"Vậy tôi theo Tòng Kiêu gọi cậu là Tiểu Kiều nhé."
Nửa đêm Kỷ Tòng Kiêu mới đọc được bài đăng Weibo này.
Chiến đấu quay phim cả một ngày xong, cậu về phòng tắm rửa sạch sẽ, đến cả cơm tối cũng chưa ăn, ngã thẳng lên giường ngủ luôn, ngủ một mạch đến ba giờ sáng——Bị đói tỉnh cả ngủ.
Cậu cầm bữa tối đã nguội lạnh ăn qua loa vài miếng, sau đó ngậm điếu thuốc đứng dựa lên ban công lướt điện thoại.
Kỷ Tòng Kiêu còn chưa cập nhật thông tin mới trên mạng. Buổi chiều đăng bài lên Weibo, cậu nhàn rỗi không có việc gì lại vào tài khoản phụ, lót dép ngồi hóng trong đại bản doanh của CP Cầm Tinh xem bọn họ vẽ fanart. Hiện tại trang web đó vẫn đang hiển thị, lướt một cái đã thấy một bài đăng chín ảnh.
Nội dung bài Weibo được hiển thị trên cùng, sau đó là một căn phòng nhỏ, một bé chibi ghi tên Kỷ Tòng Kiêu cầm gậy gõ lên bàn, hung dữ nói với một người khác, "Ánh nắng nào đẹp cơ? Em sắp đen thui rùi!"
Còn Thịnh Tiểu Hoài thì quỳ gối lên mặt bàn, trưng ra vẻ mặt thản nhiên, "Em có đen thui thì anh vẫn thích. Ánh nắng hổng đẹp, chúng ta oánh nó đi!"
Xem đến đây, Kỷ Tòng Kiêu không nhịn được cười thành tiếng. Cái mức độ OOC này...
Chỉ có điều cậu cũng không thế bản thân mình vào đó, chỉ coi nó là một nhân vật mới hoàn toàn thôi. Nếu không... suốt ngày xem chuyện tình yêu giữa cậu và Thịnh Hoài, ầy... Cậu cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp Thịnh Hoài nữa.
Quay lại tài khoản chính, chỉ cần liếc mắt thôi cậu đã thấy Thịnh Hoài quan tâm mình, bèn nhấn một cái, hai bên quan tâm lẫn nhau, tiện thể vào Weibo của Thịnh Hoài coi thử xem sao.
Ngoài bài đăng mới nhất kia, những bài khác toàn là tin tức quảng bá chính thức, không có gì thú vị cả. Cậu kéo xuống chút nữa, bỗng nhiên nhướng mày, nhấn mở video mà mọi người đặt tên là #Chờ anh đến cùng#.
Xem thời gian thì là trước khi Thịnh Hoài rời khỏi giới.
Anh thanh niên mặc sơ mi trắng giản dị, trông sắc mặt có phần tiều tụy, anh ngồi dựa lên sô pha mỉm cười về phía màn ảnh, "Tôi cũng không biết khi nào sẽ trở về, hoặc có thể sẽ không về nữa, mọi người đừng chờ. Tôi sợ mình lỡ cho mọi người hi vọng, nhưng rồi lại tự tay dập tắt hi vọng của mọi người, như thế thì tàn nhẫn lắm..."
Video rất ngắn, chỉ chốc lát đã xem xong. Kỷ Tòng Kiêu cúi đầu nhìn Thịnh Hoài trẻ trung trên ảnh, lông mày cau lại từ đầu đến cuối vẫn chưa giãn ra. Video này lừa người khác thì còn được, nhưng chỉ cần nhìn Thịnh Hoài một cái là cậu đã nhận ra sự bất thường.
Tuy bình thường Thịnh Hoài cũng hay thích dựa lên sô pha, nhưng anh cũng chỉ ghé phần vai vào thôi, lưng vẫn thẳng tắp, không giống kiểu vùi cả người vào sô pha như trong video. Mặc dù trông nhàn hạ nhưng thực tế lại giống suy yếu mệt mỏi hơn, không phải cơ thể, mà trông giống một người bị rút đi toàn bộ khí lực và tinh thần, không chống đỡ được gì nữa.
Kỷ Tòng Kiêu nhớ lại nguyên nhân Thịnh Hoài rời khỏi giới——Bên ngoài đều công bố là do anh quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi một thời gian.
Lý do này quá bình thường, bình thường tới mức như thể viện một cái cớ qua loa để công bố chính thức, chẳng qua đặt lên người Thịnh Hoài, trông dáng vẻ anh trong video kia, Kỷ Tòng Kiêu lại cảm thấy đây là nguyên nhân thật sự.
Kỷ Tòng Kiêu suy nghĩ cẩn thận lại thời điểm khi đó, có lẽ không bao lâu sau khi anh quay "Khổng tước lam". Cậu giơ tay rít một hơi thuốc, khói thuốc lơ đãng phủ lên màn hình, cậu bèn giơ tay phẩy nhẹ, không cẩn thận chạm phải phím phát tiếp, giọng nói khàn khàn lại vang lên lần nữa trong màn đêm.
"Tôi cũng không biết khi nào sẽ trở về, hoặc có thể sẽ không về nữa, mọi người đừng chờ..."
Xung quanh yên tĩnh hẳn, đến cả tiếng ve kêu cũng gần như biến mất, âm thanh càng thêm rõ, đến cả cảm xúc trong đó cũng bị phóng đại vô hạn.
Giọng nói anh khàn khàn, toát lên sự bất đắc dĩ và mất mát. Nếu tinh tế thì còn có thể nghe được ra cả sự tổn thương ra sức lấp liếm, thậm chí còn có đôi phần biệt ly. Thế nhưng điều không bình thường nhất là, trong giọng nói anh còn có cả sự miễn cưỡng lẫn lưu luyến mạnh mẽ——Không giống như một người đang nói, mà giống một người đang nghe hơn.
Mâu thuẫn.
Kỷ Tòng Kiêu hít một hơi thuốc thật sâu rồi nhả khói thuốc ra, cuối cùng cậu than nhẹ, dập tàn thuốc rồi nhét điện thoại vào túi áo.
Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, đối với những gì bản thân cậu che giấu những ngày qua, Thịnh Hoài vẫn luôn săn sóc. Cho nên những bí mật từng xảy ra rồi, sao phải khai quật lại làm gì? Làm một tiểu thiên sứ tri kỷ thật ra cũng không tồi.
Dù sao thì... thoạt nhìn Thịnh Hoài của bây giờ chưa thấy có vấn đề gì.
...
Thịnh Hoài hoàn toàn không biết mình suýt nữa bị bới lại quá khứ, anh đang nói chuyện với Kiều Dịch trong studio. Vừa chụp xong poster tạo hình nhân vật, hai người nghe theo sự hướng dẫn của đạo diễn Lý anh minh, bồi dưỡng được sự thấu hiểu rất ăn ý. Vì trong kịch bản có viết về cuộc sống ở trường học nên anh có nhắc đến người bạn tốt thời đi học của Kiều Dịch là Kỷ Tòng Kiêu.
"Quan hệ của hai cậu tốt lắm sao?" Thịnh Hoài nói.
Kiều Dịch ngước mắt lên nhìn anh.
Thịnh Hoài cong khóe miệng, "Cậu ấy kể với tôi mình có duy nhất một người bạn thân, ý trong ý ngoài là nhờ tôi chăm sóc nhiều hơn."
Kiều Dịch nghe thấy thì mỉm cười, "Em lớn tướng rồi cần chăm sóc gì nữa? Rõ ràng cậu ta mới giống trẻ con, tùy hứng."
"Chỉ là thích chơi hơn một chút thôi, chưa đến mức tùy hứng." Thịnh Hoài biện minh một câu vì cậu bạn nhỏ, quay ra sau nhìn Kiều Dịch, miệng khẽ cười, ra chiều vô tình nói: "Nhưng mà cậu ấy ngốc quá, không biết đề phòng người khác gì cả."
Kiều Dịch tỉnh bơ khẽ nhướng đuôi mày.
Đối với chuyện trong thời gian ngắn Thịnh Hoài đã dành được sự thừa nhận của Kỷ Tòng Kiêu, Kiều Dịch vẫn ôm ấp thái độ hoài nghi. Không phải cậu không tin tưởng Kỷ Tòng Kiêu, mà thân là bạn thân của cậu ta, cậu phải giúp Kỷ Tòng Kiêu giữ lại sự cảnh giác, để tránh khỏi việc lại gặp phải một tên rác rưởi như Đỗ Minh Cảnh.
Nhưng sau khi tiếp xúc, Kiều Dịch cũng cảm nhận được khí chất đàng hoàng lẫn sự hòa đồng của Thịnh Hoài. Có điều cậu vẫn giữ nguyên sự cảnh giác, dù sao trong cái giới này có quá nhiều người biết diễn kịch, mà người trước mặt lại vừa khéo là tài năng xuất chúng trong lĩnh vực đó.
Cho đến lúc vừa xong——
Thịnh Hoài nói Kỷ Tòng Kiêu ngốc, không biết đề phòng người khác.
Câu này vừa có thể coi là câu tán dóc bình thường, cũng vừa có thể nghe thành lời cảnh cáo. Nếu như anh ta ngay thẳng thì đó là câu lải nhải với một người có bạn thân chung với mình. Còn nếu như đúng là anh ta lợi dụng Kỷ Tòng Kiêu, vậy thì tất nhiên phải tự thấy chột dạ, tự thấy bị uy hiếp, từ nay về sau mỗi hành động đều phải cân nhắc cẩn thận.
Nếu như chỉ là kết bạn ở bề ngoài thôi, vậy thì Thịnh Hoài không cần làm đến mức này.
Khóe môi Kiều Dịch hơi nhếch lên, sự cảnh giác đã được xua tan hết. Đã bao nhiêu năm qua, cuối cùng đồng bọn của cậu cũng chào đón được người bạn tốt thứ hai, tốt thật đấy.
Chỉ là, hình như anh bạn tốt này vẫn có hiểu lầm về bạn của cậu.
Kiều Dịch nhìn Thịnh Hoài bằng ánh mắt kỳ lạ, lắc đầu nói: "Kỷ Tòng Kiêu còn lâu mới ngốc, cậu ta nhìn thấu từ lâu rồi."
Thịnh Hoài nhướng mày. Câu này vừa được thốt ra, anh gần như cảm nhận được thái độ của Kiều Dịch thay đổi. Trước đó, Kiều Dịch vẫn luôn nghiêm túc, dè dặt tôn kính, cử chỉ lễ phép, nói năng chừng mực, đến cả nụ cười mỉm cũng có độ cong vừa phải, cảm giác rất xa cách.
Nhưng bây giờ, mặt mày cậu ánh lên ý cười, cảm xúc cũng chân thực hơn, cứ như hàng rào vô hình được dựng lên xung quanh bị phá vỡ trong nháy mắt, không đề phòng anh nữa mà mở ra thế giới của mình.
Tất cả chỉ nhờ câu nói vừa xong của anh.
Thịnh Hoài sáng tỏ ngay. Quan hệ giữa Kiều Dịch và Kỷ Tòng Kiêu còn tốt hơn tưởng tượng của anh nhiều. Anh không khỏi tò mò, trông hai người này rõ ràng không cùng một kiểu người.
"Bọn em..." Kiều Dịch ngẩng đầu nhìn ra ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, khóe môi cong lên, "Ban đầu bọn em ngứa mắt lẫn nhau, sau đó cái tên này nửa đêm bị đau dạ dày, em sợ cậu ta chết trong ký túc xá nên suốt đêm đưa nó đến bệnh viện. Sau đó thì quan hệ cả hai mới tốt lên."
Chỉ vài ba câu thuật lại sơ qua cả một khoảng thời gian dài, mặc dù có thể hỏi thăm được không ít thông tin, nhưng dường như Thịnh Hoài lại chỉ nghe được một điểm quan trọng nhất, "Đau dạ dày?"
"Vâng, bệnh dạ dày của Kỷ Tòng Kiêu nghiêm trọng lắm. Nhưng trước giờ tên này có bao giờ chịu ăn uống cho tử tế đâu anh, có khi thì ăn đồ ăn vặt cả ngày, khi nào không có tâm trạng thì cả ngày cũng không ăn gì luôn." Kiều Dịch trả lời, bất đắc dĩ nói: "Ở trường học em còn trông cậu ta được, dù sao mua gì mang đến trước mặt nó cũng ăn hết, bây giờ tốt nghiệp rồi, lại ở xa nhau, nói thì nó vẫn nghe, trả lời thì vẫn nói sẽ làm đấy, nhưng mà có bao giờ làm theo đâu. Quá buông thả."
Kiều Dịch thở dài.
Thịnh Hoài và Kỷ Tòng Kiêu hẹn nhau đi ăn cũng nhiều lần, nhưng ra ngoài ăn lần nào cũng khá vui, bởi vậy anh không nhận ra được điểm này. Nhưng nghĩ cẩn thận lại thì, đầu cá ớt băm, tôm hùm chua cay, bia lạnh, đồ nướng, cà phê... Thịnh Hoài không khỏi cau mày. Những món ăn này đều là những thứ phải tránh xa khi bị đau dạ dày, còn cậu bạn nhỏ kia lần nào cũng mắt không thèm chớp đã xơi được cả đống, thậm chí còn ăn được sạch sành sanh. Đúng là không nghe lời gì cả.
Chỉ là——
"Thoạt nhìn trông cậu ấy cũng không giống người sẽ nghe lời."
Kể cả nói qua quýt ngoài miệng cũng không. Anh từng nhiều lần chứng kiến Đỗ Minh Cảnh hoặc Diệp Trác dặn dò Kỷ Tòng Kiêu uống ít rượu thôi, bớt thức đêm đi nhưng không có lần nào là không bị cậu cười bỏ ngoài tai.
"Còn phải xem là ai nói nữa." Kiều Dịch ý tứ nói: "Cho đến hiện tại, chỉ có em biết, cậu ta chỉ nghe theo hai người rưỡi thôi."
"Một là em, hai là thầy của bọn em, thầy coi nó như con ruột vậy."
"Còn một nửa còn lại thì sao?" Thịnh Hoài thì sao.
"Đỗ Minh Cảnh." Kiều Dịch đáp, "Đương nhiên, bây giờ nửa còn lại này của anh Đỗ đây cũng chẳng còn nữa rồi."
"Thế à?" Thịnh Hoài đăm chiêu nói.
"Nó cũng có ấn tượng rất tốt với tiền bối Thịnh đó ạ." Kiều Dịch cười nói, "Nó nói, trên người anh có một cảm giác đặc biệt, trầm ổn lại rất đáng tin cậy, khiến cho người ta vô thức muốn tin tưởng. Được trở thành bạn bè với tiền bối Thịnh làm nó rất vui."
Kiều Dịch trau chuốt lại lời Kỷ Tòng Kiêu từng nói với mình trước đây, thản nhiên tạo ấn tượng tốt cho anh bạn chí cốt của mình. Dù sao người nào đó thật sự quá ít bạn.
Thịnh Hoài nhếch môi, hất bỏ hết suy nghĩ vừa nãy trong đầu mình, bên môi lộ ra nụ cười hời hợt, "Là vinh hạnh của tôi."
Vừa dứt lời, điện thoại để trên bàn đột nhiên sáng lên, ba chữ Đỗ Minh Cảnh không che giấu gì nhảy nhót trước mặt hai người. Thịnh Hoài nhướng mày, cũng không vội nhận ngay, chỉ đứng dậy nói lời tạm biệt với Kiều Dịch.
"Nói chuyện với cậu Kiều rất vui."
Kiều Dịch bèn đứng dậy ngay theo anh, "Tiền bối Thịnh khách sáo quá, anh cứ gọi tên em là được rồi."
Thịnh Hoài cũng không khách sáo, "Vậy tôi theo Tòng Kiêu gọi cậu là Tiểu Kiều nhé."
Kiều Dịch: "..."
Chắc anh không biết Kỷ Tòng Kiêu gọi em là Tiểu Kiều là ý trong Đại Kiều Tiểu Kiều(*) rồi...
(*) Chỉ hai chị em Nhị Kiều trong Tam Quốc Diễn Nghĩa. Đại Kiều lấy Tôn Sách, người lập nên nhà Đông Ngô của thời Tam Quốc, trong khi Tiểu Kiểu kết hôn với Chu Du, danh tướng, nhà quân sự tài ba của Tôn Sách và Tôn Quyền.
Cậu mỉm cười, "Vậy em mạo muội theo Trùng Trùng gọi anh một tiếng anh Thịnh."
Thịnh Hoài gật đầu, nhìn một cái rồi xoay người cầm điện thoại, "Thế tôi xin phép đi trước nhé."
Thịnh Hoài xoay người rời đi, Kiều Dịch nhìn anh mở điện thoại nhận cuộc gọi, gọi một tiếng "Minh Cảnh", ngữ khí ôn hòa, còn tỏ ra chút thân mật, vừa khéo ở trên tình bạn, ở dưới tình yêu, không hề nhìn ra được vẻ lạnh lùng lóe lên trong khoảnh khắc nhìn thấy cuộc gọi tới ban nãy.
Quả nhiên không hổ là Thịnh thần.
Kiều Dịch khẽ tặc lưỡi.
Cậu thầm thắp một ngọn nến cho Đỗ Minh Cảnh, sau đó đi báo tin cho đồng bọn của mình biết.
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Thịnh Hoài: Vậy tôi theo Tòng Kiêu gọi cậu là Tiểu Kiều nhé.
Kiều Dịch: Vâng...
Kỷ Tòng Kiêu: Người nhà học theo cách xưng của tui không có vấn đề gì cả.
Kiều Dịch: Vậy em theo Trùng Trùng gọi anh một câu anh Thịnh nhé.
Thịnh Hoài: Được... thôi? (Luôn cảm thấy sai sai đâu đó)
Kỷ Tòng Kiêu: Được cái con khỉ! Thế em gọi anh là anh yêu thì sao?
Kiều Dịch & Thịnh Hoài:...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT