Bộ dạng của Mạc Tử Dương bây giờ nhìn chẳng giống con người. Từ một kẻ ăn mặc chải chuốc, bảnh bao bây giờ râu ria bờm xòm, tóc tai không thèm vuốt keo. Vừa nhìn thoáng qua đã biết là bị vợ bỏ.
“Anh nói xem tôi có tiếc với cô ấy cái gì đâu chứ, ngay cả mạng sống của tôi cũng đã đem cho cô ấy rồi.”
Hắn quá chén, liền buông ra những lời thật lòng với Tô Hoài.
Sau một thời gian điều trị tâm lý thì anh gần như có thể hoà nhập được một chút rồi, cũng là nhờ có Alice.
“Hay anh về lấy cửa kẹp chân đi, tàn tật giống như Cố Thẩm Minh có thể sẽ chiếm được chút thương hại của vợ anh đó.”
“Thằng khùng!” Hắn mắng.
Tô Hoài cười cười uống rượu, anh cũng không biết khuyên hắn thế nào. Bây giờ Cố Thẩm Minh là người tàn tật, nói thế nào Mạc Tử Dương cũng không đấu đại hoàn cảnh của anh ta.
Bannie là người sống rất tình cảm anh biết, cô ấy sẽ không dễ dàng bỏ rơi cái tên họ Cố đó đâu. Mà Cố Thẩm Minh cũng muốn lợi dụng điểm này để giữ chân cô ấy, cái chân tật của anh ta là lá bài ưu tiên rồi còn gì.
*
Bannie thức dậy từ sớm để nấu thức ăn cho Cố Thẩm Minh, cô cũng không biết có thể làm gì cho anh, nên việc có thể làm cô đều đã làm.
Bưng một tô cháo yến nóng hổi lên phòng, lúc này Cố Thẩm Minh đã thức rồi, còn đang làm việc.
“Sao anh dậy sớm thế?” Cô hỏi thăm.
Mạc Tử Dương không có chuyện dậy giờ này đâu, hắn toàn ngủ nướng đến khi nào cô rời giường hắn mới rời giường, cô lại nghĩ.
Cố Thẩm Minh gập laptop lại, anh mỉm cười với cô rồi nói:“Tại anh có việc gấp phải làm, xong rồi.”
“Em có nấu cháo cho anh, ăn thử nhé.”
Bannie đem cháo đặt lên bàn, chuẩn bị một số dụng cụ như khăn, muỗng, đũa để anh dùng bữa.
Đột nhiên Cố Thẩm Minh nắm cổ tay cô, anh kéo cô đến gần. Anh nhìn cô không nói, gương mặt dần dà tiếng đến sát gần mặt cô. Bannie biết nếu quyết định sống cùng với anh cả đời này thì phải đối mặt.
Nhưng mà…
Cô thật sự cảm thấy không thoải mái.
Đợi tới khi môi hai người sắp chạm vào đối phương thì cô lùi ra sau né tránh. Cô lúng túng, cuối mặt thấp giọng nói:“Xin lỗi Thẩm Minh em…”
“Không sao, anh có thể hiểu.” Giọng anh chứa đầy sự bi ai.
Cô lén nhìn nhìn, Cố Thẩm Minh lại nhìn xuống đôi chân của mình.
Bannie lén thở dài, cô mới ngước mặt lên nắm tay anh, dịu dàng nói:“Anh chờ em chuẩn bị tâm lý được không, em chưa sẵn sàng, anh… Sẽ không suy nghĩ lung tung đó chứ?”
Anh cũng ngước mắt lên nhìn cô, trong đôi mắt chứa đầy vẻ lo lắng và tự ti, anh siết chặt tay cô:“Bannie em có dự định cùng anh… Kết hôn không? Nếu như cùng nhau sống cả đời, anh nghĩ rồi, phải cho em danh phận. Anh không muốn người khác dị nghị em.”
“Thủ tục ly hôn của em chưa xong, nó còn một số rắc rối… Anh Thẩm Minh à chuyện này anh không cần gấp.” Cô cười xoà nói, thật ra cô chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với ai thêm một lần nữa, cơ bản cô chỉ muốn tới đây chăm sóc Cố Thẩm Minh thôi.
Anh nghe vậy liền buông lỏng tay đang nắm tay cô ra, anh lạnh nhạt quay đi chỗ khác nói:“Không kết hôn cũng được.”
“Chẳng có ai thích lấy một người tật nguyền cả.” Nửa câu này anh nói rất nhỏ, nhưng cô vẫn nghe thấy.
Bannie thở dài, quá áp lực.
“Anh ăn cháo nhé, chuyện ly hôn với anh ấy em sẽ đôn thúc. Nếu sau khi ly hôn, chúng ta có thể… Cân nhắc việc kết hôn.”
“Em nói thật sao Bannie, em… Không chê anh?” Anh muốn xác minh lại một lần nữa.
Bannie gật đầu, cô nói:“Sao mà em chê anh được, Cố Thẩm Minh anh vẫn một người đàn ông rất rất tốt. Anh không được chê bai bản thân mình, được không?”
“Chỉ cần em ở bên anh.”
Cố Thẩm Minh hôn lên tay cô, ánh mắt của anh rất vui vẻ, thấy vậy cô cũng an tâm phần nào…
*
Thủ tục ly hôn của cô vẫn còn thiếu một số giấy tờ của Mạc Tử Dương, trước đây cô không quan trọng việc ly hôn sớm hay muộn vì cơ bản nó không ảnh hưởng gì tới cô, còn giờ thì khác.
Cô cảm nhận được Cố Thẩm Minh rất cần cuộc hôn nhân này, anh lấy nó làm sự tự tin cho bản thân mình.
Đứng trước tổng công ty Mạc Thị, cô rút điện thoại gọi cho Mạc Tử Dương, rất lâu hắn mới nghe máy.
“Alo?”
Cô nhìn lại điện thoại trong tay mình có gọi nhầm số không. Thấy đúng số, đúng tên mà hắn lại tỏ ra không quen biết cô, hắn xoá số của cô?
“Ai đấy?” Bên kia cáu gắt hỏi.
Bannie tự dưng thấy mủi lòng, mặc dù cảm giác này là không nên.
Tuy vậy cô gắng nén nước mắt nói:“Em ở dưới công ty của anh, có thể gặp em một chút được không?”
“Bannie hả, em cần gặp tôi để làm gì?” Giọng hắn có vẻ hờn dỗi.
“Anh… Say à?” Cô đoán là vậy, trông chẳng giống hắn chút nào.
“Không liên quan tới em.” Hắn giận dỗi.
“Anh đang ở đâu?”
“Quán bar Star, tôi chơi tới sáng luôn. Liên quan gì tới em, em đâu có muốn làm vợ tôi. Vậy em quản tôi làm gì?”
Cô tắt điện thoại, không thể nói chuyện với một con ma men. Bắt xe tới đó, cô nên đưa hắn về nhà nghỉ ngơi, lúc tỉnh táo mới có thể nói chuyện được. Mà hắn đang có bệnh trong người, lúc nào cũng không chịu quý trọng sức khỏe.
Lúc Bannie đến, Mạc Tử Dương đang nằm dài trên sofa ôm chai rượu tây. Hắn say đến mức không còn biết trời, trăng gì rồi. Cô đi lại kéo tay hắn lên, ngay lập tức hắn mở to mắt nhìn cô.
“Ai mượn em quản, buông tay ra.” Hắn giật tay mình ra khỏi tay cô, quay đầu vào trong ghế sofa ôm chai rượu, trông giống với hình ảnh đứa trẻ đang giận dỗi.
“Mạc Tử Dương anh lớn rồi, có thể đàng hoàng hơn được không? Có ai đời lại uống rượu đến mức này xong ngủ lại quán bar chứ?”
“Vợ tôi không quản tôi, em lải nhải cái gì?”
Hắn gào lên sau đó lại hạ giọng.
Bannie đoạt lấy chai rượu từ tay hắn, kéo hắn ngồi dậy. Mạc Tử Dương đẩy cô ra, cũng không kiểm soát được lực đạo mà làm cho cô ngã lùi về sau, tấm lưng đập vào cạnh bàn đau điếng.
Bannie ôm chỗ bị đau nhăn mặt.
Hắn lại lăn đùng ra ghế sofa giống như một cái xác chết.
Cô tức đến mức muốn đánh hắn.
Bannie rút điện thoại gọi cho quản gia để sai người tới đón hắn, cái tên nát rượu này một mình cô làm không lại sức của hắn.
Ngồi chờ tới khi người làm đến, đem được Mạc Tử Dương lên phòng lúc này cô mở thở ra được một tiếng.
Quản gia lấy nước cho cô, lúc Bannie ngồi xuống ghế mới nhớ tới cái lưng đau của mình, hình như là bầm rồi vì cô vừa tựa vào ghế đã thấy đau đớn vô cùng.
“Tiểu thư cô bị sao thế, để tôi xem.” Quản gia lo lắn kéo áo của cô lên xem, Bannie chỉ mặc áo thun, quần jean nên việc kiểm tra rất dễ.
“Ối lưng của tiểu thư bị bầm rồi, để tôi gọi bác sĩ đến.” Quản gia nhìn thấy một khoảng tím bầm của cô thì hốt hoảng.
“Không sao đâu, lúc nảy ảnh đẩy nên tôi bị đụng vào cạnh bàn đó mà. Vài ngày là khỏi.”
“Cậu chủ đẩy cô ạ?” Bà ấy tỏ ta kinh ngạc.
Bannie cười, nói:“Ảnh say lắm rồi, không sao.”
“Mà thím này, đợi ảnh tỉnh táo lại, nhờ thím chuyển lời với ảnh là gọi cho tôi nhé. Tôi có việc quan trọng muốn trao đổi với ảnh.”
“Tiểu thư, tôi biết nếu nói vậy là tôi nhiều chuyện. Nhưng mà có thể tiểu thư không biết, nếu không có tiểu thư ở nhà. Cậu chủ lúc nào cũng đi uống rượu, tình trạng lúc nào cũng tệ như vậy. Sao cô không ở lại đây, bà cụ Mạc rất vui khi nghe cô về sống cùng cậu chủ đấy?”
Bannie chỉ mỉm cười, cô xách túi rồi cuối đầu chào hỏi rồi rời đi. Có những thứ mãi mãi không thể giải thích được, muốn cũng không được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT