Mạc Tử Dương thật đáng ghét, nói chia tay xong thì bắt taxi cho cô về. Bình thường thì xông xáo đưa cô về hôm nay bỏ mặc cho cô đón xe về, hắn sớm lạnh nhạt như vậy sao?
Bannie không thèm hắn nữa…
Một ngày nọ Mạc phu nhân tới tìm cô, bà ấy tới tận khách sạn mà cô đang ở.
“Con sống ở đây một mình hả, con dâu?” Mạc phu nhân nhỏ nhẹ hỏi.
Hai tiếng “con dâu” này, cô thật sự đã lâu rồi không nghe thấy.
Bannie gật đầu, đem nước ra mời mẹ chồng của mình.
Mạc phu nhân uống một chút nước, rồi nắm tay cô, gương mặt bà ấy trông có vẻ khổ tâm, bà nói:“Bannie gần đây con có gặp Tử Dương không?”
“Vâng có ạ, anh ấy có hẹn con ra quán cafe bàn bạc một số giấy tờ.” Cô thành thật đáp, chuyện cô và hắn ly hôn cũng không cần phải che giấu nữa rồi.
Ba ngày nữa là họ ra toà ký tên, lúc đó cũng không còn liên quan gì tới nhau nữa.
“Vậy nó có nói với con cái gì không?”
Nhìn thấy thái độ dò hỏi của Mạc phu nhân, Bannie cảm thấy rất kỳ lạ. Mạc Tử Dương sẽ nói cái gì với cô?
Hắn có cái gì đang giấu cô hay sao?
“Bannie mẹ hỏi thật con nhé, lý do con ly hôn với Tử Dương có phải là do nó bị vô sinh không?”
“Vô sinh?” Cô trợn mắt, còn có chuyện này?
“Nếu như thật là như vậy, mẹ cũng không trách con. Làm phụ nữ, làm mẹ là thiên chức, mẹ hiểu.”
Bannie nói:“Mẹ, con không hề biết Tử Dương… Anh ấy có bệnh.”
…
Sau khi tiễn Mạc phu nhân về, Bannie nằm dài trên giường. Thì ra hắn chấp nhận buông tay cô một cách dứt khoát như vậy vì hắn biết hắn có bệnh.
Nghĩ xem bọn họ có giống nhau hay không, cùng một lý do, cùng một cách giải quyết.
Cô tự cười, hốc mắt trực trào nước. Có lẽ ông trời thử thách bọn họ.
Ngày ra toà ký tên vào văn bản ly hôn, hắn ký rồi còn cô do dự không ký.
Mạc Tử Dương hỏi:“Sao vậy, em không khoẻ ở đâu hả?”
Cô buông chiếc bút bi xuống, nhìn vị luật sư trước mặt mình sau đó khó xử nói:“Xin lỗi nhé, tôi quên mang giấy chứng nhận kết hôn rồi.”
“Mạc tiên sinh đã bổ sung đầy đủ giấy tờ rồi, cô cứ yên tâm.” Vị luật sư trịnh trọng thông báo.
Bannie nháy mắt ra hiệu cho vị luận sư, còn ở dưới thì đá chân vào đầu gối ông ta.
Xong vị luật sư ấy lau lau mồ hôi rồi nói:“À, đúng rồi nhỉ, phải có giấy chứng nhận của vợ nữa mới được. Cái này… Là sơ xót của tôi.”
“Không, là lỗi của tôi, vậy khi khác chúng ta lại gặp nhau.”
Bannie xách túi đứng lên rồi kéo Mạc Tử Dương đi ra khỏi toà án.
Vị luật sư nọ mới lấy khăn tay ra lau mồ hôi, vừa lau vừa nói:“Vợ chồng các người tốt nhất đừng đến nữa, một hai bắt người ta soạn hợp đồng ly hôn gấp rút xong lại không chịu ký tên, hừ!”
Mạc Tử Dương rất muốn cười, nhưng hắn cố gắng nhịn. Bannie nhìn hắn, cô cười xoà, giả vờ cảm thấy ái ngại nói:“Xin lỗi nha, làm mất thời gian của anh quá.”
“Vậy đầu giờ chiều anh qua đón em, chúng ta lên lại lần nữa.” Hắn tỏ ra rất bình thường.
Cô lẩm bẩm mắng hắn, cái gì đầu giờ chiều quay lại. Đúng là không có chút tâm lý nào, đàn ông thối!
“Em hình như làm mất tờ giấy ấy rồi, đợi khi nào em tìm ra sẽ gọi cho anh.”
“Em không gấp sao? Anh tưởng là em rất gấp nên mới hối luật sư làm cho nhanh.”
Bannie bậm môi với hắn, còn hắn thì vẫn cố nén cười để mà chọc ghẹo cô.
“Sao? Anh nói cái gì đó không đúng hả?”
“Mạc Tử Dương anh là người đưa cho em đoạn clip đó, nếu như em còn gấp thì em là con ngốc rồi.”
Nghe cô nói xong, hắn nhếch mép cười, nụ cười cực kỳ thiếu đòn.
Bannie nghĩ nghĩ gì đó, cô lại nói:“Mà em thấy anh gấp lắm đó, còn gấp hơn cả em.”
“Vậy sao?”
Mạc Tử Dương đi về phía xe, còn nhoẻn miệng cười nữa chứ. Cô đuổi theo phía sau, chuyện này nhất định phải hỏi rõ ràng.
Cô đứng chắn cửa xe của hắn, nghi ngờ hỏi:“Sao anh gấp quá vậy, có chuyện gì giấu em hả?”
“Anh không gấp, là em gấp.”
“Em cũng không gấp.”
“Vậy thì từ từ làm cũng được. Em có muốn anh giúp em làm lại giấy không, chiều nay là có liền.”
“Rõ ràng là anh gấp!”
Mạc Tử Dương kéo cô ra mở cửa xe, cô ngồi vào ghế phụ, còn hắn ngồi vào ghế lái.
Trong xe mỗi lần cô hỏi, hắn đều lãng tránh không trả lời. Đợi tới khi tới cửa khách sạn, hắn liền ra lệnh đuổi khách xuống luôn.
Cô đem chuyện này kể với Alice, cô bạn này của cô được cái rất thẳng thắn.
Alice nói:“Tớ nghe nói Mạc Tử Dương mới tuyển thư ký, em gái chân dài tới nách, ngực to, mông cong. Nói không chừng…”
“Anh ấy không phải người như thế!” Cô phản pháo.
“Người như thế là người gì, anh ta ly hôn cậu xong rồi mới có mối quan hệ khác. Vẫn tính là good boy.”
Bannie tắt máy, mặt xị ra. Nói chuyện với Alice càng khiến người ta đau đầu thêm mà thôi!
*
Tại bụi cây trước cổng công ty Mạc Thị, hai người phụ nữ ăn mặc kín đáo đang thập thò, lấp ló rình mò vào trong. Bannie đeo một cái kính râm bản to, che phủ hết gần nửa gương mặt xinh đẹp.
Phía xa xa Mạc Tử Dương và “thư ký mới” đang cười nói rất tình cảm. Hắn biết cười với người khác từ bao giờ vậy?
Cô tức đến nổ đom đóm mắt, phồng mang trợn má với Alice.
Song cô bạn thân lại xăm soi móng tay hờ hững nói:“Hay cậu nhân tiện lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh, lúc ly hôn đòi đền bù nhiều tài sản hơn.”
“Cậu im miệng lại, mình cắn cậu bây giờ.”
Cô tức đến giậm chân, Mạc Tử Dương dám có người phụ nữ khác bên ngoài!
Bannie về khách sạn, cô nằm ì ra giường suy nghĩ. Suy Suy nghĩ nghĩ hơn nửa ngày, cô mới ngồi bật dậy tuyên bố với Alice rằng:“Tớ sẽ dẹp loạn hết đám trà xanh xung quanh chồng tớ!”
“Chẳng phải hai người sắp ly hôn hả?” Alice hờ hững nhắc nhở.
“Ai bảo thế, tớ sẽ không ký tên đâu!” Bannie xuống giường đi lại soi gương.
Ngắm nghía kỹ dung nhan và vóc dáng của mình, sau đó gật đầu hỏi:“Tớ không xinh đẹp sao? Dáng không ngon sao? Eo, mông, ngực tớ thiếu cái gì chứ?”
“Tớ phải về nhà nấu nướng cho A Hoài đây, chúc cậu câu được cá lớn.”
Alice xách túi rời đi, trước khi đi còn bị Bannie mắng là đồ vô lương tâm. Ai đó mặc kệ, ai bảo cô ngốc làm gì. Bây giờ truy phu cho nếm chút mùi vị đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT