, được rồi cô không nỡ ra tay với người tốt.

Chọn Tô An đi, vì trông anh ta chẳng được đàng hoàng lắm.

Mạc Tử Dương lập tức đứng dậy đi tới trước mặt cô, hắn lại nắm tay cô rồi vừa rồi hắn còn xin lỗi cơ mà. Hắn nói:“Bannie em chưa thử sao mà biết là không hợp được. Tôi nói thật lòng đó, tôi rất thích em!”

Cả nhà họ Smith bị doạ cho đứng hình toàn tập, Mạc Tử Dương nổi tiếng lạnh lùng, tàn khốc vậy mà đối với Bannie lại chịu nói ra lời đường mật, hiếm lạ lắm đó.

Bannie nhìn hắn, trong lòng thầm mắng hắn ngốc. Cô đang muốn tốt cho hắn, vậy mà hắn còn muốn lao đầu vào biển lửa???

Bannie rụt tay lại, cô lãng tránh ánh mắt đi chỗ khác nói:“Nói thật thì tôi muốn tìm hiểu anh Tô. Anh ấy sống và làm việc tại nước F, còn anh Mạc anh ở BK mà phải không? Thật ra khoảng cách địa lý nó cũng quan trọng lắm đấy ạ.”

“Chỉ cần em muốn về nhà, lúc nào cũng được. Bannie tôi sẽ chuyển trụ sở về nước F, nhưng cần có thời gian. Tôi nghĩ từ đây đến khi chúng ta kết hôn, tôi có thể!”

Bannie nhìn hắn, cô mím môi. Con người Mạc Tử Dương sao lại cố chấp đến thế, nói mãi cũng không chịu hiểu.

“Ây da Bannie, cậu Mạc đây thật có lòng đó con. Chuyện kết hôn cũng phải có thời gian tìm hiểu, trước tiên con cứ cho cậu Mạc cơ hội phát triển tình cảm. Làm bạn cũng được, cũng không nhất định là sẽ phải kết hôn liền mà.” Ông Smith thấy Mạc Tử Dương năm lần, bảy lượt bị con gái mình từ chối nên mới nói đỡ cho hắn.

Xưa nay người ta đồn đại Mạc Tử Dương ở BK nổi tiếng là ông trùm giới công nghệ khó chiều lòng. Hắn ở trên thương trường không để ai dưới mí mắt, như là đợt vừa rồi một tay hắn phá hủy của Tiêu gia. Năng lực của Mạc Tử Dương không phải chuyện giỡn chơi, ông cũng không muốn qua chuyện này làm kẻ thù với hắn.

“Làm bạn cũng được, Bannie cha của em cũng đã đồng ý rồi. Em còn tiếc với tôi một cơ hội sao?”

Bannie thở dài, được rồi hoạ là do hắn muốn rước lấy. Không phải tại cô!

“Tôi đã hứa với anh Tô là tìm hiểu anh ấy, nếu anh Mạc không ngại thì tôi cũng có thể tìm hiểu anh. Nếu thấy ai phù hợp thì tính tới kết hôn, anh Mạc thấy vậy có được không?”

“Được.”

Hắn đồng ý mà không suy nghĩ, chỉ cần cô cho hắn cơ hội tiếp xúc với cô thôi là đủ rồi.

Bannie nghĩ hắn điên rồi, chuyện hoang đường thế này mà hắn cũng đồng ý được.

Đồ ngốc Mạc Tử Dương này!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play