Nhánh hồng thứ chín mươi

"Trong cuộc đời này, kẻ không có tư cách đối đáp với tôi, kẻ không có tư cách xen vào cuộc sống tình cảm của anh ấy nhất chính là anh."

⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙

Sau khi sự việc xảy ra, Thịnh Hoài không muốn để Kỷ Tòng Kiêu nghĩ nhiều nên càng kể lại chi tiết hơn quá khứ trước đây của anh và Cố Thanh Hằng.

Bọn họ là bạn đại học, cũng là bạn cùng phòng ở ký túc xá luôn. Một người học đàn violon, một người học đàn cello, đều là những nhân vật tài năng có tiếng trong trường, tính tình lại hợp nhau nên lâu dần thành bạn thân. Cố Thanh Hằng che giấu tâm tư với Thịnh Hoài rất kỹ, Thịnh Hoài hoàn toàn không biết. Cho đến khi vụ tai nạn xe xảy ra hồi tốt nghiệp——

Tai nạn xe đưa theo bố mẹ của Thịnh Hoài đi, lấy mất hoài bão và tương lai của anh, cũng lấy đi trụ cột tinh thần của anh.

Nội tâm Thịnh Hoài rất mạnh mẽ, nhưng dù có mạnh đến đâu thì gặp phải chuyện như thế cũng không còn mạnh nữa, nếu không người ta không gọi là mạnh mẽ, phải gọi là máu lạnh.

Một thời gian rất dài sau khi vụ tai nạn xảy ra, anh ngơ ngác đờ đẫn, sợ phải ở một mình. Khi ấy, Cố Thanh Hằng đã luôn ở bên anh, chăm sóc anh, giúp anh dần bước ra khỏi bóng tối. Sau khi Thịnh Hoài phục hồi, Cố Thanh Hằng tỏ tình, hai người ở bên nhau một cách rất tự nhiên.

Thịnh Hoài nghe theo lời khuyên của Hàn Lược, tiến vào giới diễn viên, một lĩnh vực mà trước nay anh chưa từng cân nhắc đến. Còn Cố Thanh Hằng thì vẫn ở lại với nhạc cổ điển, bọn họ một người thành huyền thoại của giới diễn viên, một người trở thành nghệ sĩ violon nổi tiếng. Tiếng tăm ngang nhau, khoảng cách lại dần kéo dài, hai người càng chạy càng xa. Cuối cùng Thịnh Hoài tận mắt chứng kiến đối phương vượt quá giới hạn, sau đó chia tay rồi kết thúc.

Từ đó về sau, hai người đi trên con đường của riêng mình, không còn gặp lại nhau nữa.

Một câu chuyện đơn giản, bình thường tới nỗi chỉ cần vài nét bút là tóm tắt lại được hết. Kỷ Tòng Kiêu rúc vào lòng Thịnh Hoài, nghe anh hời hợt kể lại quá khứ, biết rõ anh đã buông xuống được rồi. Dựa theo ý của Thịnh Hoài, bây giờ Cố Thanh Hằng chỉ là một người dưng với anh, anh không cần phải giúp y, không cần phải hao phí tâm tư vì chuyện cũ. Nhưng Kỷ Tòng Kiêu không được như Thịnh Hoài, bảo cậu bỏ qua, cậu không làm được. Vừa nghĩ tới việc Cố Thanh Hằng chẳng những vượt quá giới hạn mà còn bỏ đi đúng khoảng thời gian then chốt của Thịnh Hoài, cậu nghiến răng nghiến lợi. Bởi vậy khi đối phương tìm tới cửa, cậu không hề khách sáo một chút nào.

Trời vừa sáng, hai người nhận được tin nhắn từ Tiết Hằng, đã điều tra ra được thông tin về Đỗ Minh Cảnh. Cả hai không nhiều lời, đặt ngay vé máy bay về nước. Tối hôm qua Kỷ Tòng Kiêu tiêu hao thể lực quá độ, sáng sớm cậu không có tinh thần. Thịnh Hoài mua một ly Mocha nóng để cậu uống rồi ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, còn anh thì đi trả phòng.

Kỷ Tòng Kiêu dù từ trên xuống dưới cơ thể đều không thoải mái, nhưng tâm trạng cậu lại khá tốt, cậu nhìn Thịnh Hoài không chớp mắt ở quầy lễ tân cách đó không xa. Cố Thanh Hằng ngồi xuống trước mặt cậu, cản mất tầm mắt đang ngắm Thịnh Hoài của cậu.

Hôm qua Kỷ Tòng Kiêu còn đang đau khổ nên chưa nhìn rõ tướng mạo của người này, nhưng nhìn hộp đàn violon trong tay đối phương cùng biểu cảm rõ ràng không phải ngồi nhầm chỗ hay ngồi ghép bàn của y, khỏi cần nghĩ nhiều cũng biết thân phận của y.

"Cậu Kỷ, chào buổi sáng. Tối hôm qua trí nhớ kém nên tôi chưa nhận ra, ngại quá." Cố Thanh Hằng nở nụ cười khéo léo, câu từ nghe thì có vẻ khách sáo nhưng giọng điệu thì đâu có bao nhiêu sự áy náy thật lòng.

Kỷ Tòng Kiêu bị buộc phải thu hồi ánh nhìn khỏi Thịnh Hoài, đôi mắt hoa đào hơi nheo lại, độ cong khóe môi điều chỉnh lại, sự thoải mái trước đó biến thành vẻ thờ ơ chẳng bận tâm.

Cậu cười với Cố Thanh Hằng, ra chiều hiểu được cho y, tiếp lời: "Không sao, cũng đâu trách anh được, dù sao anh cũng không quan tâm tới giới giải trí."

"Cũng không hẳn vậy, bình thường tôi vẫn chú ý tới hoạt động của Thịnh Hoài, nhưng đúng là phần lớn tôi không quan tâm tới những người khác." Câu này của Cố Thanh Hằng nghe kiểu gì cũng thấy rất khó chịu. Nhưng Kỷ Tòng Kiêu đâu phải người bình thường.

"Thế thì chắc chắn anh không theo dõi kỹ rồi." Cậu uống một hớp Mocha, mạnh miệng khẳng định, "Dù sao 80% tin tức về anh ấy đều gắn liền với tôi."

Cậu nói xong, còn nở một nụ cười xấu xa với Cố Thanh Hằng.

"Câu nói khoác trước đó của anh Cố tốt nhất là coi như bản nháp đi. Trước mặt tôi thì thôi, nếu như anh nói trước mặt Thịnh Hoài như thế, không sợ điểm hình tượng của mình tiếp tục tụt xuống hết mức sao?"

Cố Thanh Hằng nghẹn lời, nhưng y cũng không phải người dễ chịu thua, lại đổi sang chủ đề khác: "Tôi cứ đang nghĩ, không biết bạn trai cậu ấy sẽ là người như thế nào?"

"Nghĩ tới nghĩ lui nhưng lại chỉ nghĩ tới mỗi bản thân mình à?" Kỷ Tòng Kiêu mỉa mai hỏi.

Cố Thanh Hằng sầm mặt, "Cậu Kỷ, xin cậu giữ lấy sự tôn trọng cơ bản nhất. Tôi có người yêu rồi."

"Anh ngồi xuống trước mặt tôi, nói nhiều thế với tôi cũng là sự thiếu tôn trọng tôi rồi." Kỷ Tòng Kiêu thu lại nụ cười, "Anh Cố đừng để bệnh tiêu chuẩn kép của mình nghiêm trọng quá chứ?"

"Còn nữa, anh có người yêu rồi, đã có người yêu sao còn để ý tới người đàn ông khác? Còn định chia rẽ cặp đôi nhà người khác sao?" Kỷ Tòng Kiêu ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén đâm thẳng về phía Cố Thanh Hằng, "Nghiêm túc mà nói, hành động này của anh đang vượt quá giới hạn rồi đấy."

"Để tôi đoán thử nhé, vì sao lâu như thế rồi mà anh còn chưa buông xuống? Bởi vì anh ấy quá ưu tú, bởi vì sau khi chia tay anh mới phát hiện ra, người hiện tại không sánh được với anh ấy, bởi vậy anh nhớ mãi không quên rồi bắt đầu hối hận."

"Cậu đang bôi nhọ tôi!" Sự nhã nhặn tượng trưng cuối cùng của Cố Thanh Hằng đã nứt ra một kẽ hở, "Cậu ấy quá xuất sắc, nhưng bọn tôi không ở cùng một giới nên không thể ở bên nhau."

"Ồ." Kỷ Tòng Kiêu mở to mắt, "Tôi với anh ấy cùng làm việc trong một giới nên bọn tôi mới yêu nhau. Là người yêu của anh ấy, tôi có thể yêu cầu anh sau này đừng có dòm ngó cuộc sống của bọn tôi không? Nói thật, tôi hơi buồn nôn."

"Cậu hoàn toàn không xứng với cậu ấy." Cuối cùng Cố Thanh Hằng đã tỏ rõ mục đích của bản thân, y lột bỏ hẳn lớp vỏ bọc tao nhã, "Cậu có biết cậu ấy xuất sắc đến nhường nào không? Còn cậu thì vướng cả đống vết nhơ, nhân phẩm bại hoại, tin đồn lan truyền trên mạng ầm ĩ hết cả lên. Cậu Kỷ đừng tưởng ra nước ngoài rồi thì người khác sẽ không biết."

Kỷ Tòng Kiêu cười xì, "Thì sao? Anh tưởng là tôi sẽ diễn theo kịch bản của anh, tôi thấy tự ti mặc cảm rồi cầm chi phiếu để rời bỏ anh ấy hả?"

Sắc mặt cậu sầm xuống, ý cười vụt tắt, vẻ cay nghiệt hiện lên giữa hai hàng lông mày, "Anh có tư cách gì mà nói ra câu này?"

"Tôi thấy hổ thẹn với cậu ấy, phải thấy cậu ấy tìm được chốn trở về thì tôi mới yên tâm được." Cố Thanh Hằng đàng hoàng mở miệng.

Kỷ Tòng Kiêu cau mày.

"Anh Cố, tôi nói thật nhé, anh đừng nóng giận." Cậu nhìn Cố Thanh Hằng, thu hồi ý cười, vẻ nghiêm chỉnh lại của cậu khiến người ta đột nhiên nảy sinh cảm giác ngột ngạt. Cậu gõ nhẹ ngón tay lên bàn, "Đương nhiên, anh có nổi giận thì tôi vẫn muốn nói."

"Có phải anh thấy xúc động lắm không? Có phải anh cho rằng đợi anh ấy có được một người phù hợp ở bên cạnh mình rồi thì tội lỗi của anh sẽ được giải trừ không——"

Giọng cậu kéo dài ra, câu từ nghe rất bất mãn.

"Tôi nói cho anh biết, không có khả năng đấy đâu. Cho dù anh ấy có hạnh phúc như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể xóa nhòa sự tổn thương mà anh đã từng gây ra cho anh ấy khi đó. Tội lỗi của anh sẽ mãi mãi đeo bám anh. Trong cuộc đời này, kẻ không có tư cách đối đáp với tôi, kẻ không có tư cách xen vào cuộc sống tình cảm của anh ấy nhất chính là anh. Anh là kẻ phản bội, thân anh gánh lấy tội ác, hôm nay cho dù người đó không phải tôi, cho dù tôi có tệ hại đúng như trong báo chí lan truyền thì tôi vẫn tốt hơn anh nhiều."

"Tôi nghe nói hôm qua anh nói hai người dễ hợp dễ tan à? Tôi chưa từng nghe nói ai vượt quá giới hạn còn có thể nói dễ hợp dễ tan, mặt anh dày thật đấy." Kỷ Tòng Kiêu đặt ly xuống, nhìn thẳng vào Cố Thanh Hằng, biểu cảm không nhìn ra ý cười một chút nào, "Sở dĩ Thịnh Hoài chia tay với anh trong hòa bình, đó chỉ là bởi tính cách anh ấy rộng lượng, chẳng buồn so đo với anh."

"Anh vĩnh viễn sẽ không biết được mình đã bỏ lỡ gì đâu. Bởi vì tôi đã tiếp nhận người đàn ông này rồi, anh ấy là của tôi." Kỷ Tòng Kiêu hất cằm lên, vẻ mặt kiêu căng.

Cố Thanh Hằng đen mặt, "Cậu ấy là con người, không phải vật sở hữu của cậu."

"Anh sai rồi." Kỷ Tòng Kiêu đẩy ghế đứng lên, hai tay chống lên mép bàn nhìn xuống y, nói rất khí phách, "Anh ấy chỉ thuộc về tôi."

"Đương nhiên, nếu như anh thật sự cảm thấy hứng thú với anh ấy, hay là thử tìm hiểu xem rốt cuộc vì sao anh ấy rời khỏi giới đi." Cậu nở nụ cười chế giễu, "Khoảng thời gian đó thật sự rất tuyệt vời đấy."

Nói xong câu cuối, cậu không nhìn vẻ mặt của Cố Thanh Hằng nữa mà đi thẳng. Cậu vẫn luôn chú ý tới tiến độ của Thịnh Hoài bên kia, bây giờ anh đã nhận lại giấy tờ cá nhân, đang xoay người lại.

Kỷ Tòng Kiêu mỉm cười với anh rồi đi qua. Cậu gieo một hạt giống vào lòng Cố Thanh Hằng, chỉ cần đối phương còn chút ít tò mò và không cam lòng thì sẽ đi thăm dò chuyện cũ của Thịnh Hoài. Chỉ cần y tìm hiểu ra được thì sẽ biết mình đã bỏ rơi Thịnh Hoài trong hoàn cảnh như thế nào.

Nếu như y tìm hiểu sâu hơn thì sẽ biết, năm đó Thịnh Hoài một thân một mình trị liệu đầy thống khổ trong bệnh viện; có những hôm đêm đã xuống nhưng anh không dám đi ngủ, chỉ dựa vào cà phê và thuốc lá để gượng tinh thần dậy, sợ mình mất quyền kiểm soát cơ thể từ khi nào mà không biết; còn cả cuộc sống cô đơn sau khi chật vật lắm mới được xuất viện, nhưng một ngày nọ anh lại bất ngờ tìm thấy chữ viết tay của người khác trên mảnh giấy khi khủng hoảng... Phải biết rằng trước đây khi nghe Thịnh Hoài kể lại những chuyện này, trái tim cậu như bị bóp nghẹt. Cậu khó mà tưởng tượng nổi, Thịnh Hoài sống cô độc trị liệu ở một đất nước xa lạ, không có lấy một người bạn, thậm chí còn hoang mang với tương lai của chính mình, anh đã trải qua hết nỗi đau này tới nỗi đau khác, cuối cùng vẫn còn có thể giữ được sự theo đuổi và tình yêu với cuộc sống và thế giới, mài giũa được thành một con người ấm áp và tinh tế như bây giờ.

Chỉ cần Cố Thanh Hằng còn lương tâm, khi đọc được những thứ này, nhất định cả đời này y sẽ sống trong sự ăn năn và lên án của đạo đức.

Kỷ Tòng Kiêu nhếch môi, Thịnh Hoài bao dung không có nghĩa bản thân cậu cũng tốt được như thế, cậu luôn là người có thù tất báo. Thù của Thịnh Hoài, cậu còn phải báo gấp đôi.

"Nói chuyện gì vậy?" Thịnh Hoài đứng ở cửa chờ cậu.

"Anh Cố đến kiểm tra người yêu hiện tại là em đây. Em nghĩ Tất Thành Lê cũng muốn gặp anh lắm, hay chúng ta tạt qua Thụy Điển đi?"

Thịnh Hoài sầm mặt, "Anh không muốn gặp cậu ta cho lắm."

Đến nay anh vẫn để tâm chuyện Tất Thành Lê chùn bước gây ra sự ảnh hưởng tiêu cực rất lớn đối với Kỷ Tòng Kiêu vốn đã nơm nớp hoảng sợ đến cực điểm khi ấy.

Kỷ Tòng Kiêu mừng rỡ cười ha ha, khoác cánh tay lên vai anh, "Anh có thể đánh bại được cậu ta mà."

Thịnh Hoài ngẩn ra, do dự nói: "Thế thì có thể cân nhắc."

Kỷ Tòng Kiêu quay đầu, hai vai mất khống chế run run, trêu anh Thịnh nhà cậu vui quá đi!

...

Ban đầu cứ tưởng bên Tiết Hằng phải mất ít nhất một thời gian nữa, không ngờ tốc độ của hắn quá nhanh. Chưa đến nửa tháng mà hắn đã gửi tư liệu sang cho Kỷ Tòng Kiêu.

Cũng bởi vậy hai người phải kết thúc chuyến du lịch, lên đường trở về.

Tư liệu Tiết Hằng gửi tới không nhiều, nhưng cái chính là rất hiệu quả.

Đôi lúc lời đồn không chỉ là lời đồn. Ví dụ như đúng là ông Đỗ có con riêng thật, ví dụ như đúng là Đỗ Minh Cảnh và cô Trình - thiên kim tiểu thư chuỗi rạp hát Hồ Đại đang bàn chuyện cưới xin.

Toàn bộ câu chuyện có thể nói là vô cùng đơn giản——

Thời trẻ ông Đỗ phong lưu, thất lạc một đứa con trai bên ngoài, lúc trước anh ta tìm thẳng tới cửa. Đứa con riêng có chỉ số thông minh và năng lực nghiệp vụ cũng cao, dỗ ông Đỗ vui vẻ vô cùng, bèn đưa thẳng anh ta vào Cảnh Hoàn.

Trước đó nhà họ Đỗ chỉ có một mình Đỗ Minh Cảnh là thế hệ sau, Cảnh Hoàn do gã thừa kế có thể nói là chuyện ván đã đóng thuyền. Nhưng đứa con riêng vừa xuất hiện, tất cả mọi chuyện bắt đầu thay đổi.

Mặc dù chưa công bố thân phận của con riêng nhưng một vài người có quan hệ tốt với ông Đỗ đương nhiên đã biết rõ nội tình. Những năm gần đây, Đỗ Minh Cảnh dùng thủ đoạn cứng rắn, giành hết quyền định đoạt công ty đã khiến bao người trong đó vô cùng bất mãn. Trước mắt chợt có lựa chọn tốt hơn, đương nhiên không ít người bay thẳng tới ném cho đứa con riêng cành ô-liu, thậm chí bắt đầu chất vấn quyết định của Đỗ Minh Cảnh.

Miệng người nói xói chảy vàng(*), ông Đỗ vốn đã quyết tâm giao Cảnh Hoàn cho Đỗ Minh Cảnh giờ cũng bắt đầu lung lay quyết định.

(*) Nguyên chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm, sau nói trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn.

Vị trí của Đỗ Minh Cảnh ở Cảnh Hoàn có thể nói bị lung lay trước nay chưa từng thấy, gã đáp trả bằng tốc độ cực nhanh.

Mặt khác, gã tung cành ô-liu cho thiên kim tiểu thư của chuỗi rạp hát Hồ Đại vốn có ấn tượng tốt với mình, lần trước gã đến Nam Xương chọn đồ sứ cũng là đi cùng với cô Trình này. Ngoài ra, gã cần một thành tựu có thể chứng minh được bản thân không ai sánh bằng. Thứ gã chọn chính là dự án phim trường mới của Ưu Đỗ. Chỉ cần gã thành công giành được dự án này, vậy thì ắt có thể nâng được địa vị ở Cảnh Hoàn của mình lên. Đến lúc đó, đương nhiên sẽ không ai dám nghi ngờ năng lực của gã, địa vị ở Cảnh Hoàn của gã cũng vững chắc hơn.

Đây chính là nguyên nhân gã thỏa mãn yêu cầu của giám đốc Trần. Không phải gã muốn chỉnh Kỷ Tòng Kiêu mà là do vị giám đốc Trần kia có hứng thú với cậu, gã chỉ là một mũi tên trúng hai đích thôi.

Kỷ Tòng Kiêu đọc xong thì nhíu mày, "Cảm giác em cứ như bia đỡ đạn."

Thịnh Hoài: "Em chỉ nghĩ được mỗi cái này thôi sao..."

"Đương nhiên không phải, em muốn..." Cậu quay đầu nhìn Thịnh Hoài, "Cách trả thù hiệu quả nhất với một người là khiến hắn ta mất đi thứ mà mình quan tâm nhất."

Thịnh Hoài gật đầu.

"Anh còn nhớ trò cuối cùng em làm hồi chúng ta vờn hắn ở số 39 đường Cao Thức không?" Kỷ Tòng Kiêu hỏi.

Thịnh Hoài nhớ lại, không nhịn được tủm tỉm cười. Anh nhớ sau khi hai người dùng trò Sự thật hay thử thách ép rượu Đỗ Minh Cảnh say bí tỉ, Kỷ Tòng Kiêu và cậu pha chế kia đưa gã sang phòng nghỉ, sau đó cậu còn nói——"Tạo cho hắn cảm giác sau khi gây chuyện."

"Chắc chắn em không chỉ làm mỗi chuyện này." Thịnh Hoài ung dung nói.

Kỷ Tòng Kiêu cong môi, cậu còn thu hoạch được một tấm hình xịn hơn nhiều——Đó là ảnh giường chiếu của Đỗ Minh Cảnh và cậu pha chế kia. Đây là một trong những điều kiện cậu và cậu pha chế kia trao đổi với nhau. Gương mặt của cậu ta không lộ ra trước ống kính, chỉ là động tác lại đủ khiến người ta suy nghĩ.

Ông Đỗ ghét cay ghét đắng đồng tính luyến ái, ở Cảnh Hoàn không ai là không biết. Rất lâu trước đó, Kỷ Tòng Kiêu cũng luôn dùng cái cớ này để từ chối Đỗ Minh Cảnh. Kế hoạch ban đầu là, về sau nếu cậu có công khai chân tướng mình và Thịnh Hoài bắt tay trêu đùa Đỗ Minh Cảnh, tránh để đối phương thẹn quá hóa giận thì cậu sẽ dùng những bức ảnh này để tự vệ. Không ngờ rằng khi ngả bài chưa dùng tới, khi hủy bỏ hợp hợp đồng cũng không dám dùng, trái lại bây giờ chúng lại có tác dụng không nhỏ.

Thịnh Hoài trầm ngâm, ngón tay dừng lại trên phần tư liệu cặn kẽ về đứa con riêng trên màn hình, không có gì bất ngờ xảy ra nữa thì đây sẽ là nhân vật then chốt.

Mười một giờ đêm, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế thủ đô. Hai người trực tiếp đi qua lối cho khách VIP của sân bay, Hà Xa đích thân đến đón.

Đợi hai người lên xe ngồi vào chỗ của mình, Hà Xa đưa cho Thịnh Hoài một bản tư liệu——

"Ngày kia ở câu lạc bộ Vân Đỉnh, tạp chí Tương Hòa Thời Đại sẽ kỷ niệm 60 năm thành lập. Ông Đỗ sẽ dẫn theo Đỗ Minh Cảnh tới tham dự. Đỗ Hoàn - đứa con ngoài giá thú kia của ông ta cũng sẽ lên sân khấu với thân phận trợ lý."

Tiết Hằng gửi thông tin, sau khi hai người xem xong thì cũng chuyển tiếp sang cho Hà Xa. Ba người gần như không hẹn mà cùng xác định điểm đột phá lên người đứa con riêng.

Thịnh Hoài liếc qua tư liệu, Kỷ Tòng Kiêu nhích sát tới gần anh, anh bèn ôm cậu vào lòng theo bản năng. Hà Xa nhìn hai người họ qua gương chiếu hậu, mặt mày rạng rỡ.

"Nhóc đáng yêu, đi chơi chuyến này vui không?"

Kỷ Tòng Kiêu mỉm cười với cô qua gương chiếu hậu, "Vui lắm, cảm ơn chị Hà."

Cậu vừa nói xong, Hà Xa còn chưa kịp trả lời thì một hồi chuông điện thoại vang lên giục giã trong khoang xe. Kỷ Tòng Kiêu lấy điện thoại ra, nhìn hai chữ "Lâm Hoãn" nhấp nháy trên màn hình thì không khỏi kinh ngạc. Dù sao sau khi tham gia chương trình truyền hình thực tế, hai người họ chưa từng liên lạc với nhau.

Đoán mò chẳng có ích gì, Kỷ Tòng Kiêu nhận máy, nghe thấy bên đối diện nói——

"Tiểu Kỷ, anh đang thiếu một người diễn vai nam thứ, cậu có muốn đến xem thử không?"

_______________________

Editor có lời muốn nói:

Trùng Trùng ẻm vả mặt nyc đã cái nư quá =))))))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play