[Chung cư Chiêu Cùng]

"Tinh Tinh, cậu mua gì vậy?" Ngu Điềm nhìn túi vải trong tay cô, tò mò hỏi.

"Không có gì." Tạ Tinh Tinh gãi đầu có chút gượng gạo chuyển chủ đề "Nhân tiện, mình đã nộp hồ sơ tại Quốc tế Thịnh Thần vào tối hôm qua, trụ sở của Thịnh Thần đối diện với Hoành Nghị." Ngu Điềm không quá ngạc nhiên, chu môi, bất mãn "Vậy tại sao không vào Hoành Nghị, như vậy chúng ta không phải gần nhau hơn sao?"

Tạ Tinh Tinh bước vào phòng tắm, cầm một cái chậu nhựa, lấy đồ trong túi vải ra chuẩn bị đi giặt.

"Còn nhớ ngày hôm qua mình đã hỏi cậu gì về chuyện của Cận Hàn không?"

Ngu Điềm gật đầu, nhìn thấy màu sắc trong chậu nhựa, lo lắng nói: "Cậu đang trong kỳ kinh nguyệt, lại còn nghiêm trọng như vậy, tại sao không gọi cho mình, mình đưa cậu đi bệnh viện."

Vừa nhắc đến chuyện này, cảm giác xấu hổ của Tạ Tinh Tinh lại trỗi dậy, cô chợt nhớ tới thứ khó nói kia trên người mình, định đi vào phòng ngủ thay quần áo.

"Nước xa không thể làm dịu cơn khát ở gần*."

*giải pháp chậm chạp không thể đáp ứng nhu cầu cấp bách (baidu)

Ngu Điềm nhanh chóng trả lời: "Vậy ai đã làm dịu "cơn khát" của cậu?"

Tạ Tinh Tinh mím môi "Cậu đợi mình thay quần áo xong, mình sẽ nói về chuyện liên quan đến ông chủ tương lai của cậu."

Ngu Điềm cảm giác mình đã nắm chắc trong tay kịch bản phim thần tượng rồi, rất hưng phấn, "Được, mình chờ, Cận Hàn "giải khát" cho cậu? Tinh Tinh, cậu cũng thật là trâu bò, cậu muốn nắm lấy Cận Hàn! Mình đồng ý hai tay, cậu bị mê hoặc rồi đúng không, mình đã nói anh ta siêu cấp đẹp trai mà!"

"Mình thay quần áo trước, chờ mình ra giải thích cho cậu."

"Vâng! Bà chủ!"

Tạ Tinh Tinh:?

Ngu Điềm vẫn còn chưa nhận việc, cô và Cận Hàn còn chưa có chút ái muội nào, cũng chưa xem bát tự, vậy làm thế nào cô ấy trở thành vợ của ông chủ cố ấy?

Không đúng! Cô và Cận Hàn không đời nào có chút quan hệ mập mờ gì với nhau!

Tạ Tinh Tinh sau khi thay quần áo đi ra, Ngu Điềm đã đặt một chiếc ghế nhỏ ngồi ở cửa phòng tắm, trong tay ôm một nắm hạt dưa, trong mắt hừng hực lửa hóng hớt.

Tạ Tinh Tinh cũng mang quần áo đã thay ra và chuẩn bị giặt.

Ngu Điềm ngoan ngoãn ngồi xuống "Nhanh lên, bà chủ, mình chuẩn bị xong rồi."

Tạ Tinh Tinh quay lưng về phía Ngu Điềm giặt quần, sau đó đem kể cho cô ấy toàn bộ quá trình thay thế Tạ Vãn đi xem mắt, cũng như ngày hôm nay mất mặt thế nào.

Ngu Điềm suýt chút nữa từ trên ghế rơi ngã xuống đất, trên mặt tràn đầy đau đớn không thể nào nhịn được, cô buồn bực, buồn bực muốn kêu lên, cuối cùng không thể tin được hỏi: "Cậu... ý cậu là ông chủ của mình không được?" Tạ Tinh Tinh khó hiểu tại sao khả năng tập trung vào trọng của đứa nhỏ này lại khác với những người khác?

Tạ Tinh Tinh nhấn mạnh một lần nữa: "Đây không phải là vấn đề, vấn đề là bây giờ mình là một kẻ lừa đảo trước mặt ông chủ của cậu, vì vậy mình không thể làm việc ở Hoành Nghị, cậu cũng không được nói rằng mình là bạn của cậu ở Hoành Nghị, hiểu không?"

Ngu Điềm suy nghĩ một lát "Theo cậu nói, người mình gặp ở công ty ngày hôm đó là em trai của Cận Hàn. Khuôn mặt của em trai đã tuyệt như vậy, anh trai nhất định còn anh tuấn tiêu sái hơn. Thật đáng tiếc, anh ấy quá đẹp trai."

Haizz, đầu của Ngu Điềm không thể hoạt động bình thường khi nhắc đến mỹ nam.

Bây giờ hai người họ không thể nói tiếp về chủ đề này.

Tạ Tinh Tinh lười nói tiếp với cô ấy, cô giặt quần rồi treo trên ban công, đem món đồ chói mắt kia vào treo bên cửa sổ phòng ngủ.

Nếu Ngu Điềm phát hiện ra, cô ấy có thể tạo ra một cốt truyện cẩu huyết đẫm nước mắt cho cô.

Cho đến khi ra ngoài ăn tối, Ngu Điềm vẫn không bước ra được khỏi cái bóng của "Cận Hàn không được".

{Khách sạn Châu Quý]

Tạ Tinh Tinh đã chọn một vị trí cạnh cửa sổ, phong cảnh đặc biệt tốt, tầm nhìn rộng, có thể nhìn thấy quang cảnh dòng sông yên tĩnh và cảnh đêm thành phố bên kia sông.

"Tinh Tinh, chúng ta có nên gọi thêm một chai rượu vang đỏ không?" Ngu Điềm cầm thực đơn.

Tạ Tinh Tinh tự nhận thức chính xác "Nói về tửu lượng vẫn là thôi đi, đừng nói nếu cả hai đều say, ai sẽ đưa chúng ta về?"

Tạ Tinh Tinh còn trụ được đến nửa chai, nhưng Ngu Điềm còn không thể uống đến ly thứ hai.   

Ngu Điềm mặtt lộ vẻ tiếc nuối "Vẫn là cậu vẫn đang trong kỳ kinh nguyệt, không thể uống rượu."

"Nhưng ăn mừng mà không uống rượu cũng thật không đúng, lát nữa mua một chai về nhà, chờ mấy ngày nữa mình không sao mình uống với cậu."

Ngu Điềm nháy mắt với cô "Yêu cậu, cục cưng."

Cô trợn mắt nhìn Ngu Điềm "Cậu nói tiếp chúng ta liền về nhà." Sau khi cả hai ăn xong đã gần chín giờ tối.

Tạ Tinh Tinh đột nhiên thoáng thấy một bóng người từ khóe mắt, rất quen thuộc.

Kết quả vừa quay đầu lại nhìn...

Cận Hàn.

Đi sau anh ta là hai người đàn ông mặc vest, đi giày da, dường như đang thảo luận công việc.

Điều này sao có thể lại xảy ra, chẳng lẽ cô có bệnh ra ngoài liền gặp Cận Hàn sao?

Không, không thể để anh ta phát hiện ra cô và Ngu Điềm đang đi ăn cùng nhau.

Sắp tới Ngu Điềm sẽ đến Hoành Nghị làm việc.

Không chần chừ thêm nữa, Tạ Tinh Tinh cầm thực đơn lên mở ra để che mặt.   

Thấy hành động khó hiểu của cô, Ngu Điềm không nhịn được hỏi "Tinh Tinh, cậu làm gì vậy? Ăn xong rồi, cậu muốn ăn thêm gì nữa sao?"

"Không sao, mình muốn nhìn thêm một lát."

Khoảng cách hai người hơi xa, Tạ Tinh Tinh còn đang cầm thực đơn che lại, Ngu Điềm hoàn toàn không nghe thấy cô đang lẩm bẩm chuyện gì, Ngu Điềm hỏi lại "Nói lớn một chút, cậu vừa nói gì? Thực đơn gần quá, cậu có thể nói rõ hơn không?"

Tạ Tinh Tinh cảm thấy mình sắp chết, vì cô thấy có bàn tay đang kéo lá chắn ra khỏi mặt cô. Tạ Tinh Tinh dùng sức hai tay, quyết không buông, vùi đầu thật sâu vào thực đơn, nói gì cũng không chịu bỏ ra, cô hét lên: "Cậu đừng hỏi!"  

Chờ lát nữa "Cận Hàn" đi qua, cô sẽ giải thích cho Ngu Điềm.

Một tiếng này của Tạ Tinh Tinh không nhỏ.  

Ngu Điềm buông thực đơn.

Cùng lúc đó, Cận Thừa Diên cũng nghe thấy câu này.

Tại sao những lời này lại quen như vậy? Không chỉ từ ngữ quen thuộc, mà giọng nói cũng quen thuộc.

Anh dừng lại trên đường nhìn xung quanh, chỉ thấy một cô gái đang vùi đầu vào quyển menu, động tác thu hút sự chú ý này có vẻ giống như người mà anh quen biết.

"Cận Thiếu..."

Người phía sau thấy hắn dừng lại, muốn hỏi, Cận Thừa Diên giơ tay ra hiệu hắn câm miệng.

Người đàn ông thức thời mà im lặng.

Anh hơi nheo mắt lại, như thể đang nhìn cái đầu bên trong quyển thực đơn kia.

Một động tác thu hút sự chú ý này...

Lần trước nhìn thấy động tác ngốc như vậy, chính là dáng đi con cua của "Tạ Vãn".

Con rùa giấu đầu này, hơn nữa câu "Đừng hỏi", còn có giọng nói kia...

Chỉ có thể là một người nào đó.

Cận Thừa Diên cười nhẹ, lắc đầu, rồi bước đi.

.....

Một lúc sau, Tạ Tinh Tinh mới dám ló ra nửa khuôn mặt, nhìn xung quanh cuối cùng thở phào.

Qua rồi, sau này ra ngoài phải thật cẩn thận, tại sao vừa ra ngoài liền gặp phải anh ta?

Tạ Tinh Tinh bỏ thực đơn xuống "Điềm Điềm, mấy viên đá mà cậu mua, liệu có trừ tà được không?"

Cô cảm thấy cần phải làm gì đó để trấn áp 'số phận' kỳ diệu này.

Ngu Điềm cau mày "Đá mà mình mua đều là để thu hút đào hoa, thu hút tài phú."

"Có ai tránh đào hoa không?" Cận Hàn cũng không được tính là đào hoa, đúng không? Cô ngừng một chút rồi nói tiếp "Không, ừm... Tránh người cũng không phải, tránh..."   

Ngu Điềm nhắc nhở "Người xấu?"   

"Cũng không được tính là người xấu.." Tạ Tinh Tinh ngẫm lại, thật sự không biết hình dung Cận Hàn thế nào, đành nói "Chính là tránh gặp người, cậu giúp mình chọn một cái, càng nhanh càng tốt, có thể thêm tiền cũng được, tốt nhất là sáng mai mình có thể đeo."

Ngu Điềm "Không phải cậu không tin chuyện này sao?"

"Mình đột nhiên muốn tin tưởng. Chuẩn một chút, bao nhiêu không thành vấn đề. Cho mình thêm hai chiếc vòng có thể xua đuổi tà ma. Mình cần bản cường hóa đi. Quan trọng là nhất định phải đáng tin!"

- -------------------

Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad meiancherry

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play