Nhánh hồng thứ sáu mươi hai

"Anh cũng là báu vật quý giá của em!"

Bốn nhóm ở lại làm giáo viên dạy học ở trường Tiểu học Thanh Khê ba ngày, sau đó tíu tít chia tay giữa những ánh mắt không nỡ rời xa của đám học trò, lại một lần nữa bước lên hành trình tiếp theo.

Kỷ Tòng Kiêu và Thịnh Hoài ở lại thị trấn Thanh Khê một lát, tìm thấy nhà nghỉ nơi Cố Ương Ương và Lý Đoan đang ở tạm cùng nhau, giao những món quà chia tay lũ trẻ đã được bọn họ chuẩn bị xong xuôi cho hai cô trợ lý này giữ kỹ, sau đó mới về đổi hành lý rồi tiếp tục theo chỉ dẫn của chương trình đi tìm nơi đỗ xe việt dã.

Kỷ Tòng Kiêu nhận chìa khóa từ tay PD, kéo cửa xe bên ghế lái, đang định lên xe thì bỗng cánh tay bị người nào giữ lại. Cậu quay đầu nhìn Thịnh Hoài, "Sao thế?"

"Anh lái." Thịnh Hoài gỡ chìa khóa đang vòng trên ngón tay cậu, "Em ngồi ghế phụ đi."

Kỷ Tòng Kiêu quay sang bên kia đầu xe, ngồi vào ghế phụ, vẫn không kìm được hỏi một câu, "Tại sao vậy?"

"Anh có bóng ma tâm lý." Thịnh Hoài liếc PD vác theo máy quay ngồi ở ghế sau qua gương chiếu hậu, thuận miệng đáp.

Bóng ma tâm lý là do vụ tai nạn xe năm xưa để lại, không yên tâm giao quyền kiểm soát tay lái vào tay người khác, không có cảm giác an toàn. Cho nên nếu như có thể, Thịnh Hoài luôn là người đích thân lái xe.

Điều này Kỷ Tòng Kiêu biết rõ, cậu đã từng tận mắt chứng kiến Thịnh Hoài khéo léo nhưng cực kỳ quả quyết từ chối, nhưng mà không phải với cậu. Trước đây, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi khi Thịnh Hoài và cậu ra ngoài, tần suất lái xe dần dần giảm hẳn đi. Còn mỗi khi mà cậu cầm lái, từ trước tới nay Thịnh Hoài chưa từng đề cập tới nửa chữ, anh vẫn ngồi ở ghế phụ nói chuyện với cậu, không khác gì người bình thường, không thể nhìn ra được người này từng có di chứng sau tai nạn xe. Cậu đã từng vì sự tín nhiệm này mà vui vẻ trong một khoảng thời gian rất dài, bởi vì điều này đồng nghĩa với việc đối phương giao phó mạng sống cho mình.

Cậu vốn tưởng rằng cho dù cả hai đã cắt đứt qua lại, nhưng sự tín nhiệm từng trao đi vẫn không có gì thay đổi, hóa ra...

"Không phải do bóng ma vụ tai nạn xe."

Kỷ Tòng Kiêu nghẹn lời, cậu còn chưa kịp nghĩ nhiều, mọi cảm xúc tiêu cực đã bị câu nói này cắt ngang.

"Anh đã xem video đua xe của em." Thịnh Hoài nhìn chăm chú lên gương chiếu hậu trên xe, môi mím thành một đường thẳng tắp. Cho tới tận bây giờ, hồi tưởng lại cảnh tượng thân xe thể thao bị gió núi cuốn nghiêng cả bánh xe, anh vẫn cảm thấy hãi hùng khiếp vía, nghĩ thôi đã thấy sợ hãi. Càng khỏi phải nói khi đó, anh liên tục nằm mơ thấy hình ảnh cậu chàng này đua xe gặp chuyện không may, máu thịt be bét... Đến mức chất lượng giấc ngủ vốn cực kỳ tốt giờ lại bị ác mộng giày vò, cuối cùng phải dựa vào các phương pháp hỗ trợ giấc ngủ thì anh mới có thể ngủ yên được.

Mãi đến khi hai người nằm chung một giường, gần nhau trong gang tấc ở nhà nghỉ đêm hôm đó, hiểu được rõ ràng rằng người ấy đang nằm ngay bên cạnh mình, đảm bảo không bị làm sao cả, anh mới yên tâm ngủ được một giấc chân chính.

"Em không bao giờ đua xe khi có người ở trên xe." Kỷ Tòng Kiêu chẳng hề coi đó là việc to tát.

Thịnh Hoài nhíu mày, giọng trầm xuống, "Đi một mình cũng không được phép."

"Một mình thì..." Có liên quan đến ai đâu?

Thịnh Hoài cua xe xong, quay đầu liếc mắt nhìn cậu, "Một mình thì làm sao?"

Kỷ Tòng Kiêu vốn định đáp lại một câu, nhưng đang nói dở thì chạm phải nét mặt anh, bấy giờ cậu mới nhận ra, anh giận rồi. Thế là cậu lập tức ngậm miệng, sau đó đổi giọng, "Một mình cũng không được đi nhanh!"

Thịnh Hoài rất hài lòng với câu trả lời này, lấy từ trong túi áo khoác ra một cái kẹo mút rồi ném cho cậu.

Kỷ Tòng Kiêu: "..."

Đừng có tưởng cậu không nhận ra đây là phần thưởng mà Thịnh Hoài chuẩn bị cho lũ trẻ ở trường học!

...

Đích đến của trạm thứ hai là Duyên Thủy. Duyên Thủy và Thanh Khê, một nơi nằm ở phía Tây Bắc tỉnh Y, một nơi nằm ở phía Tây Nam tỉnh Y. Chỉ nhìn trên bản đồ thôi thì sẽ thấy khoảng cách không xa, nhưng trên thực tế độ cao của hai nơi này so với mực nước biển có sự chênh lệch rất lớn, đường núi lại vòng vèo quanh co, khiến cho khoảng cách thực của lộ trình xa hơn rất nhiều.

Xe việt dã đỗ sát ven đường. Kỷ Tòng Kiêu nằm nhoài lên cửa sổ xe cắn kẹo mút, chán chường nhìn về phía cây xăng. Thịnh Hoài cầm bản đồ chi tiết ra khỏi cửa hàng tiện lợi của cây xăng.

Anh vừa mới đi tới trước xe đưa bản đồ cho Kỷ Tòng Kiêu, còn chưa mở miệng nói gì thì phía sau vang lên tiếng nổ rền vang. Xe mô-tô phi nhanh đến dừng lại bên cạnh bọn họ, người lái xe chống chân xuống đất, huýt sáo về phía hai người.

Kỷ Tòng Kiêu nhướng mày, ngồi thẳng dậy, lấy kẹo mút dâu tây ra ném cho Lâm Hoãn, "Sao lại là hai người? Người đi cuối cùng không phải Huề Y và Tạ Nhiên sao?"

"Hai người đi trước nên không biết, Tạ Nhiên và Huề Y đi xe bị trượt ngã, cũng may người không sao, bọn tôi đổi cho hai cô ấy." Cố Đình cởi mũ bảo hiểm, ôm trên tay rồi xuống xe, "Sao hai người lại đỗ xe ở đây?"

"Mua bản đồ." Thịnh Hoài vẫy tấm bản đồ cứng về phía bọn họ, hỏi: "Hai người đi đường nào?"

Từ Thanh Khê tới Duyên Thủy chỉ có vài con đường có thể lựa chọn, phong cảnh trên đường cũng không giống nhau.

"Đi đường bên phải kia kìa." Cố Đình nhìn ngã ba phía trước nói, giơ tay chỉ Lâm Hoãn phía sau, "Cái tên này muốn ngắm cảnh hoang vu."

Lâm Hoãn mỉm cười nhìn bọn họ, "Hai người đi đâu? Có muốn đi cùng nhau không?"

"Bọn em đi thẳng. Anh Thịnh định đi đường quốc lộ 412." Kỷ Tòng Kiêu chen vào một câu.

"Thế chúng tôi xin phép." Cố Đình cười nói, giơ tay với hai người.

Thịnh Hoài đập nhẹ tay vào lòng bàn tay anh ta, "Thuận buồm xuôi gió."

...

Xe việt dã chạy về hướng Tây Bắc của Thanh Khê, Kỷ Tòng Kiêu và Thịnh Hoài luân phiên nhau lái xe. Sau khi ngắm hết cảnh quan rừng nhiệt đới, thung lũng sông, núi phủ tuyết và đền chùa trên đường thì dần tiến vào khu vực hoang vắng của núi sâu và cao nguyên.

Kỷ Tòng Kiêu mơ màng tỉnh lại, khi ý thức còn chưa rõ, cậu nhìn thấy núi cao trập trùng liên miên bên ngoài cửa sổ xe. Khi hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương bao phủ núi tuyết, khiến tuyết trắng ánh lên sắc cam vàng.

Cực kỳ giống bức ảnh chụp khiến người xem chấn động mà cậu từng thấy hồi niên thiếu.

Bây giờ cậu mới nhớ ra, bản thân mình từng có một nguyện vọng như thế. Tìm người đi cùng hoặc một mình lái xe trên đường quốc lộ, ngắm thử xem những ngọn núi và con sông hùng vĩ đó có thực sự linh thiêng và kỳ ảo như trong ảnh chụp không, ngắm thử xem mình có thể gột sạch sự u ám và âm trầm trong tâm hồn bằng những bài kinh Phật bằng tiếng Phạn không.

Chỉ tiếc rằng, cậu còn chưa kịp bắt đầu cuộc hành trình thì đã bị hiện thực dồn ép không kịp thở, không thể tiếp tục vọng tưởng những điều sẽ không thuộc về mình nữa.

"Còn chưa tỉnh sao?" Thịnh Hoài đã để ý đến cậu từ khi cậu có động tác đầu tiên, thấy cậu ngẩn ngơ nhìn ra ngoài xe mãi, anh mới lên tiếng hỏi thử.

Kỷ Tòng Kiêu hoàn hồn, quay đầu mỉm cười với anh, vẻ hoang mang lẫn nặng nề trong ánh mắt dần thu lại, "Em tỉnh rồi. Tìm một chỗ đi, đến lượt em lái."

Cậu đã qua cái tuổi vùng vẫy từ lâu, giờ đã chấp nhận toàn bộ những gông xiềng nặng nề với vận mệnh và cuộc sống của mình. Lòng đã như tro tàn, cần gì lại phải đau buồn.

"Em ăn tạm gì trước đi, đến bữa tối rồi."

Thịnh Hoài cũng không khách sáo với cậu, bạn nhỏ ngủ suốt cả chặng đường, anh không nỡ đánh thức. Cũng bởi vậy anh đã lái xe cả buổi chiều, cho dù cơ thể không cảm thấy mệt mỏi nhưng sức tập trung không còn đủ nữa. Với những việc thế này, anh không cậy mạnh.

Kỷ Tòng Kiêu gật đầu, xoay người tìm balo phía sau.

"Bánh quy, thạch, bánh mỳ... Đại ca, anh ăn không?" Cậu xách túi đồ ăn vặt cười toe toét với PD ngồi phía sau. Đương nhiên là anh ta từ chối, đồ của khách mời đều mua bằng ba nghìn tệ, anh ta không dám ăn ké của người ta, chưa kể giờ vẫn chưa đói, đợi khi hai người đỗ xe nghỉ ngơi, anh ta đi cùng ê-kíp đuổi theo sau ăn một bữa là được rồi. Nghe nói tối nay ăn lẩu!

Kỷ Tòng Kiêu không biết trong lòng đối phương đang muốn ăn ngon, chỉ để lại một câu "Anh muốn ăn thì cứ lấy", sau đó quay đầu hỏi Thịnh Hoài, "Anh Thịnh, anh ăn——"

Chữ "không" cuối cùng còn chưa kịp nói ra, thân xe rung chấn một phát cực mạnh, ngay sau đó tắt máy!

Cậu hoang mang ngẩng đầu, "Chết máy rồi sao?"

Thịnh Hoài cau mày khởi động lần thứ hai, cuối cùng gật đầu, đẩy cửa xuống xe. Kỷ Tòng Kiêu xuống theo sau.

Hai người kiểm tra toàn bộ những chỗ có thể nghĩ ra, vẫn không phát hiện ra nguyên nhân cụ thể, chỉ có thể đứng trước xe đưa mắt nhìn nhau.

Ánh vàng cam phủ lên ngọn núi tuyết ban đầu có hình nón, giờ chỉ còn lại một góc nhỏ trên đỉnh núi, sắc trời đang dần tối.

"Dựa theo lời Cố Đình nói, chỉ cần không nguy hiểm đến an toàn tính mạng, chương trình sẽ mặc kệ hết."

"Lâm Hoãn nói, nếu muốn đổi được thứ gì từ chương trình thì nhất định phải trả thù lao."

"Thù lao?"

"Nghe nói Lâm Hoãn nhảy điệu nhảy..."

"Anh không muốn biết nội dung cụ thể..."

"Thế thì..."

"Ài anh Thịnh, có phải bên kia có đèn xe không?" Kỷ Tòng Kiêu vỗ cánh tay Thịnh Hoài, chỉ vào ánh đèn cách đó không xa đang lại gần.

"Đèn xe! Mà còn không phải mỗi một chiếc, cả một đoàn xe." Thịnh Hoài khẳng định, lập tức giơ tay lên ra hiệu.

Bốn chiếc xe vòng qua đường núi, đèn xe sáng trưng hắt tới, rọi thẳng vào hai người đang đón xe, sau đó chiếc xe dẫn đầu từ từ dừng lại trước mặt bọn họ.

"Anh bạn sao thế? Muốn đi nhờ xe à?" Cửa sổ xe hạ xuống, một ông anh ngồi ghế phụ cởi mở chào hỏi.

Thịnh Hoài thuật lại khái quát vấn đề của chiếc xe một lần, ông anh kia xuống xe ngay, hét lên với ba chiếc xe phía sau, rồi lại rống một thanh niên mặc áo kẻ.

"Đi xem thử xe cho hai anh bạn này đi."

Thanh niên áo kẻ cũng là người dễ gần, sau khi lên tiếng hỏi tình trạng thì mang thùng dụng cụ đi xem chiếc xe việt dã. Còn những người khác trên xe bây giờ cũng lục tục xuống xe.

Một tốp người có cả nam lẫn nữ, khoảng tầm ba, bốn mươi tuổi, đều mặc áo khoác, trông họ trang bị đầy đủ, tác phong nhanh nhẹn.

"Anh Từ, sao thế? Hai anh chàng này có chuyện gì à?"

"Ê tôi cứ cảm thấy cậu bạn này trông quen lắm. Còn có cả máy quay, là ai vậy... Ôi, ai đang quay gì sao?"

Cảnh tượng vui nhộn thế này đúng là sở trường của Kỷ Tòng Kiêu, chẳng mất bao lâu cậu đã làm quen được với đoàn xe, kể lại tình hình cơ bản của chính mình, đồng thời cũng hỏi được rõ thông tin về đối phương.

Bọn họ đều là thành viên của một câu lạc bộ, bình thường hay tụ tập cùng nhau đi leo núi. Hiện tại cả đoàn dự định tiến vào Tây Tạng qua đường quốc lộ 412, tự lái suốt chặng đường, cũng không dừng lại ở thị trấn nào cả, dựa theo lời họ nói thì là——"Phong cảnh thiên nhiên đẹp thế này, đương nhiên là phải tận hưởng màn trời chiếu đất, không đi dã ngoại đúng là đáng tiếc."

"Nhắc mới nhớ, đêm nay chúng tôi định ở lại ven hồ Nguyệt Hà phía trước, hai người cũng đừng đi vội, đi cùng bọn tôi đi?" Anh Từ - cũng chính là ông anh phóng khoáng đưa ra lời mời.

"Chuyện này khả thi mà, bọn tôi có chuẩn bị cả lều vải và túi ngủ đây, trang bị đầy đủ lắm."

Kỷ Tòng Kiêu nhìn Thịnh Hoài, lòng cũng chộn rộn cả lên.

Tất nhiên là Thịnh Hoài hiểu rõ suy nghĩ của cậu, sau khi xác nhận với ê-kíp chương trình tối nay nghỉ ngơi ở bên kia không có vấn đề gì, anh mới cười đồng ý.

Hồ Nguyệt Hà ở phía trước không xa lắm. Hai người lái con xe việt dã được anh chàng áo kẻ thành thạo sửa xong, đi theo sau đoàn xe, vượt qua con đèo này, lại đi chếch về phía Tây đại lộ khoảng tám trăm mét nữa, đột nhiên một vùng nước trong vắt mênh mông đập vào mắt.

Mặt hồ tròn một cách bất thường, nhìn từ trên xuống thấy cả một vườn lá sen. Không biết ánh sáng trên mặt hồ phản chiếu từ vị trí nào, nhìn thấy được cả giọt sương long lanh đọng trên lá sen.

Thảm thực vật xung quanh hồ Nguyệt Hà không tươi tốt lắm, phần lớn là cát mịn cỏ lùn, là một địa điểm cắm trại rất tuyệt.

Hai người theo sau những người khác cùng dựng lều vải, lại nhóm cả lửa nữa, PD cũng tham gia, vừa uống bia vừa chuyện trò. Chủ đề từ sự lên xuống của cổ phiếu ngành tài chính đến cách ứng xử trong mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu đều có hết, giữa chừng còn xen kẽ các tin tức thú vị trong giới có liên quan đến Thịnh Hoài và Kỷ Tòng Kiêu, hai bên tán dóc rất thoải mái. Cuối cùng khi trăng đã lên giữa trời, ai mới về nhà nấy.

Thịnh Hoài dẫn Kỷ Tòng Kiêu đã uống kha khá về lều vải, để cậu nằm im mới quay đi sắp xếp túi ngủ. Nhưng khi túi ngủ được chuẩn bị xong xuôi, đang định gọi cậu về nghỉ ngơi thì vừa ngẩng đầu lên, anh lại phát hiện cậu bạn nhỏ chỉ còn nửa thân dưới ở lại trong lều.

"Anh Thịnh! Qua đây! Có báu vật nè!"

Kỷ Tòng Kiêu như có cảm giác, chui đầu vào, tay vỗ bồm bộp lên vị trí cạnh mình. Thịnh Hoài bị cậu chọc cười, nằm xuống theo ý cậu.

"Báu vật gì nào——"

Tiếng nói im bặt.

Anh nhìn thấy dải ngân hà vắt ngang bầu trời bao la, hàng ngàn hàng vạn ngôi sao lấp lánh.

"Báu vật đúng không?" Kỷ Tòng Kiêu tới gần, nhìn anh như thể đang cầu mong anh khen mình đi.

"Ừ." Thịnh Hoài nhìn chăm chú đôi mắt điểm đầy ánh sao, mãi lâu sau vẫn không dời đi, khóe môi nở nụ cười, gật đầu tán thành, "Là báu vật."

Bầu trời sao dù có hấp dẫn thế nào đi chăng nữa, cũng chẳng thể sánh bằng báu vật trước mặt anh bây giờ.

"Anh cũng là báu vật quý giá của em!" Kỷ Tòng Kiêu nhìn anh chăm chú bằng ánh mắt sáng ngời, đôi mắt cậu không chớp một cái nào.

Thịnh Hoài nghẹn lời, khóe môi cứ tủm tỉm cười mãi. Cậu bạn nhỏ thích anh, thế nhưng trừ hai câu tỏ lòng lúc trước ra, một câu nói thẳng thắn có thể nói là trước nay chưa từng có. Đúng là... đáng yêu thật! Đáng tiếc là anh chưa thể hồi đáp gì cả.

Mãi đến bây giờ Thịnh Hoài mới nhận ra, cậu chàng này đúng là uống nhiều quá rồi. Nếu không sao cậu có thể nói ra lời như vậy?

Anh ổn định lại nỗi lòng, kéo cậu về lều vải, lấy hết ví tiền điện thoại trong túi quần ra, giúp cậu thay áo ngủ, sau đó nhét cậu vào túi ngủ thì mới thôi.

Thịnh Hoài cầm điện thoại và ví tiền của Kỷ Tòng Kiêu, đang định đặt chúng vào chỗ nào thì bất cẩn chạm vào màn hình khiến điện thoại sáng lên. Nhìn giao diện giải mã vân tay, anh quay đầu nhìn Kỷ Tòng Kiêu nhắm mắt ngủ yên, cuối cùng khắc chế cơn kích động muốn tra cứu điện thoại của cậu.

Trong điện thoại có ẩn giấu câu chuyện về bạn nhỏ, thế nhưng rốt cuộc nó vẫn thuộc phạm vi riêng tư, cho dù lý do của anh có đàng hoàng hợp lý đến đâu thì cũng không thể xâm phạm quyền riêng tư của người khác.

Huống chi, anh biết rõ Kỷ Tòng Kiêu thích anh, thậm chí yêu anh. Vậy còn điều gì chưa vừa lòng nữa đây?

Còn về phần những chướng ngại và gập ghềnh kia, sẽ có một ngày san bằng được nó thôi.

Anh nhét điện thoại của Kỷ Tòng Kiêu vào balo của cậu, động tác làm ví tiền rơi xuống, anh bèn tiện tay nhặt lên mở ví tiền ra, bỗng dưng lại nhìn thấy một mảnh giấy nhỏ quen thuộc lộ ra sau thẻ căn cước——

Là lời nhắn anh để lại khi ở nhà nghỉ lúc trước.

Không ngờ lại được... giữ gìn một cách trân trọng thế này.

Thịnh Hoài cúi đầu thở dài, giữa hai hàng lông mày nhuốm vẻ dịu dàng. Anh quay về bên cạnh Kỷ Tòng Kiêu, cúi người xuống, đầu ngón tay phác họa đường sống mũi cao thẳng, từ vầng trán khôi ngô rồi đến khóe môi. Ánh mắt đắn đo qua từng điểm một, thời gian dần trôi qua, anh ngắm kiểu gì cũng không thấy đủ.

Trong cuộc đời, bạn sẽ tình cờ gặp được đủ kiểu người, dù ít dù nhiều nhưng đến cuối cùng vẫn sẽ có lúc bạn trao đi tấm lòng của mình. Người mang ơn không thiếu, nhưng trong hàng ngàn hàng vạn bóng hình ấy, đâu được mấy người vẫn luôn trân trọng và khắc ghi tâm ý sau khi mang ơn?

Anh đủ may mắn nên có thể gặp được Kỷ Tòng Kiêu.

Cậu bạn nhỏ như vậy... sao anh có thể buông tay được?

Cuối cùng Thịnh Hoài không kìm nén được nữa, hạ người cụp mắt xuống, dịu dàng và khắc chế hôn lên cánh môi mềm mại.

...

Đêm khuya hôm đó, những Hoài Thủy cú mèo vẫn lướt Weibo như mọi khi, tự dưng phát hiện nam thần nhà bọn họ đã ba, bốn tháng không cập nhật gì lại có hoạt động mới——

[Thịnh Hoài V: Làm một chuyện xấu, vui vẻ.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play