Mỗi tuần của Kỷ Tòng Kiêu đều sẽ viên mãn, mỗi ngày Kỷ Tòng Kiêu trải qua đều sẽ vui vẻ.
⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙
Khi Đỗ Minh Cảnh đến, Kỷ Tòng Kiêu đang đóng phim. Cậu đang hóa trang thành tân đế, diễn cảnh bị ám sát nhưng đã chống trả lại khi đến bước đường cùng.
Cảnh đánh nhau, đặc biệt là trong phim cổ trang thường cần đeo dây cáp lên, mà khi đeo dây cáp là lúc dễ gặp chuyện không may nhất, bởi vậy hơn nửa số nhân viên đoàn làm phim đều cẩn thận giám sát trường quay sát sao, đến cả Đỗ Minh Cảnh tới cũng không ai phát hiện. Gã chỉ ngồi một bên nghỉ ngơi, những diễn viên khác tạm thời chưa có cảnh quay nhìn thấy người nắm quyền của Cảnh Hoàn tới. Âm thầm cũng được, trắng trợn cũng được, một vài người tụ tập sang bên đó, cố gắng tạo ấn tượng tốt, chỉ mong lọt được vào mắt xanh của vị lãnh đạo này.
Kỷ Tòng Kiêu quay xong cảnh này thì mở to miệng thở hồng hộc. Cậu còn chưa để ý tới tình hình xung quanh, Đỗ Minh Cảnh thì lờ đi những người không liên quan, đi thẳng tới gần cậu cách đó vài ba bước, gọi một câu với người trên ngựa.
"Tòng Kiêu."
Kỷ Tòng Kiêu nghe tiếng ngoái đầu nhìn lại, hàng lông mày sắc bén, vẻ tàn bạo trong mắt vẫn còn rất sống động.
Đỗ Minh Cảnh bị sát khí dữ dằn đó dọa sợ, chớp mắt một cái thì hiểu ra, bây giờ không phải lúc, cũng không biết khi nào trạng thái này của Kỷ Tòng Kiêu giảm bớt. Nhưng bảo gã đi ngay thì gã lại không nỡ.
Chàng trai bình thường hay tự do nhởn nhơ giờ đang ngồi trên lưng ngựa, thân mặc trang phục bắn cung đen tuyền mạnh mẽ, tóc vấn kim quan, mày dài sắc lạnh, từ đầu đến chân toát lên vẻ sắc sảo lẫm liệt. Trường kiếm trong tay vung ngang, gió mát nhuốm máu, từng giọt từng giọt trượt qua mũi kiếm nhỏ xuống đất.
Cậu hơi hất cằm lên, nhìn sang đây với ánh mắt lạnh lẽo như thể đang nhìn thứ gì chết chóc.
Vừa lạnh lùng vừa nguy hiểm.
Nhưng cũng khiến người ta không dời mắt nổi.
"Tôi qua đây công tác, vừa khéo đến thăm trường quay luôn." Đỗ Minh Cảnh nhìn cậu chằm chằm, chậm rãi nói.
Câu này không phải chỉ nói cho những người xung quanh nghe mà còn nói cho Kỷ Tòng Kiêu nghe. Lần này gã đến cũng là để xuống nước lấy lòng trước, nhưng chỉ một câu tiện đường đơn giản thôi đã làm giảm bớt một nửa sự yếu thế khuất phục, có thể nói là giữ lại mặt mũi cho giám đốc là gã đây. Nếu như Kỷ Tòng Kiêu thông minh, cậu nên mượn lừa xuống núi, thuận thế bỏ qua chuyện ngày hôm đó.
Đáng tiếc, Kỷ Tòng Kiêu ra chiêu lúc nào cũng nằm ngoài dự đoán.
Cậu gật nhẹ đầu, dựa vào vị trí vượt trội hơn mà nhìn từ trên cao xuống, quan sát xung quanh, sau đó gọi với sang một góc, "Lưu Lưu, tìm cô này!"
Cả vòng người xung quanh đăm chiêu.
Hà Lưu Lưu núp sau máy quay hoang mang ngẩng đầu lên, nhìn sang rồi hớn hở chạy tới, "Ôi anh Minh Cảnh tới thật đó hả? Anh đừng nghe anh trai em nói gì, em cũng chỉ là biên kịch thôi, không cần chăm sóc quá đâu."
Anh trai Hà Lưu Lưu là Hà Ngộ, là bạn thân của Đỗ Minh Cảnh, trong giới cũng nhiều người biết chuyện này. Bây giờ công chúa nhà họ Hà vào giới trải nghiệm, cậu thứ nhà họ Hà cuồng em gái bảo anh em mình quan tâm em gái mình nhiều hơn cũng là chuyện hợp lý. Những người xung quanh thổn thức, còn tưởng rằng hóng hớt được cái gì hay ho, kết quả không ngờ chỉ có vậy.
Mọi người tản đi, Kỷ Tòng Kiêu tung người xuống ngựa, để Cố Ương Ương không biết chạy ra từ đâu lau mồ hôi bung ô giúp mình. Trước đó vài ngày, Hà Ngộ có tới thăm đoàn làm phim, lúc ở lại ăn cơm cùng nhau có nghe thấy hắn nhắc đến việc này, bây giờ vừa hay cản được Đỗ Minh Cảnh mở miệng.
Trò chơi này, chỉ cần Đỗ Minh Cảnh vẫn còn giữ tâm tư đó, cho dù có lăn qua lăn lại thế nào, cậu vẫn sẽ chơi tiếp.
Chỉ là không biết Thịnh Hoài dùng cách gì mà nhanh chóng thuyết phục được tên này.
Lau mồ hôi xong quay người lại, Kỷ Tòng Kiêu trừng mắt nhìn đạo diễn. Cậu nhướng mày, phóng thẳng cái nhìn khiêu khích tới, không hề mất bình tĩnh chút nào. Trái lại khiến Hàn Lược ngẩn ra, vội tới khoác vai cậu.
"Cậu tỏ ra dễ thương đấy à?"
Kỷ Tòng Kiêu khựng lại, cậu và Hàn Lược hơn kém nhau không nhiều tuổi, lại thêm tính Hàn Lược cũng thích chơi thích quẩy, hai người chơi với nhau cũng hợp lắm. Bình thường cả hai đốp chát nhau cũng không ít, nhưng Kỷ Tòng Kiêu đã quen dùng mồm miệng đâm chọc người ta, không từ thủ đoạn cười cợt mỉa mai, chỉ có mỗi ánh mắt là cậu không thích dùng để đáp lễ. Trừ những lúc mệt mỏi, bình thường đôi mắt cậu trông cũng nghiêm túc lắm, nhưng khi mở to nhìn người khác thì toàn bị nói là tỏ ra dễ thương, không có chút hiệu quả uy hiếp nào cả.
Còn Giang Chấp Bùi tính tình ngay thẳng, nếu như nghi ngờ ai, y sẽ nhìn thẳng vào người ta chòng chọc, cho đến khi khiến đối phương chột dạ mới chịu dừng.
Kỷ Tòng Kiêu không quan tâm đến hắn, đổi chủ đề, "Anh vừa ý thì theo đuổi đi, cứ lằng nhằng chán chê, đến khi người ta bị giành mất thì đừng có khóc."
Câu này thành công chọc Hàn Lược bùng nổ, hắn lập tức gào lên phản bác, "Ai vừa ý cô ấy?! Tôi chỉ cảm thấy Đỗ Minh Cảnh đến thăm cậu, cậu lại ác độc đẩy Hà Lưu Lưu ra ngoài!"
Kỷ Tòng Kiêu liếc hắn, "Anh dựa vào đâu mà nói hắn đến thăm tôi?"
"Vờ vịt cái gì!" Hàn Lược cười, liếc ngang sang cậu, "Tôi biết nhiều lắm đấy!"
Hắn cũng không có ý định giải thích nghi vấn của Kỷ Tòng Kiêu, ung dung đi tới chỗ Đỗ Minh Cảnh và Hà Lưu Lưu đang nói cười, cuối cùng thành công đổi từ hai người tổ chức tiệc thành Đỗ Minh Cảnh khao cả đoàn làm phim ăn cơm.
Dù sao Đỗ Minh Cảnh cũng không phải người bình thường, mặc dù bị Hà Lưu Lưu và Hàn Lược âm thầm ngăn cản nhưng gã vẫn có thể tránh thoát được những sự tiếp xúc có mục đích khác, tìm đúng thời cơ, nhân lúc còn ở đây đã tìm Kỷ Tòng Kiêu giảng hòa, cuối cùng mới hài lòng rời đi được.
...
Nhờ phúc của Đỗ Minh Cảnh, hôm nay đoàn làm phim được nghỉ sớm. Kỷ Tòng Kiêu tranh thủ thời gian nằm lì trên giường đánh giá hộp quà mà Đỗ Minh Cảnh để lại——Là Thịnh Hoài bảo gã mang đến.
Cậu rất nghi hoặc chuyện này, dù thế nào cũng không nghĩ ra được vì sao Thịnh Hoài không đích thân mang tới mà lại muốn để Đỗ Minh Cảnh mang tới.
Tiếng ti vi trong phòng rất ồn ào, cậu rút dải lụa, mở hộp ra, mô hình đầu xe lửa tinh xảo lọt vào mắt khiến Kỷ Tòng Kiêu ngẩn ra.
Thứ này... không phải là lần trước cậu nhìn thấy ở chợ ma, sau đó bỏ lại, cuối cùng lại bị Thịnh Hoài mang đi sao? Cậu từng có một mô hình giống y như đúc, thế nhưng lúc dọn nhà bị công nhân vô tình làm hỏng, sửa mãi không được. Khi nhìn thấy nó ở chợ ma, chẳng qua cậu bất chợt nhớ đến mô hình đã theo mình mười mấy năm trước, nhất thời cảm khái thôi. Lúc Thịnh Hoài mang đi, cậu còn tưởng là anh thích nó, không ngờ vòng đi vòng lại, vậy mà vẫn quay trở về tay mình.
Cho nên anh ấy lấy thứ này, thật ra chỉ vì để cậu được ngắm nó lâu hơn thôi sao?
Kỷ Tòng Kiêu đảo mày, chuyện này thật sự không thể trách cậu nghĩ nhiều được. Thịnh Hoài quá để tâm đến cậu, Kiều Dịch còn chưa tốt với cậu đến vậy, cho nên... chẳng lẽ thật sự do sức hấp dẫn của cậu lớn quá, khiến người ta yêu từ cái nhìn đầu tiên à?
Cậu cau mày nhìn xe lửa nhỏ trong tay. Đây là mô hình được chế tác dựa theo phong cách xe lửa hơi nước từ thời Thế chiến thứ hai, tay nghề rất tinh tế. Lúc nhìn thấy ở chợ ma, nó vẫn còn vài đoạn nứt gãy, nước sơn trên thân tàu cũng loang lổ, còn thứ trong tay cậu, những nơi bị nứt đã được cẩn thận sửa chữa lại hoàn chỉnh, bề ngoài cũng được làm mới, trừ khi chạm tay vào nó, nếu không sẽ không thể phát hiện được nơi này đã từng bị hỏng. Thân tàu được sơn lại, nước sơn đen nhánh, bánh xe màu đỏ, dùng vật liệu dày dặn ép vào tạo cảm giác vừa dày vừa nặng, cứ như đây là một món đồ mới toanh.
Kỷ Tòng Kiêu lật mô hình lại, nhìn thấy được vị trí được viền nét bằng màu xám bạc.
Nơi vốn dĩ phải điền tên mẫu tàu nay lại được thay thế bằng một dòng ký tự khó hiểu, nhưng đủ khiến cậu đỏ hoe đôi mắt——
JCX-0707
Không phải ngày nào đặc biệt cả, chỉ là một điều vô nghĩa cậu ngẫu nhiên nhắc tới trong cuộc trò chuyện cách đây không lâu.
Cũng không hiểu sao tự dưng lại giống con gái thế, hai người nói về ý nghĩa của những con số mình thích. Thịnh Hoài trả lời là 1-7, bởi vì nó tượng trưng cho những nốt nhạc.
Còn cậu thì lại không có sở thích gì đặc biệt, đúng lúc nhìn thấy giờ trên điện thoại là 07 giờ, bèn dùng số này để tán dóc về những con số.
Kỷ Tòng Kiêu còn nhớ rõ mình nói rằng——
Số 0 là một vòng tròn, đại diện cho sự viên mãn. Số 7 là một tuần, tượng trưng cho sự tuần hoàn.
Viên mãn và tuần hoàn đan xen vào nhau, chứng tỏ mỗi tuần đều sẽ viên mãn, mỗi ngày trải qua đều sẽ vui vẻ.
Rõ ràng chỉ là lời tiện miệng nói lung tung nhưng lại được người ta khắc ghi sâu sắc. Giờ phút này, nó chất chứa những ý nghĩa tốt đẹp nhất, mang theo sự mong đợi và lời chúc phúc tha thiết được trao gửi đến cậu.
Mỗi tuần của Kỷ Tòng Kiêu đều sẽ viên mãn, mỗi ngày Kỷ Tòng Kiêu trải qua đều sẽ vui vẻ.
Ngón tay che lên mắt, cả người vùi trong gối.
Trái tim không nghe lời sai bảo, dồn dập nhảy loạn lên.
Cùng lúc đó, tiếng đàn ghi-ta quen thuộc vang lên, đáp lại nhịp tim của cậu, vừa vồn vã vừa kịch liệt.
Kỷ Tòng Kiêu lấy điện thoại ra, nhìn tên người gọi đến, im lặng chớp mắt, ngẩn người nhìn màn hình một lúc mới kết nối ngay vào giây cuối trước khi cuộc gọi bị cúp.
"Anh Thịnh."
"Đang ngủ à?" Thịnh Hoài không để cậu nghĩ.
"Đúng rồi, anh lại quấy nhiễu giấc mơ của người ta." Kỷ Tòng Kiêu ngồi dậy, khịt mũi, vẫn là con người cười giỡn như mọi khi.
Mũi cậu cay cay vì vừa bị món quà lớn được Thịnh Hoài dụng tâm lương khổ kích thích, bây giờ thở còn chưa thông.
Tiếng nói khe khẽ xuyên qua loa điện thoại lọt vào tai Thịnh Hoài. Động tác anh khựng lại, ý cười cũng thu lại hết, lông mày cau vào. Anh chưa bao giờ nghe thấy âm thanh đó từ Kỷ Tòng Kiêu. Lúc nào cậu bạn nhỏ cũng tươi sáng hoạt bát, cho dù có vờ vịt diễn xuất thì đôi mắt hoa đào ấy vẫn chưa từng xuất hiện cảm xúc nào liên quan đến đau buồn. Những tâm tình đó tựa như bị giấu đi kín kẽ, không để người khác phát hiện ra chút nào.
Vậy mà hôm nay...
Hôm nay có gì khác trước đây?
Còn gì khác ngoài có thêm Đỗ Minh Cảnh.
Ai cũng bảo tiểu biệt thắng tân hôn, thật ra phải là ngược lại.
Xa nhau một thời gian dài, khi gặp lại nhau, những tình cảm lắng đọng trong lòng cùng ký ức sẽ trỗi dậy một lần nữa, ngày càng đẫm đầy so với trước đây, càng nhìn càng thấy đau lòng.
"Đỗ Minh Cảnh làm gì khiến cậu buồn sao?" Thịnh Hoài cảm thấy khó chịu, lại chỉ có thể nhẫn nại dịu dàng hỏi thăm, chỉ lo sơ sểnh một cái lại khiến bạn nhỏ buồn thêm.
"Đỗ Minh Cảnh làm gì khiến em buồn cơ?" Kỷ Tòng Kiêu lặp lại câu nói, hoang mang chớp mắt. Cậu đâu có ngốc, mơ hồ đoán được ra nguyên nhân Thịnh Hoài hỏi câu này, không khỏi thấy buồn cười, "Không phải anh cho rằng em thích hắn đấy chứ?"
Thịnh Hoài chỉ tưởng là cậu cười gượng, im lặng chớp mắt, sau đó thấp giọng hỏi ngược lại, "Không phải sao?"
Anh vẫn rất chú ý lo lắng tới tâm trạng của Kỷ Tòng Kiêu, giọng nói vô cùng mềm mỏng, gắng sức giảm mức độ khiến đối phương thấy phản cảm tới mức thấp nhất. Nhưng anh lại nghe thấy giọng nói đầy vẻ hoài nghi của bạn nhỏ truyền tới.
"Anh bị ảo giác từ đâu đấy?"
Thịnh Hoài: "..."
Anh lựa chọn khai thẳng Kiều Dịch ra.
Kỷ Tòng Kiêu bất đắc dĩ lắc đầu, gốc gác của cậu đã bị Kiều Dịch tiết lộ sạch trơn cả rồi.
"Không phải tình yêu." Khóe miệng cậu nhếch lên độ cong nhỏ, giải thích cho Thịnh Hoài, "Đúng là em rất quý hắn, nhưng với vị trí là một người bạn cơ."
Năm lớp 12, vì muốn ở lại giới giải trí nên cậu đã cãi nhau với người nhà, cuối cùng nhờ sự giúp đỡ của nghệ sĩ từng hợp tác trước đây, chính thức ký hợp đồng với Cảnh Hoàn. Ban đầu, cậu và Đỗ Minh Cảnh cũng chỉ quen biết hời hợt thôi, là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường nhất. Nhưng ở phương diện tài nguyên, cho tới hiện tại công ty chưa từng để cậu thiệt thòi chút nào, thậm chí thi thoảng còn hơi thiên vị. Đối với việc này, cậu có lòng cảm kích Đỗ Minh Cảnh. Cho đến khi tốt nghiệp, lăn lộn trong giới giải trí lâu như thế thì trưởng thành được như bây giờ, cậu mới dần dần thân với Đỗ Minh Cảnh hơn.
Trước khi bị vạch trần mục đích thật sự, sự thể hiện của Đỗ Minh Cảnh đúng là rất xuất sắc. Gã quan tâm cậu, chăm sóc cậu, không phải kiểu lúc nào cũng cưng chiều mà là dẫn dắt cậu thích ứng với xã hội, dạy cậu phải biết bảo vệ bản thân mình, thậm chí khi giận còn có thể mắng cậu vài câu, cực kỳ giống vị phụ huynh hư cấu của Kỷ Tòng Kiêu, vừa mạnh mẽ lại vừa đáng tin cậy.
Chỉ tiếc, Kỷ Tòng Kiêu cũng bày ra dáng vẻ giả tạo tương đồng, là kiểu tươi sáng cởi mở hay được người ta thích nhất. Cậu biết rõ Đỗ Minh Cảnh cũng giống như người khác, tốt với cậu bằng đủ mọi cách, chẳng qua cũng chỉ nhắm vào hình tượng giả tạo cậu dựng lên mà thôi. Cho nên đương nhiên không có khả năng thổ lộ tình cảm rồi.
Nhưng cậu vẫn biết ơn lòng tốt này, bởi vậy Đỗ Minh Cảnh nói thì cậu sẽ nghe, cho dù không thích làm nhưng cũng sẽ nói dối cho qua chuyện. Cũng bởi vậy sau khi biết tình cảm của Đỗ Minh Cảnh với mình, cậu quang minh chính đại từ chối, cố sức kéo giãn khoảng cách của hai người, đập nát sự nhung nhớ của gã.
Chỉ tiếc, quay đầu lại mới phát hiện tất cả đều là giả tạo.
"Nhưng cậu vẫn buồn mà, đúng không?" Thịnh Hoài thấp giọng hỏi. Đến cả anh sau khi biết rõ mọi hành động của Đỗ Minh Cảnh cũng từng cảm thấy mất mát và thất vọng. Tuy Kỷ Tòng Kiêu chưa từng trao đi tình yêu, nhưng cậu trao đi sự tín nhiệm và mong đợi của mình là sự thật. Những thứ này đều không thua kém gì sự tồn tại của tình yêu cả. Thậm chí đôi lúc, nó còn đáng quý hơn cả tình yêu.
"Anh không phải dè dặt và nghiêm túc vậy đâu." Kỷ Tòng Kiêu cười nói, cậu ngậm điếu thuốc rồi châm lửa, nheo mắt nghĩ lại, "Cũng có buồn, nhưng cũng chỉ là chớp mắt một cái thôi."
"Em ấy à, quen với việc bi quan lắm rồi. Khi mọi chuyện mới bắt đầu, em đã dự tính đến kết quả xấu nhất. Người khác không phụ lòng em, em tốt với họ. Người khác có lỗi với em, cần trả thù thì phải trả thù, cả đời không qua lại với nhau thì cả đời làm người dưng. Chuyện của Đỗ Minh Cảnh, em thừa nhận, đúng là có lúc em cũng buồn, nhưng cùng lắm cũng chỉ buồn vài phút thôi."
Cậu rít một hơi thuốc, phả ra làn khói, khóe môi nhếch lên, "Suy cho cùng, chẳng qua cũng chỉ là sự bạc tình bạc nghĩa. Anh lo cho em vì cái này, thật sự không đáng đâu."
Giọng nói bình thản truyền tới qua điện thoại, âm thanh đánh lửa châm thuốc, hơi thở khi hút thuốc không giống như bình thường, mọi thứ đều toát lên vẻ thản nhiên, hờ hững chẳng màng bận tâm.
Câu này nghe thì có lý, nhưng thực tế chuyện tình cảm nào có nhẹ nhàng bâng quơ được? Nếu như nó là thật, vậy thì cõi đời này sẽ không tồn tại nhiều mối xung đột tình cảm như vậy.
Thịnh Hoài lắc đầu, không nhiều lời. Cho dù nói thế nào hay nhìn nhận từ mặt khác thì quả thật giọng mũi đặc sệt sự nghèn nghẹn ban nãy của Kỷ Tòng Kiêu không phải do Đỗ Minh Cảnh gây nên.
Thế thì——
Tại sao chứ? Hay có người trong đoàn làm phim bắt nạt cậu ấy hả? Hàn Lược lại móc mỉa gì cậu ấy sao? Hay là vì nguyên nhân nào khác anh không biết?
Kỷ Tòng Kiêu không để ý sự im lặng của Thịnh Hoài, quả thật những lời thật lòng này không dễ khiến người ta chấp nhận, nó hủy hoại sự lạc quan tươi sáng giả tạo mà cậu đã quen thể hiện ra từ lâu, nhưng cậu cảm thấy Thịnh Hoài sẽ không vì điều này mà xa lánh cậu. Chưa từng suy nghĩ đến, nhưng từ trong tiềm thứ cậu đã cho là vậy.
Ngón tay vuốt ve xe lửa nhỏ một cách chân thành, cậu hơi do dự, cuối cùng hỏi thăm: "Mô hình xe lửa này chắc phải sửa tốn nhiều thời gian lắm phải không? Sao tự dưng anh lại muốn tặng em?"
Cậu đột nhiên lên tiếng, cắt ngang tâm tư của Thịnh Hoài. Vừa nghe thấy cậu hỏi, mặt mũi anh nóng bừng lên, nhưng rốt cuộc vẫn không giấu——
Sở dĩ mày mò mấy tối liền để sửa xong mô hình bạn nhỏ từng nhìn trúng trước khi Đỗ Minh Cảnh đi, là bởi anh tự cho rằng cậu có tình cảm rất sâu nặng với Đỗ Minh Cảnh, mỗi lần cậu gượng cười là mỗi lần tự nhẫn tâm xé rách vết thương của mình ra. Anh luôn muốn tìm thứ gì đó có thể khiến cậu vui, dù chỉ là vui nhất thời một lát thôi cũng được.
Muốn thấy cậu vui, thấy cậu cười, thấy cậu lúc nào cũng tự do thoải mái.
Thế nhưng không ngờ rằng, tất cả mọi thứ đều là sự tưởng tượng, là hiểu lầm thôi. Nhưng cũng may, mặc dù không tính là tình yêu, nhưng suy cho cùng vẫn là từng có tình cảm. Mô hình này vẫn phát huy được tác dụng vốn có.
Nhưng thật ra Thịnh Hoài càng vui hơn khi mô hình này không phát huy được tác dụng nào, bởi như vậy mới chứng minh bạn nhỏ chưa từng thật lòng với Đỗ Minh Cảnh, cũng chưa từng chịu tổn thương khi bị gã lừa gạt.
Đó mới là sự viên mãn nhất.
Kỷ Tòng Kiêu nghe anh giải thích, tâm trạng thả lỏng, cũng tốt.
Cậu mím môi, không hề nhận ra lòng mình thoáng cảm thấy hụt hẫng, chỉ chân thành nói cảm ơn với Thịnh Hoài.
Cậu thích món quà này, vô cùng thích nó.
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đã bảo hé lộ ngay là hé lộ ngay mà! Bảo bắt đầu nắm được điểm then chốt là nắm được điểm then chốt! Vỗ ngực! Tui! Nói lời giữ lời mà...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT