Buổi tối rất may mắn Mạc Tử Dương không ở bên cô nhân tình nhỏ kia mà trở về bên cạnh Bannie cô. Ăn tối xong, Bannie đã chuẩn bị sẵn sàng kế hoạch tác chiến.
Mạc Tử Dương ở trên giường xem điện thoại, cửa phòng tắm đột ngột mở ra nữ nhân mặc trên người bộ đồ ngủ ren xuyên thấu. Làn da trắng sứ của cô sáng bừng bật đập vào mắt hắn…
“Mũi… Mũi của anh chảy máu kìa.”
Bannie hoảng hốt chạy lại, đem khăn giấy lau mũi cho hắn. Cô còn chưa làm, hắn chảy máu mũi cái gì chứ.
Đợi tới khi thấm hết máu mũi cho hắn, cô mới nảy ra ý trêu chọc. Bannie ôm vai hắn hỏi:“Vừa rồi anh suy nghĩ cái gì đó?”
“Em nghĩ là anh suy nghĩ cái gì?”
Mạc Tử Dương kéo cô ngồi lên đùi hắn.
Đôi mắt hắn nhìn cô từ trên xuống dưới, dường như không thể dời mắt đi được.
Thấy thế cô càng thêm đắt ý hơn, cô hôn lên môi hắn dẫn dụ, rồi như thật như đùa hỏi:“Tình nhân nhỏ của anh có nóng bỏng như em không?”
“Dĩ nhiên là không rồi.”
Mạc Tử Dương không đo dự đè cô xuống giường, có trời mới biết hắn yêu chết cái dáng vẻ này của cô. Bình thường cô chẳng làm gì mà đã ép hắn muốn phát điên rồi, bây giờ cô còn ra sức quyến rũ hắn, thứ hỏi làm sao hắn có thể bình tĩnh được.
Bannie cũng không biết là qua bao lâu, cô cảm thấy cái việc quyến rũ Mạc Tử Dương này đúng là hao tổn sức lực. Đêm nào cô cũng bị hắn hành cho lên bờ xuống ruộng, không có khi nào có thể ngủ trước ba giờ sáng.
Kết quả, Bannie đành đối kế hoạch tác chiến. Cô nghe người ta nói muốn giữ chân đàn ông thì cách hiệu quả nhất là đi từ đường bao tử.
Nghĩ vậy, Bannie đích thân hầm canh bổ mang tới công ty cho Mạc Tử Dương, sẵn tiện dò la tin tức về hắn và cô “tình nhân nhỏ” luôn.
Nhìn thấy cô vì hắn mà tận tâm, trong lòng hắn rất vui sướng. Cái cảm giác vừa ăn canh mà vừa cảm thấy có người yêu mình đến phát điên, nó làm cho hắn cảm giác được thành tựu to lớn.
“Chỗ anh còn tuyển người không?” Cô tròn mắt dò hỏi, xong cũng thấy ngại ngại mà nói đỡ:“Tại em ở nhà buồn chán, nên muốn giúp anh một tay.”
"Chỗ của anh không trả nổi lương cho em đâu " Hắn nói đùa.
Bannie xụ mặt, cô nhìn ra bên ngoài cửa thấy Lạc Hi đang ngồi chăm chú xem sổ sách, rồi nhìn từ đó qua ghế của tổng giám đốc. Nói vậy nếu không có cô ở đây bọn họ ngày ngày nhìn thấy nhau, liếc mắt đưa tình.
Cái kiểu, anh ngẩn đầu lên nhìn thấy em, em ngẩn đầu lên nhìn thấy anh.
Cô tức lắm rồi đó nha!!!
“Em yên tâm đi, anh không có thói quen một chân đạp hai thuyền đâu.” Hắn xoa đầu cô rồi cười nói.
Cô mới không tin á.
*
Cuộc sống của Alice và Tô Hoài trải qua những ngày tháng yên bình và tốt đẹp, bọn cô dự định hai tháng nữa sẽ tổ chức lễ cưới.
Alice rất hài lòng về hiện tại của mình. Giống như bây giờ cô ở trong bếp nấu nướng, còn Tô Hoài thì ở ngoài vườn chăm sóc cây cối của anh, yên bình biết bao.
…Ding… Dong…
Tiếng chuông cửa nhà vang lên, cô vội cởi tạp dề chạy ra ngoài xem, bình thường chỗ bọn cô không có quá nhiều khách đến.
Thêm chứng bệnh tâm lý của anh nên dường như càng không có khả năng có người đến thăm hơn.
Ngôn Tình NgượcLúc cô đi ra đã thấy Tô Hoài mở cửa nhà rồi, bọn họ đứng nói cái gì đó. Cô thấy vậy mới đi lại, đứng bên cạnh hỏi:“Có chuyện gì vậy A Hoài?”
“Không có gì đâu em.” Anh ôm eo cô, sau đó nhìn người phụ nữ đang khóc thút thít nói,:“Cô về đi, tôi không giúp được cô đâu.”
Nghe anh nói xong, người phụ nữ liền quỳ xuống ôm chân anh, cô ta mếu máo:“Viện trưởng Tô xin anh hãy giúp chồng tôi đi mà. Ngoài anh ra không có ai có khả năng làm cuộc phẫu thuật ấy cả.”
Alice đỡ người phụ nữ đứng lên, vì cô thấy mặt anh trông rất khó coi. Tô Hoài không thích ai chạm vào người anh cả, cô biết rõ.
“Phu nhân Tô cô nói giúp tôi với, nếu như viện trưởng Tô không chịu giúp. Chồng tôi… Chồng tôi sẽ chết mất!”
“Tôi không phải bác sĩ, mời cô về cho.”
Tô Hoài đẩy người phụ nữ ra khỏi nhà rồi thẳng thừ đóng của.
Alice đi theo sau anh vào phòng khách, nhìn thấy anh ngồi gục đầu trên sofa cô mới đi lại ôm vai anh. Cô hiểu tâm trạng của anh vẫn chưa thật sự ổn định, cô dịu dàng hôn lên tai anh, và nói:“Ông xã đừng suy nghĩ nhiều, em nấu cơm xong rồi đó. Có món anh thích!”
Tô Hoài nắm tay cô, anh hôn lên trên mu bàn tay xinh xắn rồi áp cả lòng bàn tay lên má của mình. Anh nhìn cô trong ánh mắt chứa đầy tình cảm và nói:“Anh không có việc gì đâu.”
Người phụ nữ vừa nảy đến xin Tô Hoài giúp cô ta làm một cuộc phẩu thuật, anh nói đó là ca ghép tim với tỷ lệ thành công là 30%.
Nghe những lời anh nói, Alice càng thấy bất bình hơn nữa. Bọn họ lúc cần thiết, cần nhờ vã mới nhớ tới anh. Còn bình thường cô từng nghe họ nói anh là đồ biến thái, đồ bệnh hoạn…
“Anh không cần vì những người đó mà phiền não biết không?”
Bọn họ, chỉ cần có nhau là đủ rồi…