Nhánh hồng thứ tám mươi ba

"Là tư tưởng của anh không tốt cho sức khỏe."

⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙

Phòng khách sạn tối om, ánh đèn bên bờ biển cách đó không xa phản chiếu lên cửa sổ.

Kỷ Tòng Kiêu tìm công tắc bật đèn, ngón tay còn chưa kịp ấn thì đã bị nắm chặt.

"Sao thế——"

Cậu xoay người lại hỏi thì được hai cánh tay dang rộng ôm chầm vào lòng, hơi thở thanh khiết nhè nhẹ phả tới.

Thịnh Hoài một tay ôm eo cậu, một tay đan xen mười ngón với cậu, chóp mũi chạm nhau, anh thấp giọng khẽ hỏi: "Nhớ anh không?"

Anh áp tới quá gần, hơi thở ấm áp phả lên chóp mũi khóe môi Kỷ Tòng Kiêu, khiến lòng cậu chộn rộn. Bóng tối là màu sắc tự vệ tốt nhất, khiến cho người ta vừa an toàn lại vừa phóng túng.

Kỷ Tòng Kiêu chạm lên sườn mặt anh, vuốt ve lên trên, dùng hành động thực tế để trả lời câu hỏi này.

Trong bóng tối, hai người trao nhau nụ hôn ngọt ngào quyến luyến.

...

Ánh đèn sáng choang, Kỷ Tòng Kiêu kéo rèm cửa sổ dày nặng, che khuất màn đêm bên ngoài. Cậu quay người lại, thấy Thịnh Hoài đang cởi áo vest, để lộ lớp áo sơ mi màu lam đậm tựa sắc trời đêm bên trong ra.

Thịnh Hoài cởi khuy măng sét, gỡ nơ xuống, cởi khuy cổ áo ra, vừa ngước mắt lên đã thấy cậu bạn nhỏ đứng ở cửa sổ nhìn anh.

Anh mỉm cười, dang hai tay ra.

Kỷ Tòng Kiêu đi qua ôm lấy anh.

Cái ôm của Thịnh Hoài lúc nào cũng ấm áp và bao dung, luôn có sức hấp dẫn trí mạng với cậu.

Thịnh Hoài dựa lên mép bàn, đón nhận tất cả trọng lượng mà người thương giao phó, vỗ nhẹ lên lưng cậu. Sau giây phút vỗ về, anh mới hỏi chuyện ban nãy.

Kỷ Tòng Kiêu kể lại đầu đuôi câu chuyện ban nãy cho anh nghe một lần. Động tác của Thịnh Hoài khựng lại, anh kéo cậu ra, vẻ dịu dàng trên mặt biến mất, giữa hai hàng lông mày cau thành chữ Xuyên Sơn (川山), bàn tay vuốt ve lên xuống dọc theo cánh tay cậu, rõ ràng anh đang giận, "Em bị bắt nạt sao?"

"Không đâu, chẳng phải em đã đánh hắn ta hai lần rồi ư?" Kỷ Tòng Kiêu chưa từng thấy dáng vẻ như vậy của anh, an ủi anh liên tục.

"Không phải, bạn nhỏ." Thịnh Hoài cau mày, nhìn cậu đầy nghiêm túc, "Bị cướp tài nguyên, bị ruồng bỏ, bị ngầm chĩa mũi nhọn vào, đây cũng là bắt nạt."

Kỷ Tòng Kiêu ngẩn ra, cậu không để ý mấy cái này, cảm xúc cũng thiếu hụt cho nên cậu quên hẳn những chuyện này cũng nằm trong phạm vi "bắt nạt".

"Chuyển sang Thiên Tụng được không?" Thịnh Hoài nhéo ngón tay cậu, "Anh bảo người đi xử lý giúp em."

Anh vừa nói vừa lấy điện thoại ra, bên dưới đôi mắt đang cụp xuống ngoài cơn thịnh nộ đang phải kiềm chế thì còn có sự xót xa dai dẳng. Khoảng thời gian trước, khi hai người nhắc đến vấn đề này, bạn nhỏ nhà anh còn nói muốn dễ hợp dễ tan với Cảnh Hoàn, nhưng không phải tất cả mọi người đều nghĩ vậy. Cuộc sống này có rất nhiều loại người vì đuổi theo tư lợi mà đến mức xé nát thể diện của mình. Anh từng chứng kiến rất nhiều vụ việc như vậy, cũng đã tự mình trải qua không thiếu, nhưng anh không muốn để Kỷ Tòng Kiêu gặp phải. Đó là người anh nâng trong lòng bàn tay để thương yêu, bản thân anh chỉ ức hiếp cậu một chút thôi đã hối hận không nguôi, sao có thể cam tâm để người khác chèn ép cậu?

Nếu như vậy, chẳng thà đặt cậu vào vây cánh của mình, để cậu được ngang nhiên ngẩng cao đầu.

Anh lấy điện thoại ra định gọi, nhưng lại bị Kỷ Tòng Kiêu đã lấy lại tinh thần cản lại.

Đôi mắt hoa đào cong lên, ánh lên ý cười rõ ràng, cực kỳ không phù hợp với tình hình hiện tại, nhưng Kỷ Tòng Kiêu vẫn khó kìm nén mà bật cười.

Trước đây Thịnh Hoài sẽ không đưa ra quyết định giúp người khác, cho dù có thân thiết tới mức nào đi chăng nữa, anh luôn chỉ dừng ở mức độ đưa ra đề xuất. Nhưng Kỷ Tòng Kiêu phát hiện ra, tình huống như vậy giữa bọn họ, đặc biệt là từ sau khi cả hai yêu nhau, càng ngày xuất hiện càng ít. Nói cách khác, đối với Thịnh Hoài, cậu là một yếu tố cực kỳ thân mật với anh, sự tồn tại của cậu gần như ngang ngửa với chính bản thân anhh. Sự thật này khiến cậu cực kỳ vui.

"Phí bồi thường vi phạm hợp đồng của em rất cao, dù kết thúc hợp đồng theo trình tự bình thường cũng chưa chắc bọn họ dễ dàng thả người." Kỷ Tòng Kiêu giải thích, sau đó mỉm cười với Thịnh Hoài, "Để em tự giải quyết."

"Thật sự không cần anh giúp sao?" Thịnh Hoài cau mày hỏi cậu.

"Anh là bạn trai em mà, nếu cần em sẽ không khách sáo với anh đâu." Kỷ Tòng Kiêu lại ôm anh, vỗ nhẹ sống lưng anh giống như khi anh an ủi cậu. Cậu dịu giọng dỗ dành, "Đừng giận nữa nha, em cam đoan nhất định sẽ cùng anh cao chạy xa bay."

Giống như mọi lần Thịnh Hoài dỗ cậu, Kỷ Tòng Kiêu cũng dễ dàng xoa dịu được cơn giận của anh. Sống lưng thẳng tắp thả lỏng ra, Thịnh Hoài ôm cậu vào lòng, hôn lên tai cậu, chịu thỏa hiệp.

Vốn dĩ anh cũng đâu phải kiểu người nóng tính, vừa xong chỉ vì lo quá nên nhất thời nổi giận thôi. Mặc dù anh rất muốn mau chóng giải quyết vấn đề này giúp Kỷ Tòng Kiêu, nhưng anh cũng hiểu bạn nhỏ nhà anh cũng là một người đàn ông trưởng thành, cậu có năng lực, có thủ đoạn, không phải tất cả mọi chuyện đều cần dựa vào anh thì mới giải quyết được.

Bởi vậy anh chỉ có thể nhấn mạnh lại nhiều lần, "Vậy em nhất định phải qua chỗ anh đấy."

Giọng anh mềm mỏng nhẹ nhàng, âm cuối hiếm khi còn dài giọng ra, không lưu loát rành rọt như trước đây mà xen lẫn một chút lo lắng và không yên lòng. Kỷ Tòng Kiêu ngoan ngoãn đồng ý, suy nghĩ xem phải làm thế nào mới dỗ dành được người ta, để tâm tình anh khá hơn một chút. Nghĩ tới đây, cậu bỗng nhớ ra chuyện gì đó, bèn đẩy Thịnh Hoài đang muốn tiếp tục giãi bày nỗi nhớ ra, xoay người đi vòng sang bên kia căn phòng.

Thịnh Hoài: "..."

Kỷ Tòng Kiêu không hề nhận ra, cậu xách túi hàng để trên tủ đầu giường, cũng không quay đầu lại mà nói: "Anh Thịnh, anh mau qua đây, em mua quà tặng anh nè."

Từ khi hai người quen nhau tới nay, Thịnh Hoài từng nhận được không ít quà từ Kỷ Tòng Kiêu, con mèo bự phát sốc, đóa hoa dại bên ven đường, không thứ nào là không khiến anh bất ngờ. Nghe thấy cậu nói, anh bỏ quên luôn tâm tư ban nãy của mình, bước nhanh tới, nhìn cậu bạn nhỏ lấy đồ đạc trong túi hàng ra, trong phút chốc đã bày ra nửa cái giường lớn.

Kẹp áo sơ mi đính đá sapphire.

"Cái này hợp với bộ quần áo hôm nay anh mặc dễ sợ, nhưng mà tiếc là anh không đeo cà vạt."

"Không sao, sau này anh dùng."

Một lọ nước hoa có mùi hương mới lạ.

"Mặc dù hương nước hoa anh đang dùng rất thơm, nhưng thi thoảng có thể thử đổi mùi khác. Em cảm thấy lọ này có hương nắng mai."

"Để anh ngửi thử... Được đấy..."

Nhạc phổ tìm từ một hiệu sách cũ.

"Em không am hiểu mấy thứ này, chỉ thấy cửa hàng đó thú vị nên mới vào, ông chủ nói đây là báu vật quý giá được ông ấy cất kỹ. Em bèn mua nó, anh nhìn thử xem, nếu như chỉ là đồ bình thường thì vứt..."

"Không, anh thích lắm."

Ngoài ra còn có chiếc lọ ước nguyện chứa những mẩu ghi chú trống trơn, chiếc áo thun in hình cây dừa và biển cả, tranh màu nước tươi mát sạch sẽ, tách trà đen chỉ có thể ngắm chứ không thể uống...

Kỷ Tòng Kiêu thuyết minh từng thứ cho anh, nét mặt Thịnh Hoài ngày càng dịu dàng theo lời giải thích của cậu. Cho dù là bản nhạc bình thường hay chiếc áo thun không hợp phong cách, trong mắt anh, chúng đều là báu vật, là tấm lòng chân thành của bạn nhỏ nhà anh.

"Còn cả cái này nữa!"

Kỷ Tòng Kiêu lôi ra một chiếc hộp gỗ vuông vắn được chạm trổ tinh tế, trên lớp nhung đen có đặt một chiếc xun bằng tử sa, nước sơn tối màu, hoa văn trên thân phức tạp, ai cũng có thể thấy rõ được giá trị mà nó thể hiện.

"Mua thứ này cho anh làm gì?" Thịnh Hoài mân mê chiếc hộp gỗ, sau khi nhận được một đống quà tặng, đây là câu hỏi đầu tiên mà anh đưa ra, bởi vì thứ này thực sự khiến anh khó mà không nhớ đến lời bày tỏ âm thầm ở Thiện Ninh trước đây. Anh nghi ngờ Kỷ Tòng Kiêu hiểu được ý bóng gió của anh khi ấy.

Nhưng Kỷ Tòng Kiêu vẫn không hành động theo lẽ thường, "Em cảm thấy anh sẽ rất thích. Những thứ kia đều là vì em cảm thấy thích nên muốn mua cho anh, nhưng riêng thứ này em chắc chắn anh nhất định sẽ thích."

"Vì sao em lại cảm thấy anh sẽ thích nó?" Thịnh Hoài hoài nghi.

"Sau khi thổi xong bài nhạc đó ở Thiện Ninh, biểu cảm anh nhìn nó trông vô cùng dịu dàng, vừa nhìn là biết rất thích."

Thịnh Hoài bật cười, sao anh lại có thể cảm thấy đây là sự thể hiện kín đáo của Kỷ Tòng Kiêu? Rõ ràng cậu bạn nhỏ nhà anh toàn chơi bóng thẳng.

Kỷ Tòng Kiêu thấy anh cười mãi, chẳng hiểu tại sao.

"Bạn nhỏ, em có biết ý nghĩa của 'Sông nhỏ nước chảy' không?" Thịnh Hoài ho nhẹ, ngừng cười.

Kỷ Tòng Kiêu phủ định một cách đương nhiên, "Em không biết, em bị điếc tông mà."

Thịnh Hoài nhìn cậu đầy sâu xa, "Đây là... một bản tình ca nổi tiếng."

Đầu óc Kỷ Tòng Kiêu kẹt cứng, cậu cầm điện thoại lên tra cứu, nhấn mở trang web——

"Sông nhỏ nước chảy" là một giai điệu tươi mới, đẹp đẽ, mang đậm bản sắc dân tộc, nhằm truyền tải tình cảm cháy bỏng và chân thành...

Kỷ Tòng Kiêu ngẩng phắt đầu lên, nhìn Thịnh Hoài với vẻ khó tin, "Anh, anh lúc đó..."

"Bây giờ anh nói rõ với em." Nét mặt Thịnh Hoài quá đỗi dịu dàng, "Anh không thích nó, mà là thích em."

Tai Kỷ Tòng Kiêu thoắt cái đỏ ửng, cậu vô thức nhớ lại dáng vẻ Thịnh Hoài rủ mắt nhìn nó, trông vừa thâm tình lại vừa dịu dàng. Nhưng tiếc thay, cậu chỉ lo ngắm sắc đẹp của Thịnh Hoài, còn thủ khúc đó lại chẳng nhớ được bao nhiêu, bây giờ đã quên sạch sành sanh.

Cậu ảo não, ngước mắt mím môi, "Em muốn nghe nữa."

"Về nhà anh thổi cho em nghe." Thịnh Hoài xoa tóc cậu.

Kỷ Tòng Kiêu thỏa mãn.

Thịnh Hoài thu dọn cẩn thận những món quà trên giường của mình, đang nghĩ xem nên nhờ Hà Xa mang về thủ đô hay tự anh mang đến Xương Nam. Trước thì anh lại lo Hà Xa không trông nom tốt cho những món quà bảo bối của anh, sau thì anh lại lo mình cứ mang theo bên người đi đi về về, lỡ như bất cẩn thì——

Hiếm khi anh thấy rối rắm như này, đảo mắt qua thì vô tình thấy Kỷ Tòng Kiêu đang ngồi khoanh chân trên giường nhìn anh không chớp mắt. Anh nở nụ cười, bảo cậu, "Em đi tắm đi."

Bình thường Thịnh Hoài cũng thi thoảng đeo kính, có vẻ anh đã đeo kính quen rồi nên chưa nhận ra mình vẫn còn đang đeo. Tuy bây giờ người đàn ông này đã tháo nơ gỡ khuy măng sét ra rồi nhưng mắt kính và kiểu tóc vẫn không thay đổi, trông không giống một trí thức phong độ đeo kính vuốt cụp tóc xuống. Thịnh Hoài như vậy lại càng giống một tinh anh trong tầng lớp thượng lưu ngồi trong những tòa nhà cao tầng hơn, vừa lão luyện lại có tầm nhìn xa trông rộng, phong thái bễ nghễ và thong dong. Kỷ Tòng Kiêu nhìn mà thấy sao mới lạ quá, không nỡ dịch chuyển tầm mắt.

Nhưng câu nói đó của Thịnh Hoài lại khiến cậu cả kinh, đến cả sắc đẹp cũng không ngó ngàng tới nữa, hóa đá tại chỗ.

Mặc dù trước đây cậu từng yêu đương với Tất Thành Lê, nhưng hồi đó hai người vẫn còn là sinh viên, không thể nào dính lấy nhau suốt ngày được. Chưa kể hồi đó còn nhỏ, tuổi trẻ ngây ngô, cùng lắm chỉ hôn nhẹ một cái, nắm tay một tẹo, đến cả hôn sâu cũng chưa có. Đây cũng là nguyên nhân mỗi lần Thịnh Hoài thân mật với cậu là cậu thấy ngượng ngùng. Nhưng bây giờ, thậm chí cậu còn chưa miễn dịch được với nụ hôn mà đã, đã... triển khai bước cuối cùng ư...

Mặc dù cậu không có ý kiến gì về khía cạnh tình cảm, dù sao Thịnh Hoài phải sống hết đời bên cậu, đây là chuyện sớm muộn thôi. Nhưng mà dây thần kinh xấu hổ vẫn...

Cậu do dự chốc lát, vẫn quyết định tạm thời buông thả bản thân, ho nhẹ một tiếng rồi thấp giọng hỏi: "Chắc là sẽ... sẽ nhanh đúng không anh?"

Cuối cùng Thịnh Hoài quyết định sẽ tự mang đồ đến Xương Nam, bình thường anh còn có thể nhìn vật nhớ người. Nghe thấy câu hỏi này, anh khựng lại, giơ cổ tay nhìn đồng hồ, hơi cau mày, "Anh cảm thấy... không đủ thời gian đâu."

Kỷ Tòng Kiêu đang định hỏi câu thứ hai, chỉ có thể đáp "ò" một tiếng, chậm rì rì di chuyển về phía phòng tắm.

Thịnh Hoài thu dọn đồ đạc xong mới kịp nhận ra có chỗ nào đó sai sai, dở khóc dở cười kéo Kỷ Tòng Kiêu đang dịch chuyển đến cửa phòng tắm, "Em nghĩ đi đâu vậy? Anh muốn trông em ngủ rồi mới đi mà."

Kỷ Tòng Kiêu bùng nổ, cả người cậu đỏ như con tôm luộc, giấu đầu hở đuôi chặn lời anh, "Ý em đúng là thế đó! Em không muốn tắm sớm, không được à?"

Thịnh Hoài: "..."

Anh rất biết điều, "Là tư tưởng của anh không tốt cho sức khỏe."

Kỷ Tòng Kiêu đóng rầm cửa phòng tắm trước mặt Thịnh Hoài ngay trước khi bản thân biến thành quả cà chua.

Thịnh Hoài nhìn bóng người bên trong lớp kính mờ, cố nhịn cười thành tiếng.

...

Đại đa số nghệ sĩ tới tham gia liên hoan phim lần này đều ở tại khách sạn này, đương nhiên phóng viên sẽ không buông tha cho một địa điểm tập trung nhiều ngôi sao như thế này rồi. Đồng nghĩa với việc này là sẽ có rất nhiều scandal nổi lên, cứ hễ xảy ra gì bất thường là không chừng ngay sáng hôm sau đã lên tiêu đề.

Mà Thịnh Hoài và Kỷ Tòng Kiêu dù đều là đàn ông, nhưng bây giờ tin tức đồng tính luyến ái còn thu hút sự quan tâm hơn cả tin yêu đương bình thường, cũng khó mà tránh được hiềm nghi. Thịnh Hoài ở trong phòng Kỷ Tòng Kiêu một lát thì coi như bạn bè gặp nhau, đó là tình cảm bình thường. Nhưng nếu anh qua đêm thì không thể được. Cũng bởi vậy, anh mới muốn dỗ bạn nhỏ ngủ trước khi mình đi, tránh phải gọi video với nhau sau đó, mặc dù đều là hình thức ở bên nhau nhưng sao có thể so được với cảm giác được kề sát bên nhau chân thực.

Nhưng Kỷ Tòng Kiêu lại không ngủ được.

Đèn trần sáng trưng đã tắt, chỉ chừa lại ngọn đèn nhỏ lờ mờ, căn phòng tối tăm khiến lòng người yên tâm. Kỷ Tòng Kiêu dựa vào ngực Thịnh Hoài, cảm nhận được hô hấp phập phồng của người bên cạnh, lòng cậu dạt dào sự bình yên.

Thịnh Hoài chống trán nằm bên cạnh cậu, một tay cẩn thận vỗ sống lưng cậu, động tác vừa nhẹ nhàng lại vừa từ tốn.

Kỷ Tòng Kiêu kề đầu lên một bên xương quai xanh của anh, vòng lấy eo ôm anh. Trong bóng tối, cậu nhỏ giọng nói: "Em cảm giác như đang nằm mơ."

Trong giấc mơ, cậu là một người rất đỗi bình thường, gặp được một người rất tốt, hai bên tình nguyện, yêu nhau không khác gì những cặp đôi khác. Không cô đơn, không tĩnh mịch, cũng không có sự chiếm hữu cuồng loạn không thấy điểm dừng. Năm tháng yên bình, cuộc sống an ổn.

"Đây đều là hiện thực." Thịnh Hoài hôn lên trán cậu, "Lát nữa em sẽ còn có một giấc mộng đẹp hơn nữa."

Kỷ Tòng Kiêu khẽ chạm môi lên cổ anh, "Em yêu anh."

Thịnh Hoài khẽ cong môi cười.

...

Nhưng sự thật chứng minh, càng cố để ngủ thì càng không ngủ được.

Thịnh Hoài nhìn đôi mắt trong veo tỉnh táo của người yêu, lắc đầu bất đắc dĩ. Anh đứng dậy, thả tay áo được xắn lên, cài lại khuy măng sét.

Kỷ Tòng Kiêu ngồi trên giường, ôm lấy anh từ phía sau, vùi mặt vào áo sơ mi của anh.

"Sao thế?" Thịnh Hoài nghiêng đầu nhìn cậu.

"Không có năng lượng, muốn hít một chút." Giọng Kỷ Tòng Kiêu bị bóp nghẹt trong áo sơ mi, không nghe rõ cảm xúc.

Thịnh Hoài cười, xoay người quỳ một gối lên giường, kéo cậu vào ngực mình, hôn lên tóc cậu. Cậu bạn nhỏ không nỡ để anh đi đây mà.

"Phải mất một thời gian nữa thì mới quay phim xong, chờ anh về đưa em đi chơi công viên, đến nhà hàng cặp đôi, đi gặp Hàn Lược và Kiều Dịch, anh còn muốn dẫn em đi gặp bố mẹ anh nữa."

"Anh nhớ cả sao?" Kỷ Tòng Kiêu kinh ngạc ngước mắt.

"Từng câu từng chữ đều nhớ, được rồi, em nên ngủ đi, sáng mai anh sẽ ăn sáng cùng em." Thịnh Hoài lại hôn cậu một cái, ấn cậu vào giữa giường đắp kín chăn, sau đó mới mặc áo khoác xách theo một đống quà rời khỏi.

Kỷ Tòng Kiêu dõi mắt nhìn anh đi, suy nghĩ đợi đến khi Thịnh Hoài quay phim xong thì còn rất lâu, hay là tổ chức khâu gặp mặt bạn bè thân thiết trước ta?

Nhưng mong muốn của cậu đã sụp đổ.

Thật ra Hàn Lược vẫn còn ở đây, nhưng Kiều Dịch cậu vốn hẹn để hôm nay nói chuyện cẩn thận lại đột nhiên rời đi, chỉ để lại tin nhắn hôm khác gặp lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play