Thịnh Hoài biết bản thân Kỷ Tòng Kiêu đã quên mất, nhưng anh lại nhớ, anh muốn bù đắp mọi sự tiếc nuối còn sót lại trong lòng bạn nhỏ nhà anh, muốn giúp cậu... cầu được ước thấy.
⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙
Xe đâu có dễ tìm được như thế.
Thị trấn nhỏ này tuy không lớn nhưng những năm gần đây đã trở thành địa điểm du lịch có tiếng, tuy hiện tại không phải là mùa du lịch cao điểm nhưng vẫn rất đông người. Các loại xe taxi, xe riêng, xe du lịch tự lái cũng không ít, giữa hàng trăm hàng ngàn chiếc xe, muốn tìm được chiếc xe việt dã của chương trình trong số đó... không phải chuyện đơn giản.
"Bản đồ này vẽ linh tinh à? Trông xấu đau xấu đớn! Em thấy không đi đúng đường!"
Kỷ Tòng Kiêu đứng ở ngã ba, nhìn tấm bản đồ duy nhất mà chương trình cung cấp trong tay, hận không thể tìm được người nào cùng bàn luận với mình về sự khác biệt giữa chủ nghĩa tả thực và phong cách tự do.
Ánh mặt trời tháng ba, tháng tư chưa quá gay gắt, nhưng nơi này cao hơn mực nước biển nên vẫn khó tránh khỏi tia cực tím rất mạnh, gương mặt cậu bị phơi nắng đến ửng hồng.
Một chiếc mũ từ trên trời rơi xuống đầu, bản đồ trong tay bị rút ra. Kỷ Tòng Kiêu quay đầu thì nhìn thấy Thịnh Hoài đang đứng dưới bức tường trắng ngói xanh, nghiêm túc nghiền ngẫm bản đồ.
Một bụi hoa giấy lớn đỏ rực mọc leo lên bức tường, phủ kín cả mảng tường trắng, rụng xuống bờ vai anh, trông giống như vai nam chính ôn tồn lễ độ trong phim điện ảnh, khiến người xem thấy cảnh đẹp ý vui.
Nhưng Kỷ Tòng Kiêu chỉ nhìn thôi, dưới ánh mặt trời nóng ran thế này, cậu thật sự không đủ khả năng nghĩ ra được cái gì lãng mạn.
"Hay là chúng ta nhận thua luôn được không? Em cảm thấy đi mô-tô cũng rất phong cách." Kỷ Tòng Kiêu nghiêng đầu hỏi.
Thịnh Hoài nhìn cậu, tủm tỉm cười, "Trừ khi em không cần gương mặt này nữa."
Vị trí cao hơn mực nước biển, tia cực tím lẫn sương gió đủ mạnh để tàn phá thê thảm gương mặt được chăm sóc vô cùng cẩn thận của những người nghệ sĩ. Cho dù bọn họ không kiếm cơm dựa vào mặt mũi, nhưng mặt đẹp thì ai mà chẳng cần.
"Được rồi, về thôi." Anh nhét bản đồ vào túi áo.
Kỷ Tòng Kiêu khựng lại, hoài nghi nhìn anh, "Chịu thua thật hả? Anh không biết xấu hổ sao?"
Thịnh Hoài: "..."
Kỷ Tòng Kiêu kịp nhận ra nghĩa khác trong câu nói của mình, bèn bổ sung thêm: "Em nói là anh không cần gương mặt nữa à?"
Thịnh Hoài dở khóc dở cười nhìn cậu, "Có phải em bị phơi nắng đến ngốc luôn rồi không?"
Anh vươn tay vịn lên vai Kỷ Tòng Kiêu, kéo cậu sang. Đột nhiên khoảng cách bị thu hẹp, gần người ta trong gang tấc khiến Kỷ Tòng Kiêu chống cự lại rất rõ, cậu giãy ra theo bản năng.
Nhưng Thịnh Hoài không cho cậu cơ hội này, dựa vào bả vai cậu, ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói mấy câu.
Hơi thở ấm áp phả bên tai, đến khi Thịnh Hoài nói xong, khi thả cậu ra, anh nhìn thấy tai cậu đỏ rực cả mảng.
Thịnh Hoài hiểu ra, quay đầu ho nhẹ một tiếng, "Hiểu chưa?"
Kỷ Tòng Kiêu gật đầu, bước nhanh né khỏi anh, dường như cảm giác xấu hổ như thiêu như đốt đã tan biến trong phút chốc trên con đường phía trước.
...
Trong đại sảnh khách sạn có một người đàn ông trẻ đeo kính đang ngồi, đang lúc chú ý đến tin tức của một chương trình trên mạng thì cậu ta nghe thấy có tiếng bước chân, bèn ngẩng đầu lên nhìn.
Vừa nhìn xong thì người được nhìn đã đi tới đây.
Kỷ Tòng Kiêu ngồi cạnh cậu ta trên sô pha, cả người ngã thẳng đuột ra sau, không thèm quan tâm tới hình tượng, cứ như thế nằm nghỉ luôn trên sô pha ở đại sảnh khách sạn.
Thịnh Hoài đến sau, đẩy chân Kỷ Tòng Kiêu ra, cũng không quan tâm tới hình tượng mà cởi giày rồi ngồi xuống, trông dáng vẻ mệt không chịu được.
"Ài, sao mấy người đã quay về rồi?" Anh chàng đeo kính hỏi.
Kỷ Tòng Kiêu lườm cậu ta một cái, vô cùng đau đớn nói: "Bản đồ của mấy người do ai vẽ? Bọn này sắp đi hết cả cái thị trấn rồi mà vẫn không tìm được nơi đó!"
Anh chàng đeo kính buồn cười, chẳng ngại ngần bán đứng người khác, "Con gái của tổng đạo diễn bọn tôi, năm nay vừa vào tiểu học."
Thịnh Hoài & Kỷ Tòng Kiêu: "???"
"Em từ bỏ." Kỷ Tòng Kiêu nghẹo đầu, che mũ lên mặt, "Tư duy của trẻ con không thể suy nghĩ theo lối bình thường được."
"Tư duy của em cũng gần giống với trẻ con mà." Thịnh Hoài cười, đá chân cậu, "Cho em nghỉ thêm năm phút nữa."
"Em không đi nữa đâu." Kỷ Tòng Kiêu không bạo lực cũng không hợp tác, "Trừ khi cái xe kia là Knight XV hoặc Paramount Predator, nếu không anh có đánh chết em cũng không đứng dậy."
Anh chàng đeo kính vừa nghe thì bật cười, "Bọn tôi đào đâu ra xe sang thế, chỉ là xe việt dã bình thường thôi."
"Anh bạn đừng khiêm tốn." Thịnh Hoài cười nói, "Xe các cậu tự lái trông cũng không thường đâu."
"Này, xe đó là do cơ quan chính phủ cung cấp, nếu không sao bọn tôi lại phải lái xe suốt từ thủ đô tới đây chứ? Sao có thể?"
"Ái chà, bây giờ ghê gớm thế cơ à? Cơ quan chính phủ còn có xe việt dã? Không sợ cái đó sao?" Kỷ Tòng Kiêu hỏi thêm.
Anh chàng đeo kính nhướng mày, lập tức phản bác, "Tôi đã nói là không đi cùng nhau rồi, cậu đừng có nói linh tinh, xe việt dã là bọn tôi tự thuê!"
"Ôi, tiếc thật đấy." Kỷ Tòng Kiêu thở dài, "Bao nhiêu tiền? Mấy người thuê nửa tháng đúng không? Đến khi đó còn phải lái xe trả về, phiền biết bao..."
"Cậu yên tâm, bên kia có thể chi trả, sau khi kết thúc chương trình, bọn tôi cũng bay thẳng về thủ đô luôn, không đắt đâu nên chỉ..."
"Chỉ cái gì mà chỉ?!" Âm thanh quen thuộc vang lên từ đằng xa, tổng đạo diễn cầm bình giữ nhiệt, vẻ mặt chỉ tiếc mài sắt không nên kim, "Cậu mà còn nói thêm nữa thì lộ bài hết đấy!"
Lúc này anh chàng đeo kính mới nhận ra, "Đệt! Tôi chỉ nói linh tinh thôi?!"
Thịnh Hoài đứng lên, tiện thể kéo theo Kỷ Tòng Kiêu dậy, cả hai hết sức ăn ý. Người phía sau không hề cảm thấy tội lỗi chút nào, vừa chìa tay ra vừa không quên cười hì hì với cậu chàng đeo kính kia, "Cảm ơn tình báo! Sau này mời cậu ăn cơm nhé!"
...
Hai người khẩn cấp rời khỏi khách sạn, vứt luôn cái bản đồ xấu như ma kia đi, tìm thẳng một người hỏi về một chuỗi công ty lớn cho thuê xe, dựa theo manh mối do bên cho thuê xe cung cấp, lần mò được tới một bãi đỗ xe việt dã.
Vẫn còn hơn mười bước nữa, lá cờ phấp phới treo trên chiếc xe của chương trình đã đập vào mắt.
"Quả nhiên không xài nổi cái bản đồ xấu điên kia——" Kỷ Tòng Kiêu đang chê bai chợt mắc nghẹn trong cổ họng, vẻ mặt không thể tin nổi, "Má nó!"
Tầm mắt Thịnh Hoài vẫn luôn dính lên người cậu, thấy biểu cảm của cậu như thế, anh lập tức ngước mắt lên nhìn theo cậu, cũng hết sức kinh ngạc——
Lá cờ vừa rồi còn treo trên xe giờ đã bị người khác giữ trong tay....???
Dã tràng xe cát!
"Ôi, Thịnh Hoài Tiểu Kỷ, không khéo thật, bọn tôi đến nhanh hơn một bước." Lâm Hoãn vẫy lá cờ trong tay về phía bọn họ, nở nụ cười sang sảng rất gợi đòn.
"Tôi biết mà, hai người tìm đến đây thế nào vậy? Sao nhanh thế?" Kỷ Tòng Kiêu trưng ra vẻ mặt vô cùng đau đớn, đi đến giao lưu với hai người.
"Không phải có bản đồ sao?" Cố Đình lấy tấm bản đồ xấu ma chê quỷ hờn ra khỏi túi quần, "Vòng ở đầu này, đi xuyên qua chỗ này là đến rồi mà? Nếu không phải Lâm Hoãn bị lạc, bọn tôi còn có thể đến sớm hơn chút nữa cơ."
Kỷ Tòng Kiêu nhìn tuyến đường mà Cố Đình chỉ, vẻ mặt hoang mang, "Không phải chứ, cái màu đen này là nhà mà?"
"Màu đen là đường chứ!" Lâm Hoãn cũng hoang mang không kém.
Cố Đình nhìn không nổi, "Màu đen là đường, màu trắng là kiến trúc chướng ngại vật không đi được. Hai người cho rằng giữa hai đường thẳng song song này là một con đường nữa đúng không? Thật ra đường ở thị trấn này đều song song cả, dùng điện thoại tra bản đồ địa phương một chút là biết ngay. Tư duy hai người bị ảnh hưởng theo quán tính rồi."
Kỷ Tòng Kiêu và Thịnh Hoài im lặng nhìn nhau, hai người không muốn nói gì lắm.
Nhưng cũng may, hai nhóm tiếp theo đã mang đến sự an ủi cho cả hai, xem không hiểu cái bản đồ xấu điên này mới là bình thường——Hai người nhóm Vui Vẻ đi lạc nên phát hiện bọn họ tập trung ở đây, dựa vào vận may đã thành công đánh bại nhóm Thanh Mai Trúc Mã đang đi loanh quanh tìm kiếm khắp nơi, về vị trí thứ ba, giành được xe buýt!
Trên đường về, cả đoàn người đi cùng nhau như khi chia nhóm, chỉ có Tiêu Hợp Cẩm tìm cớ lại gần chỗ Mạnh Huề Y.
Thịnh Hoài và Kỷ Tòng Kiêu bị bỏ lại tít phía sau cả đoàn.
"Em hiểu vì sao Tiêu Hợp Cẩm muốn đổi nhóm rồi, biểu hiện của anh ta rõ ràng như thế, không sợ sau khi lên sóng bị người ta cắt mất sao?" Kỷ Tòng Kiêu nhìn Trịnh Thường bắt cóc Tạ Nhiên đi, để lại thế giới riêng cho hai người Tiêu Hợp Cẩm và Mạnh Huề Y, xúc động nói.
"Chương trình sẽ trưng cầu ý kiến của chúng ta ở khâu cắt ghép biên tập nên không sợ đâu, chưa kể cậu ta vốn dĩ cũng không buồn quan tâm thì sao?" Thịnh Hoài đáp, ngước mắt nhìn Mạnh Huề Y bị Tiêu Hợp Cẩm chọc cười, cảm khái: "Tình yêu ấy mà, là thứ bất chấp lý lẽ nhất thế gian này."
Kỷ Tòng Kiêu nhìn anh, không nói gì. Trải qua một hoạt động, mọi người giao lưu với nhau thành quen, đã nói chuyện được với nhau nhiều hơn. Cậu cũng dần quen với cảm giác có Thịnh Hoài ở bên, cũng quen với sự quan tâm và chăm sóc chẳng hề đổi thay của anh.
Chỉ là vẫn không nên buông thả quá, cậu có thể cảm giác được Thịnh Hoài cũng thế. Cả hai đều đang thăm dò lẫn nhau, cẩn thận từng li từng tí một, cân nhắc đắn đo hết mức.
Kỷ Tòng Kiêu không mở miệng nói chuyện, Thịnh Hoài tưởng chủ đề tình yêu nhạy cảm khiến cậu im lặng, bởi vậy lặng lẽ đổi chủ đề. Anh nhìn về phía Lâm Hoãn và Cố Đình, thở dài, "Biết trước thì chạy nhanh thêm mấy bước nữa là tốt rồi."
Kỷ Tòng Kiêu đã chấp nhận hiện thực từ lâu, nghe câu này của anh thì an ủi, "Tàu hỏa cũng tốt mà."
Thịnh Hoài nhìn cậu chăm chú một lúc.
Đương nhiên anh không quan tâm đi bằng phương tiện nào, chỉ là anh nhớ Kỷ Tòng Kiêu đã từng nói rất nhiều. Cậu nói nếu có cơ hội, cậu muốn thực hiện một chuyến đi tự lái trên quốc lộ nổi tiếng đó, ngắm núi cao nguy nga, ngắm trời xanh mây trắng, ngắm thế giới này xem rốt cuộc còn bao nhiêu thứ mình chưa từng được thấy.
Đây là những gì cậu từng đề cập đến trong một cuộc phỏng vấn khi còn nhỏ, khi đó cậu bạn nhỏ vẫn còn mong đợi vào thế giới này, phong cách cởi mở và tự nhiên giống như bao cậu thiếu niên khác, khao khát hướng về những ước mơ xa.
Đã nhiều năm trôi qua, Thịnh Hoài biết bản thân Kỷ Tòng Kiêu đã quên mất, nhưng anh lại nhớ, anh muốn bù đắp mọi sự tiếc nuối còn sót lại trong lòng bạn nhỏ nhà anh, muốn giúp cậu... cầu được ước thấy.
Mặc dù cụm từ này đã được người ta sử dụng quá nhiều trong hàng trăm hàng ngàn năm qua, đến mức đã biến những mong ước chân thành và cao đẹp trở thành một lời chúc qua loa sáo rỗng không còn gì mới lạ, nhưng nó vẫn là cụm từ phù hợp nhất mà Thịnh Hoài có thể nghĩ ra.
Cầu được ước thấy, vậy thì mãi mãi không phải âu sầu.
...
"Thu dọn một chút rồi ra ga thôi." Thịnh Hoài bảo Kỷ Tòng Kiêu.
Tàu hỏa đến Thanh Khê chỉ có đúng hai chuyến sớm và muộn, hai người chọn lên đường vào buổi tối. Dù sao ban đêm ít người, khó bị nhận ra, hơn nữa còn có thể tiết kiệm chút thời gian.
Ê-kíp chương trình quá nhân từ, còn tiễn bọn họ ra ga tàu, đợi khi tàu đã vào ga mới để bọn họ xuống xe soát vé, tránh bị thu hút quá nhiều sự chú ý.
Hai người trang bị gọn nhẹ, mỗi người đeo một cái balo trên vai rồi xuống xe.
Kỷ Tòng Kiêu đứng bên cạnh Thịnh Hoài thầm quan sát, cho dù đã tối rồi nhưng ga tàu hỏa vẫn người qua kẻ lại không ít. Ai cũng nói ga tàu hỏa là nơi có thể chứng kiến hết thảy khói lửa nhân gian, đứng ở đây, chỉ cần bạn sẵn lòng thì có thể nhìn thấy được sự muôn màu muôn vẻ của cuộc sống.
Thịnh Hoài lấy vé tàu ra, đang cẩn thận cất thẻ căn cước đi thì bỗng nghe thấy có người thất thanh kêu lên giữa đám đông cách đó không xa——
"Con tôi! Có người bắt cóc con tôi——"
Ngay sau đó kẻ buôn người trang bị đầy đủ lao ra khỏi đám đông, vẻ mặt Thịnh Hoài trở nên nghiêm túc, anh định đuổi theo ngay tức khắc, nhưng người bên cạnh anh đã nhanh hơn lao vút đi trước một bước——
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT