“Tử Dương bà nội nói em dọn đến ở với anh.” Tiêu Ân Ân xách hai vali hành lý, đến thẳng Mạc Thị ăn vạ.

Bannie nhìn thấy một màn này, máu nóng truyền tới đại não. Cái cô bé này vậy mà, thời cơ thế!!!

Mạc Tử Dương không thể cải lời bà nội, bà ấy đòi sống đòi chết từ sáng tới giờ. Sau cùng hắn thở dài, một cái thở rất dài gật đầu đồng ý.

Tiêu Ân Ân vui vẻ chạy tới ôm hắn, còn hôn lên má hắn. Bannie trợn mắt há mồm, sao cô ta dám…

Chiều đó, cô về nhà lập tức thu dọn đồ đạc. Nửa đêm đến gõ cửa nhà riêng của Mạc Tử Dương.

Hắn nhìn cô tay xách nách mang, bóp mi tâm. Hôm nay là cái ngày gì mà ai cũng muốn dọn tới ở cùng hắn vậy?

“Anh Mạc cứu với, cứu với. Nhà tôi bị dột, nắng mưa đều không thể nào trú được. Với lại công việc gần đây cũng nhiều, tôi ở lại tiện làm việc luôn.”

Cô chấp tay cầu xin hắn, không được thì lại nắm tay hắn lay lay. Lần này cô nhất định phải vào được nhà hắn, giám sát vị hôn thê quá bạo gan kia.

“Tôi thuê khách sạn cho cô ở tạm.” Hắn nói.

Bannie lắc đầu, cô bắt đầu giở trò khóc lóc. Cô nói:“Không ở khách sạn đâu anh Mạc, tôi sợ biến thái lắm. Với lại… Với lại trong nhà anh có vị hôn thê của anh, cô ấy thấy chúng ta hằng ngày, sẽ không có gây khó dễ anh đâu mà anh Mạc. Cứu với ạ!!!”

Mạc Tử Dương bất lực, cô cứ khóc như mưa làm sao mà hắn nói không. Cuối cùng Bannie xách vali đi vào nhà, với vẻ mặt rất đắc thắng.

“Cô ở phòng này đi.”

Hắn đẩy cửa một căn phòng cho cô, Bannie vui vẻ gật đầu nói cám ơn. Xong cô ngó đông ngó tây, hỏi hắn vị hôn thê của hắn đâu, cô muốn qua chào hỏi. Thật ra cô muốn xem hắn và Tiêu Ân Ân có ở cùng nhau không, có giống cô và hắn trước đó không!

“Không cần, cô nghỉ ngơi sớm đi.”

Hắn nói xong rồi sải bước đi về phía phòng sách, cô đoán là hắn đang làm việc vì hắn là người cuồng công việc mà.

Bannie thành công xâm nhập vào gia cư hợp pháp, cô vui vẻ nằm lăn qua lộn lại trên chiếc giường cỡ đại. Lăn lộn xong thì vui vẻ đi tắm, nói vậy cô vừa tiến thêm được một bước tiến lớn trong quan hệ của hai người đó.

Mạc Tử Dương làm việc, nhưng tâm hắn không yên. Nguyên nhân vì người phụ nữ đó đến nhà hắn, bây giờ cô đang làm gì?

Mạc Tử Dương rời khỏi phòng sách xuống dưới nhà rót một ly nước lọc, hắn gõ cửa phòng của Bannie.

Cô ra mở cửa, đã thay quần áo rồi. Mặc một chiếc quần đùi ngắn lộ ra đôi chân dài thẳng tắp và áo thun ngắn tay. Hắn đánh giá từ trên xuống dưới, so với mặc đồ công sở cô mặc như vậy quyến rũ hơn nhiều, giống với người vợ nhỏ ở nhà.

Quyến rũ ư?

Vợ?

Mạc Tử Dương cắn đầu lưỡi mình trấn tĩnh, hắn vừa suy nghĩ cái vớ vẩn gì vậy?

“Anh Mạc tìm tôi có chuyện gì dặn dò ạ?”

Cô thấy hắn cứ im lặng không nói, hắn nhìn cô rồi tỏ nét mặt đăm chiêu.

Hắn hoàn hồn, có lẽ người duy nhất liên tiếp khiến hắn lơ đễnh là Bannie. Mỗi lần gặp cô là suy nghĩ của hắn luôn chạy đi đâu…

“Cô muốn uống nước thì xuống nhà, phòng bếp có tủ lạnh. Sinh hoạt gì đó cũng được, có thể ra vườn xem hoa, hái quả.”

“Cám ơn anh Mạc.” Cô cười rất tươi.

Mạc Tử Dương đưa ly nước trên tay cho cô, hắn nói “Khuya rồi, ngủ sớm chút.” Bannie dĩ nhiên là đi ngủ sớm, chắc chắn là ngủ rất ngon nữa là đằng khác…

Sáng sớm thì người anh trai ruột thịt bấy lâu chờ đợi cô cũng gọi tới tìm, anh ấy trách tại sao cô bỏ công ty nhà mà đi cống hiến cho công ty người khác. Bannie cũng hết cách, chỉ biết nói ngọt cho qua chuyện. Việc cô đi làm thư ký ở Mạc Thị cha mẹ cô đã biết và thông qua, vì Mạc Thị là công ty có danh tiếng, cô tới đây lấy lý do là trau dồi kinh nghiệm thế là cha mẹ đồng ý ngay.

Chỉ còn người anh trai này, vốn là cô thất hứa trước nên cũng không thể nào mạnh miệng bắt nạt anh.

“Anh yêu quý, em sẽ về sớm thôi. Em biết anh tài giỏi, không có em vẫn có thể uy dũng mà xông lên. Khi nào có kỳ nghỉ phép em sẽ đền bù cho anh nha, mãi yêu anh.”

Bannie làm động tác hôn môi, rồi nó một loạt ngôn ngữ nước F bằng chất giọng rất ngọt ngào. Mạc Tử Dương muốn không nghe thấy cũng không được.

Cô gọi người đó là “Anh Yêu”

Còn nói “Mãi Yêu”

Nói vậy cái người đó là người trong lòng của Bannie, cô đối với anh ta ngọt ngào như vậy, dĩ nhiên là không đồng ý điều kiện cấm yêu đương của hắn. Nghĩ vậy trong lòng Mạc Tử Dương vô cùng khó chịu, mặt hắn chuyển từ bình thường sang cau có.

Cô cất điện thoại đi, thở phào nhẹ nhõm. Lúc này mới chú ý tới sự hiện diện của Mạc Tử Dương, mà sao sắc mặt hắn khó coi thế?

“Anh Mạc sao anh đứng đó vậy?”

“Cô có đến công ty không, tiện đường nên đi cùng đi.”

“A có chứ, cám ơn anh Mạc nha.”

Cô chui vào trong xe, vui vẻ cười tít cả mắt. Hôm nay là ngày gì thế lại có đãi ngộ tốt như vậy.

Bannie thì vui vẻ, còn người nào đó thì mặt mày đen như đáy nồi còn lầm lầm lì lì cả chuyến đi.

*

Tô Hoài cuối cùng cũng tra ra được cái số điện thoại nạc danh đó là ai đang sở hữu. Anh gần như lục tung cả thành phố này lên để tìm kiếm người đó, anh muốn biết người ta rốt cuộc có mục đích gì.

Xe dừng lại ở căn hộ dịch vụ, Tô Hoài ân chuông cửa.

Người mở cửa là Alice, anh nhìn tấm ảnh trên tay mình. Cái hình ảnh này là anh xin nhờ của camera đoạn đường gần cửa hàng bán sim điện thoại. Mặc dù người phụ nữ đeo kính râm, đội nón rộng vành nhưng nhìn kỹ thì có thể nhận ra là Alice.

Anh không nghĩ là Alice, nhưng khi thấy cô thì mới cảm thấy giống.

Anh ngồi vào nhà, không do dự hỏi thẳng vào vấn đề. Cứ nghĩ cô sẽ ngạc nhiên nhưng đổi lại chỉ là nụ cười nhàn nhạt, cô thong thả hơn anh tưởng.

Rót cho anh một ly nước, cô mới đáp:“Vì kỹ thuật của anh Tô đây tốt nên tôi mới ra tay nghĩa hiệp. Làm người đàn ông của tôi cho dù là 1 giờ đồng hồ, tôi cũng sẽ ra tay hào phóng.”

Sắc mặt Tô Hoài từ xanh chuyển sang trắng, rồi chuyển qua đỏ, nói vậy cô xem anh chẳng khác gì trai bao?

“Tôi không có ý gì đâu, nếu như anh để bụng chuyện tôi làm thì có thể dùng thân báo đáp. Tôi sẵn lòng!”

“Cô!!!”

Tô Hoài ra ngoài lặn lộn biết bao nhiêu năm, cũng chưa từng gặp người phụ nữ nào có lời nói thô thiển trước mặt đàn ông như Alice. Anh nhớ lúc đầu cả hai cafe trong vụ đền bù xe, cô đã nói chuyện rất dễ thương, dễ nghe mà.

Sao giờ cứ như biến thành người khác vậy?

“Không chịu à… Không chịu thì thôi tôi cũng đâu có ép anh Tô đâu.”

Alice nhịn cười nói, cô thấy trêu Tô Hoài rất vui. Mặt anh đổi màu cứ như tắc kè ấy, chắc là đang tức lắm.

Tô Hoài mất hơn 5 phút trầm mặc, cuối cùng nói một chữ “Được”

Khiến Alice đang uống nước ho sặc sụa, cô chỉ nói đùa thôi mà. Anh nghiêm túc quá, cô lại buồn cười rồi.

Tô Hoài chạy qua ngồi xuống bên cạnh cô, anh nắm bờ vai của Alice chuẩn bị hôn môi. Cô trợn mắt che môi mình lại, anh định làm thật!

“Còn có chuyện gì nữa, hay cô muốn vào phòng?” Tô Hoài nghiêm túc hỏi.

“Mời sáng sớm ra, anh Tô người ta chưa có hứng á.” Alice đẩy anh ra, cất giọng trêu ghẹo, không khác gì một người phụ nữ xấu xa.

Tô Hoài lại sững người ra, cô gái này xoay anh như chong chóng vậy đó. Bây giờ anh phải làm sao?

“Anh Tô cứ về trước đi, coi như là anh nợ tôi lần này. Khi nào có hứng sẽ đi tìm anh… được không?”

Cô sờ cằm Tô Hoài, làm ra bộ dạng không đứng đắng để trêu chọc. Người đàn ông có danh xưng là bậc thầy trong chuyện tình cảm bây giờ lại xấu hổ trước mặt một cô gái, Tô Hoài chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play