[Văn phòng chủ tịch tập đoàn Hoành Nghị]

Cận Thừa Diên ngồi trên sofa, cổ áo somi đen hơi mở, chống khuỷu tay lên đầu gối, vẻ mặt thản nhiên, cười nửa miệng: "Tại sao anh không hỏi em tình hình buổi xem mắt hôm nay thế nào?"

Sáng hôm nay Cận Hàn gọi điện nhờ hắn đi tới cuộc hẹn gặp này, chỉ cần cho đối phương thấy khó mà mà lui là được, tùy ý phát huy.

Vốn dĩ hắn muốn từ chối, nhưng hiếm khi Cận Hàn đích thân nhờ vả một lần nên đành đồng ý.

Cận Hàn ngồi trước bàn làm việc, lưng thẳng tắp, áo somi trắng được cài đến nút trên cùng một cách tỉ mỉ, gọng kính vàng lóe lên tia sáng trên chiếc mũi cao thẳng.

Toàn thân toát lên khí chất cao quý, thành thục của một người đàn ông.

Tầm mắt của Cận Hàn dừng trên màn hình máy tính, thần sắc không chút thay đổi, khàn giọng chậm rãi nói: "Nếu như anh có hứng thú, anh sẽ không để em đi thay."

Cận Thừa Diên cụp mắt, khẽ cười, sắc mặt có chút ẩn ý: "Cũng phải."

"Tuy nhiên, rất cảm ơn em đã dành thời gian giúp anh giải quyết việc này."

"Không cần cảm ơn, lúc chia gia sản đừng tranh của em là được."

Cận Hàn phớt lờ những lời này, thanh âm lãnh đạm nói: "Ngày mai anh phải tới nước Y bàn bạc một hạng mục khá quan trọng, phiền em thay anh trông coi tập đoàn một chút."

Cận Thừa Diên nhướng mày liếc Cận Hàn: "Anh nhờ em một lần đã thích nhờ em vậy rồi sao?"

"Anh trả."

Cận Thừa Diên chậm rãi gật đầu: "Đây mới đúng là một câu nên nói."

....

[Quán trà sữa gần tập đoàn Hoành Nghị]

Tạ Tinh Tinh cau mày, Ngu Điềm lo lắng hỏi: "Tinh Tinh, cậu sao vậy? Rốt cuộc có chuyện gì?"

Tạ Tinh Tinh lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng nói: "Đừng hỏi gì cả, hiện tại mình mình có chút rối, chờ mình suy nghĩ rõ ràng sẽ nói cho cậu."

Hiện tại cô còn chưa xác định đối phương có phải Cận Hàn không, vẫn là không nên suy đoán lung tung, khi hỏi Tạ Vãn, hẳn là có manh mối.

Tạ Tinh Tinh liếc nhìn đồng hồ, bây giờ là 2:20 chiều, múi giờ chệnh lệch, chắc hẳn giờ này Tạ Vãn đang ngủ.

Ngu Điềm bị lời nói của cô làm cho hoang mang, nhưng cũng không tiếp tục hỏi.

Tạ Tinh Tinh đưa hộp đậu phụ thúi cho Ngu Điềm: "Món ăn cậu thích nhất ở phố cũ, mình vừa kịp mua được phần cuối cùng."

Ngu Điềm hai tay nhận lấy, vẻ mặt còn hưng phấn hơn lúc nãy: "Oa, Tinh Tinh, cậu quá đỉnh, làm sao biết mình đang thèm cái này chứ."

"Tối nay cậu muốn ăn gì? Mình bao, ăn mừng cậu gia nhập Hoành Nghị thành công."

"Mình còn chưa coi tử vi công việc đâu, sao có thể ăn mừng bây giờ?"

Tạ Tinh Tinh nghiêm túc nói: "Với thực lực của cậu, mình tin cậu chắc chắn làm được."

Ngu Điềm nghiêng đầu, cười cười dính sát vào cô: "Muốn ăn gì thì ăn sao?"

Tạ Tinh Tinh duỗi ngón tay ấn lên trán Ngu Điềm, đừng có mà lại gần.

"Trong thành phố muốn chọn gì cũng được, ngoài thành phố thì ngày mai, muốn ra nước ngoài thì bây giờ đặt vé."

Ngu Điềm nắm lại ngón tay cô, bất ngờ hôn chụt lên má.

"Đúng là tiểu phú bà của mình, mình yêu cậu chết mất!"

Tạ Tinh TInh nhắm mắt nghiến răng, đưa tay chùi chùi vết Ngu Điềm đã hôn.

Vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Cô trợn mặt nhìn Ngu Điềm: "Nói thì nói, cậu có thể đừng hôn mình nữa được không?"

Ngu Điềm thản nhiên: "Cậu sợ gì chứ, mình cũng không phải đàn ông."

"Bị phụ nữ hôn cũng rất đáng sợ đó được không?" Tạ Tinh Tinh nói xong liền vặn chai soda uống một ngụm.

Ngu Điềm: "Ý của cậu là thích bị đàn ông hôn sao?"

Tạ Tinh Tinh quả nhiên suýt bị những lời này hạ gục.

"khụ khụ khụ..."

Soda sặc lên mũi, khó chịu muốn chết.

Má, chóp mũi và tai của Tạ Tinh Tinh bắt đầu đỏ lên, đầu sỏ mang tội Ngu Điềm nhanh chóng chạy tới vỗ vỗ phía sau lưng cô.

Mũi ngứa, Tạ Tinh Tinh đột nhiên hắt hơi dữ dội.

Cô ngồi xổm trên mặt đất một lúc, ngẩng đầu nhìn Ngu Điềm vẻ mặt bất đắc dĩ: "Tối nay cậu âm mưu sẽ ăn mất mình phải không?"

Ngu Điềm cười ngại ngùng: "Làm sao có thể bảo bối, mình yêu cậu còn không kịp đâu."

"Không cần cậu yêu mình như vậy."

"Được được được, cậu thanh tâm quả dục nhất, được không?"

Ngu Điềm vừa dứt lời, điện thoại trong túi Tạ Tinh Tinh reo lên.

Tạ Tinh Tinh lại hắt hơi hai lần, lấy điện thoại di dộng từ trong túi xách ra, nhìn tên người gọi trên màn hình, sắc mặt tối sầm, cau mày.

Cô thở thật mạnh nhấn nút kết nối.

"Cảm ơn Tinh Tinh! Mày điên rồi sao! Mày thực sự đã đưa em trai đến đồn cảnh sát! Ngay bây giờ lập tức cút về đây! Nếu không tao liền chặn tất cả các nguồn trợ cấp và lấy lại hết nhà và xe đứng tên mày!"

Ngay khi điện thoại được kết nối, tai cô liền hứng chịu hết thảy tiếng rống giận của Tạ Hoài An.

Không đợi cô mở miệng đã lập tức cúp máy.

Tạ Tinh Tinh nhìn màn hình di động, sững sờ một lúc.

Mỉm cười lặng lẽ, trong ánh mặt mang theo tia giễu cợt trào phúng.

Ngu Điềm nhìn vẻ mặt của cô, mặc dù là đang cười, nhưng lại là mang chút âm trầm, không khỏi rùng mình một cái.

Ngu Điềm cảnh giác hỏi: "Điện thoại của ai vậy?"

Tạ Tinh Tinh cười cười trả lời: "Chủ nợ."

Ngu Điềm sửng sốt, liền nhếch môi: "Sao có thể? Đừng đùa nữa."

Mặc dù Tạ Tinh Tinh không bao giờ đề cập tới hoàn cảnh gia đình, nhưng cô biết Tạ Tinh Tinh cũng không thiếu tiền, vì Tạ Tinh Tinh từng đưa cô về nhà một lần.

Khu biệt thự Ngự Loan ở trung tâm Hải Thị.

Nơi dành cho giới thượng lưu.

Tạ Tinh Tinh mím môi: "Thật xin lỗi, hôm nay không thể dẫn cậu đi ăn tối, ngày mai đi, tối nay cậu chọn chỗ, chọn món thật đắt tiền, đừng tiết kiệm cho mình."

Ngu Điềm: "Cậu có biết những lời này rất giống cách nói của mấy nhân vật tra nam trong phim thần tượng không?"

Tạ Tinh Tinh vỗ vỗ vai cô, thở dài: "Sau này xem ít phim thần tượng thôi."

Ngu Điềm:...

Ngu Điềm vẻ mặt khó tin hỏi: "Thật sự là chủ nợ sao? Có phải em trai cậu lại gây chuyện không?."

Ngu Điềm biết cô có một người em trai, hai ba ngày lại tìm rắc rối cho Tạ Tinh Tinh.

Tạ Tinh Tinh bình tĩnh nói: "Mình đưa nó tới đồn cảnh sát."

Ngu Điềm:...

Cô vẫn là đánh giá thấp sức chiến đấu của Tạ Tinh Tinh rồi.

Khó trách Tạ Tinh Tinh nói gần đây em trai cô không có thời gian làm phiền, thì ra là bị nhốt lại dạy bảo, nhưng đúng là người em trai kia thiếu dạy bảo.

Ngu Điềm lo lắng mà nói: "Vậy cậu thiếu nhiều tiền không? Mình còn có một ít tiền tiết kiệm, không đủ mình bù cho cậu."

Tạ Tinh Tinh là thiên kim nhà hào môn, có thể trở thành chủ nợ của cô ấy chắc chắn phải nợ không ít tiền.

Tạ Tinh Tinh cong khóe miệng, ngữ khí thoải mái nói: "Không cần, chủ nợ là ba mình."

Làm gì có ai không nợ cha mẹ chứ?

Ngu Điềm:...

Tạ Tinh Tinh dùng ứng dụng gọi một chiếc xe, Ngu Điềm đợi cô lên xe rồi mới an tâm rời đi.

....

[Biệt thự Ngự Loan]

Tạ Tinh Tinh vừa bước vào cửa.

"Choang"

Một chiếc bình sứ bị đập xuống ngay dưới chân cô.

Mảnh sứ vỡ tung tóe, những mảnh sắc nhọn đâm vào bắp chân cô, trên làn da trắng nõn liền xuất hiện hai vết máu, máu đỏ tươi chảy xuôi xuống theo miệng vết thương.

Mắt Tạ Tinh Tinh cũng không chớp, chuyện này chắc cô cũng trải qua hàng vạn lần.

Vẻ mặt của cô vẫn như trước, bình tĩnh như người ngoài cuộc, nhưng trong lời nói lại mang phần gai góc: "Ba, ba lỡ lời rồi."

- -------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play