Mạc Tử Dương vừa tan làm, hắn liền gọi cho Tiêu Ngữ Lam. Hắn thật sự muốn nghiêm túc nghĩ về việc kết hôn rồi.
“Ơ, đi đâu thế anh Mạc?” Cô tò mò hỏi.
Bên kia Mạc Tử Dương không vội, hắn im lặng một lúc mới nói:“Đi chuẩn bị cho em một chút để làm Mạc thiếu phu nhân.”
Trái tim Tiêu Ngữ Lam đập mạnh, hai má cô đỏ bừng. Nhất thời cô không biết nên phản ứng như thế nào, là vui vẻ hay là hạnh phúc?
“Vị hôn thê em đừng nói em khóc đấy nhé?”
“Làm… Làm gì có!”
Tiêu Ngữ Lam thật sự đã ươn ướt nước mắt rồi, cô hạnh phúc quá!
Mạc Tử Dương nói cô chuẩn bị, hắn sẽ về ngay. Cô vui vẻ mở tủ quần áo, chọn ra một cái đầm xinh đẹp nhất. Trang điểm kỹ lưỡng một chút, còn thoa son đỏ. Trong suốt quá trình miệng cô không khép lại được, cứ cười suốt không thôi.
Tiêu Ngữ Lam chờ Mạc Tử Dương ở dưới phòng khách trong tâm trạng hồi hộp, cùng nôn nao. Hắn sẽ dẫn cô đi đâu, đi ăn tối rồi cầu hôn, hay đại loại là đi chọn áo cưới?
Bảy giờ tối…
Cô chờ hắn hơn hai tiếng rồi, sao hắn còn chưa về? Tiêu Ngữ Lam một chút lại nhìn đồng hồ, một chút lại ngóng ra cửa. Trong lòng cô có một dự cảm không lành…
Đúng lúc này điện thoại trong nhà vang lên, thím quản gia là người nghe máy. Bà ấy nối điện thoại với ai đó xong biểu hiện trên gương mặt kinh hãi tột độ.
Tiêu Ngữ Lam đi về phía bà cô hỏi bà ấy có chuyện gì. Bà ấy lúng túng, lấp bấp nói:
“Tiểu thư, trên đường về thiếu gia bị tai nạn giao thông hiện tại đang cấp cứu ở bệnh viện thành phố. Bác sĩ Tô vừa thông báo.”
Tiêu Ngữ Lam cơ hồ sắp đứng không vững, hắn bị tai nạn giao thông sao?
Nước mắt Tiêu Ngữ Lam trào trực rơi xuống, tài xế lái xe đưa cô đến bệnh viện trên xe cô nóng ruột vô cùng. Mạc Tử Dương ơi, cô cầu mong hắn sẽ không sao, nếu hắn có chuyện gì cô không biết mình sẽ làm sao nữa.
Lúc cô đến Mạc Tử Dương vẫn đang ở trong phòng cấp cứu, bác sĩ và y tá chạy ra chạy vào liên tục. Tay cô run run, cô sợ hãi ngồi ở băng ghế bệnh viện chờ đợi.
“Tử Dương… Tử Dương anh đừng có chuyện gì được không…”
Cô thầm cầu xin hắn, làm ơn, đừng xảy ra chuyện!
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, rốt cuộc Tô Hoài cũng bước ra khỏi phòng mổ. Trán anh lấm tấm mồ hôi, gương mặt anh hiện lên vẻ mệt mỏi rõ ràng.
“Tô Hoài anh ấy… Anh ấy sao rồi?” Cô nức nở.
Tô Hoài nhìn tay của Tiêu Ngữ Lam đang nắm chặt tay anh, hai tay cô lạnh toát. Anh không dám nói, anh sợ cô chịu không nổi.
“Tiêu Ngữ Lam cô bình tĩnh chút…” Anh trấn an.
Trái tim cô thắt lại, cô thơ thẫn nhìn Tô Hoài. Anh không dám nhìn cô, lơ đễnh ánh mắt đi chỗ khác. Trông anh… cũng đau khổ.
“Anh ấy… Anh ấy bị sao rồi hả Tô Hoài, anh nói đi Tử Dương anh ấy bị sao hả?”
Cô mất bình tĩnh nắm áo anh, thái độ của Tô Hoài đã nói lên tất cả.
Tô Hoài ôm Tiêu Ngữ Lam trong lòng, anh nhẫn nhịn không khóc mà nói:“Vùng đầu của Tử Dương bị chấn thương rất nặng, hiện tại đang hôn mê sâu. Nhưng mà Tiêu Ngữ Lam anh ấy vẫn có khả năng, cô phải tin vào phần khả năng đó, hiểu không?”
“Không được đâu mà, Mạc Tử Dương anh ấy không được có chuyện gì đâu mà Tô Hoài. Tôi xin anh, anh cứu anh ấy đi Tô Hoài.”
Tiêu Ngữ Lam khụy gối khóc lóc van xin Tô Hoài, anh nhìn thấy ảnh này trong lòng cũng đau xót vô cùng. Anh cũng muốn cứu nhưng mà anh thật sự đã cố hết sức rồi.
*
Chuyện Mạc Tử Dương bị bệnh sẽ không nói cho bà nội biết, mọi người sợ bà ấy chịu không nổi. Tiêu Ngữ Lam sáng sớm trở về nấu canh bổ rồi mang vào phòng bệnh cho hắn.
Mạc Tử Dương của cô băng bó khắp người, hắn nhắm nghiền mắt không hề nhìn cô. Tiêu Ngữ Lam nắm tay hắn, cô nghẹn ngào nói:“Tử Dương anh nói sẽ dẫn em đi chuẩn bị làm bà Mạc mà sao anh nói mà không giữ lời vậy hả?”
Hắn vẫn nằm đó không có động tỉnh. Cô thì khóc nức nở, sao hắn lại nằm im như vậy, cô không muốn.
Tô Hoài đứng bên ngoài, nhìn qua ô cửa. Anh thở dài, lúc này anh cũng không biết phải khuyên nhủ cô như thế nào nữa. Tiêu Ngữ Lam ở đây suốt cả đêm, lúc sáng cô chạy về nhà một chút rồi quay lại, kết quả là đem tới một nồi canh. Anh biết hiện tại cô khó chấp nhận, tình trạng của Mạc Tử Dương không thể ăn canh mà cô vẫn nấu.
Ngày qua ngày Tiêu Ngữ Lam hầu như luôn ở bệnh viện, đôi khi cô sẽ đi vài tiếng rồi quay lại. Tô Hoài biết cô đến thăm mẹ cô, con người Tiêu Ngữ Lam đúng là số khổ.
Tô Hoài nhìn cô càng ngày càng tiều tụy, ốm đi trông thấy. Anh khuyên cô về nhà nghỉ ngơi, anh sẽ luôn túc trực ở đây. Nhưng Tiêu Ngữ Lam từ chối, cô nói cô muốn ở bên cạnh Mạc Tử Dương.
Hôm nay Tiêu Ngữ Lam lại đến, đầu óc cô có chút mơ hồ chóng mặt. Cô nhìn Mạc Tử Dương của cô vẫn nằm im bất động, cô vuốt ve khuôn mặt người đàn ông.
Hắn ốm đi nhiều rồi!
“Tử Dương khi nào thì anh mới tỉnh lại vậy…”
Cô nắm tay hắn, gục đầu xuống giường bệnh. Cô mệt quá, mí mắt bắt đầu nặng trĩu…
“Bannie… Bannie con tỉnh rồi!!!”
Tiêu Ngữ Lam tỉnh lại trong tiếng gọi của mọi người. Cô chạng vạng mở mắt, mọi vật dần hiện rõ hơn trước mặt. Trần nhà màu hồng quen thuộc, còn có cha mẹ cô?
Tiêu Ngữ Lam cố gắng gượng dậy, cô nhìn mọi thứ xung quanh. Đây là phòng của cô, cha mẹ của cô…
Cô… thoát sách rồi?
“Bannie con cảm thấy trong người thế nào, có đau ở đâu không con?”
Mẹ cô lo lắng hỏi han, bà nắm tay cô. Tiêu Ngữ Lam mi mắt ươn ướt, cô ôm chầm lấy bà. Thật may quá cha mẹ cô vẫn còn đây, hết thảy chỉ là giấc mơ mà thôi.
“Mẹ… Con nhớ mẹ lắm!”
Cha mẹ của Bannie không hiểu cô con gái của mình vì sao lại khóc như vậy. Cô bị tai nạn giao thông nằm hôn mê hơn một tuần lễ, lúc tỉnh dậy lại khóc lóc nói mấy thứ kỳ lạ. Nhưng ông bà cũng không hỏi, vì cô bình an vô sự đã tốt lắm rồi.
*
Sau khi khẳng định với cha mẹ là cô không sao, ông bà mới yên tâm đi làm. Bannie lúc đó mới lật đật đi tìm cuốn sách ngôn tình nọ, cô mở ra xem.
“Tại sao lại không có… Tại sao lại không có Mạc Tử Dương, Tiêu Ngữ Lam cũng không có… Tại sao chứ?”
Bannie lật tung đống sách truyện của mình lên, cô tìm tòi trên mạng cũng chưa từng có một bộ truyện nào có nam nữ phụ là Mạc Tử Dương và Tiêu Ngữ Lam cả…
Mạc Tử Dương rốt cuộc hắn ở đâu chứ?
Alice tới thăm cô, nhìn thấy cô bạn bình thường hoạt bát hay nói của mình trở nên trầm lặng hẳn. Alice mới ôm cô dò hỏi:“Bannie cậu bị sao vậy, từ lúc cậu tỉnh lại tớ thấy cậu lạ lắm?”
“Alice cuốn sách mà tớ hay đọc đó…” Cô cầm tay của Alice, nôn nóng hỏi:“Cuốn sách mà tớ nói có cô nữ phụ độc ác tên Tiêu Ngữ Lam đó, cậu có nhớ không?”
Alice ngây ra nhìn cô, chứng tỏ cô ấy không hề biết.
“Bannie ý cậu nói là cuốn nào cơ, nam nữ chính tên gì để tớ tìm cho cậu?” Alice cũng muốn giúp bạn mình. Vì trông Bannie rất là muốn tìm cuốn sách đó.
“Trình Phong và Lưu Phi Yến, cái cuốn sách mà trước khi tớ bị tai nạn giao thông…”
Alice nghe vậy liền đưa cho cô một cuốn sách cũ, hơi bẩn và có dính một ít máu. Cô ấy nói:“Này, cuốn này cuốn cậu cầm lúc cậu bị xe tông đó. Tớ đem về cho cậu, nó còn dính bẩn cậu thấy không?”
Bannie cầm lấy cuốn sách mở ra, bên trong có Trình Phong, có Lưu Phi Yến nhưng chỉ là câu chuyện tình yêu bình yên thôi hoàn toàn không có cô và Mạc Tử Dương trong đó. Tại sao chứ, rốt cuộc Mạc Tử Dương đến từ đâu, hắn bây giờ thế nào rồi, đã tỉnh chưa?
Tiêu Ngữ Lam ôm gối khóc, cô muốn gặp hắn. Cô lo lắng cho hắn, cũng nhớ hắn vô cùng.
Mạc Tử Dương, hắn đang ở đâu?
Alice nhìn thấy bạn khóc thì tá hoả, cô ấy lo lắng hỏi cô có bị làm sao không? Đạp lại chỉ là cái lắc đầu buồn bã, cô ấy cũng không biết Bannie gặp vấn đề gì.
*
Một tuần lễ không lúc nào là cô không nghĩ tới Mạc Tử Dương, cô thường ngồi bên cửa sổ thơ thẩn suy nghĩ. Ngay cả trong mơ cô cũng nhìn thấy hắn, cô nằm mơ thấy hắn đã tỉnh lại. Hắn đang đi tìm cô, hắn tìm vị hôn thê của hắn nhưng hắn tìm mãi cũng không thấy.
Bannie lại gục đầu khóc, cô muốn trở lại, muốn gặp Mạc Tử Dương. Cô muốn ôm hắn, hôn hắn, cô nhớ hắn!
“Mạc Tử Dương anh ở đâu… Mạc Tử Dương à…”
Cô lại khóc nức nở, cô phải làm sao?
*
Trong văn phòng làm việc của công ty Mạc Thị, có một người đàn ông đang cuối đầu duyệt văn kiện. Phong thái ung dung, lạnh nhạt, ở hắn toát lên sự uy hiếp vô hình.
Mạc Tử Dương tỉnh lại sau một thời gian dài hôn mê, hắn bị người ta hãm hại hòng diệt khẩu, cũng may hắn mạng lớn không chết. Nhưng mà trong lúc hắn hôn mê, hắn nằm mơ một giấc mơ rất kỳ lạ.
Người phụ nữ tên Tiêu Ngữ Lam đó là ai, sao hắn lại nằm mơ thấy cô?
“Thưa sếp, dự án phần mềm NL đã hoàn thiện. Em đã liên lạc với một nhà thiết kế trẻ để thiết kế chủ đề lần này. Đây là bản thảo, sếp xem duyệt không nhé?” Trợ lý Trần chuyên nghiệp báo cáo.
Mạc Tử Dương ngẩn đầu nhận văn kiện, hắn xem qua vài bức ảnh. Nhướn mày suy nghĩ một hai giây rồi gật đầu, hắn nói:“Trình độ cũng được, hai tuần nữa sắp xếp lịch hẹn cho tôi đi. Có một số chi tiết tôi cần trao đổi để chỉnh sữa.”
“Dạ vâng thưa sếp.”
“Còn nữa, đăng tin tuyển dụng cho tôi một thư ký. Nhớ là tìm người có chuyên môn một chút.”
Trợ lý Trần lập tức đi làm việc theo dặn dò, sếp của anh trở lại rồi. Sức lực thật trâu bò, vừa mới trải qua bạo bệnh quay lại liền cật lực như vậy. Không hổ là người đứng đầu Mạc Thị, tốc độ làm việc con mẹ nó thật chóng mặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT