Nhánh hồng thứ mười bốn

"Lặng thinh" là bộ phim có chủ đề đồng tính.

⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙

Một thời gian sau, trong khi Đỗ Minh Cảnh đồng thời qua lại với cả Thịnh Hoài và Kỷ Tòng Kiêu, gã luôn cố ý thăm dò tình hình ngày hôm đó. Nhưng Thịnh Hoài là ai? Kỷ Tòng Kiêu là ai chứ?

Một huyền thoại của giới điện ảnh. Một diễn viên lập nghiệp từ thời sao nhí.

Kỹ thuật diễn của bọn họ đã từng được nhiều đạo diễn tán thưởng, đương nhiên Đỗ Minh Cảnh không phát hiện ra được rồi. Chẳng những không tìm ra dấu vết nào, trái lại gã còn quấy nhiễu vụ này thành một đầm nước đục.

Tắt âm điện thoại đi, Kỷ Tòng Kiêu chậm rãi xoay người.

Hiện tại cậu không có thời gian chơi trò trinh thám với Đỗ Minh Cảnh, trước mặt cậu đang bày ra một xấp kịch bản dày cộp chờ cậu lựa chọn.

Nghỉ ngơi đã nhiều ngày rồi, cuối cùng vẫn phải bắt đầu làm việc trở lại. Kỷ Tòng Kiêu chẳng những không phiền chán, không thất vọng với việc này, trái lại cậu còn ngoài mặt vui sướng, trong lòng mong mỏi, hoàn toàn không giống những người khác vẫn còn luyến tiếc kỳ nghỉ. Đây cũng là một lý do mà Diệp Trác thích dẫn dắt cậu.

"Đúng rồi anh Diệp, tình hình bộ 'Lặng thinh' của đạo diễn Lý thế nào rồi? Anh hỏi thăm giúp em được không?"

Từ hôm Kiều Dịch nhờ vả, ngay hôm sau Kỷ Tòng Kiêu đã giao phó việc này cho Diệp Trác, hiện tại đã trôi qua khá nhiều ngày.

"Chuyện này hơi phức tạp, mặc dù đạo diễn Lý có tên tuổi, nhưng lần này xác suất cậu được chọn hơi thấp." Diệp Trác ngồi đối diện cậu, phân tích cho cậu nghe, "Vai nam thứ đã được xác định là nghệ sĩ của D.K, còn vai nam chính, chắc chắn Dung Vân cũng đang nhắm tới. Thịnh Hoài là học trò tâm đắc của đạo diễn Lý, Cố Kỷ và Tiêu Hợp Cẩm cũng đều thể hiện rõ dự định, địa vị của cậu trong giới không đủ. Chỉ là... nếu cậu muốn thì có thể tìm giám đốc Đỗ thảo luận, bây giờ D.K đã tụt dốc, có lẽ không quá khó để giành được vai nam thứ."

Kỷ Tòng Kiêu khó hiểu nhìn hắn, "Em nói mình muốn bao giờ?"

Diệp Trác: "Không thì cậu bảo anh nghe ngóng làm gì?"

"Em hỏi thăm giúp Kiều Dịch." Kỷ Tòng Kiêu thuận miệng đáp. Việc này không cần giấu Diệp Trác, từ trước tới nay, mỗi lần cậu cố tình đem tài nguyên tới cho Kiều Dịch thì Diệp Trác đều biết, thậm chí đôi lúc hắn còn che giấu giúp. Chỉ là nếu như nói ngay từ đầu đây là việc của Kiều Dịch, tất nhiên Diệp Trác sẽ không tận tâm như vậy, cùng lắm chỉ qua loa cho xong.

"Vì sao vai nam thứ đã chốt là của D.K rồi? Chẳng phải từ trước tới nay đạo diễn Lý không vội quyết định vai diễn sao?" Kỷ Tòng Kiêu lật qua lật lại cuốn kịch bản trong tay, ngẩng đầu hỏi.

Diệp Trác phẩy tay, hắn không biết, trong giới đồn như thế, còn chuyện cụ thể thế nào thì hắn cũng không rõ được.

Kỷ Tòng Kiêu ngẩng đầu nhìn hắn đầy hoài nghi, "Một tài nguyên tốt như 'Lặng thinh', vậy mà anh Diệp lại không thúc giục em? Như bình thường là kiểu gì anh cũng dụ dỗ rủ rê, lời ngon tiếng ngọt bắt em đi tìm Đỗ Minh Cảnh giúp đỡ."

Diệp Trác nghẹn lời, trong mắt hắn, giám đốc Đỗ có ý đồ với nghệ sĩ của mình, chắc chắn phải dùng một chút lời ngon tiếng ngọt rồi. Mặc dù Kỷ Tòng Kiêu không có ý định đáp lại sự theo đuổi của gã, nhưng có được một trợ thủ đắc lực như giám đốc Đỗ thì khỏi cần lãng phí nhiều công sức. Bởi vậy, đúng là có vụ như Kỷ Tòng Kiêu nói thật. Nhưng mà...

"Anh dụ dỗ rủ rê, lời ngon tiếng ngọt có tác dụng gì không?!" Hắn căm phẫn nói, nghệ sĩ nhà người ta lúc nào cũng dễ xử lý, muốn nghỉ phép, muốn đi du lịch, muốn yêu đương, cùng lắm là đòi xơi một bữa tiệc thịnh soạn thay vì những món ăn bổ dưỡng. Thế còn vị này nhà hắn thì sao? Nghỉ phép, cả ngày rảnh rang suốt ngày đi chơi với bạn bè, hôm nào cũng bị đám săn ảnh quay chụp giật tít. Du lịch, quên đi, không cần thiết với tên nhóc này, cậu còn chẳng buồn ra khỏi thủ đô. Yêu đương... bao nhiêu scandal loạn cào cào cả lên cũng chẳng khiến người nào đó để tâm. Bữa tiệc lớn ấy hả, ha ha, dù có cho tên nhóc này ăn cơm hộp bình dân suốt một tháng thì cậu cũng chẳng thèm ý kiến!

Có thể nói là ngoan ngoãn tới mức khiến người ta phát điên!

Diệp Trác thầm thở dài trong lòng. Đương nhiên, đó cũng không phải nguyên nhân khiến hắn làm việc thụ động như lần này. Chủ yếu vẫn là do...

"'Lặng thinh' có chủ đề đồng tính hả?" Kỷ Tòng Kiêu khựng lại, sau đó thầm tặc lưỡi, đại ảnh đế Thịnh vừa về nước đã chơi lớn vậy sao!

Nghĩ đến Thịnh Hoài, mắt cậu liền sáng ngời.

Trong giới còn chưa biết ai là nam chính của "Lặng thinh", nhưng cậu thì hiểu rồi.

Đạo diễn Lý có yêu cầu rất khắt khe với diễn viên, cũng vô cùng coi trọng sự tương tác giữa các diễn viên với nhau. Trước đây, Kỷ Tòng Kiêu vẫn cứ tưởng bộ phim này có đề tài tình cảm nam nữ chính thống, cho dù có cần tương tác thì cũng là giữa nam chính và nữ chính. Nhưng hiện tại, đây là một bộ phim có đề tài đồng tính, nói cách khác, vai nam thứ cũng là một nhân vật quan trọng. Cho nên sự phối hợp diễn suất giữa vai nam thứ và vai nam chính trong bộ phim tình cảm kiểu này phải thật khăng khít, hơn nữa chắc chắn phải nhận được cái gật đầu của Thịnh Hoài.

Thế thì...

Cậu mở di động vào WeChat, chọn cái tên trên cùng của danh sách chat.

[Kỷ Tòng Kiêu: Anh Thịnh, vai nam thứ của "Lặng thinh" đã được ấn định là nghệ sĩ của D.K rồi à?]

Bớt khách sáo, đi thẳng vào vấn đề luôn.

Nhờ phúc của Đỗ Minh Cảnh, khoảng thời gian gần đây cậu và Thịnh Hoài liên lạc nhiều hơn, quan hệ của cả hai cũng thân thiết hơn hẳn, cũng hiểu rõ đối phương nhiều hơn. Ví dụ như lúc này, mặc dù Thịnh Hoài chú ý lễ nghi xã giao, nhưng với kiểu đường đột cái gì cũng huỵch toẹt ra như này của Kỷ Tòng Kiêu, anh cũng không bất mãn gì cả.

...

Khi tin nhắn đến, đúng lúc Thịnh Hoài đang họp với bên chịu trách nhiệm chính của "Lặng thinh". Đạo diễn Lý cùng mấy vị trợ lý đang nói đến vấn đề vai diễn được chọn.

Mở màn hình lên, khi đọc được tin nhắn, Thịnh Hoài nhướng mày. Việc anh gia nhập đoàn làm phim "Lặng thinh", ngoại trừ đạo diễn Lý, mấy trợ lý và Hà Xa thì không ai biết cả. Trong giới cũng không có tin đồn gì, sao cậu bạn nhỏ này lại biết?

Nghĩ không ra, vậy thì cứ hỏi thẳng cậu ấy thôi.

Kỷ Tòng Kiêu đọc sự thắc mắc trong điện thoại thì không khỏi cong khóe môi, ngón tay cậu đánh chữ liên tục.

[Kỷ Tòng Kiêu: Lúc ở ngoài ban công cũng không phải chỉ có mình anh ngồi nghe ở góc tường. Em cũng chỉ là nghe theo âm thanh do gió truyền thôi.]

Cậu quẳng kịch bản sang bên cạnh, lại chê dùng điện thoại bất tiện nên đổi sang đăng nhập vào máy tính bảng. Diệp Trác cau mày nhìn cậu, hỏi: "Trùng Trùng, cậu đang nói chuyện với ai đấy?"

"Một người mới kết bạn, bọn em đang chơi trốn tìm." Kỷ Tòng Kiêu đáp, cũng không buồn ngẩng đầu lên.

Diệp Trác cạn lời. Vốn dĩ hắn thấy Kỷ Tòng Kiêu đang cười đến là vui vẻ, sợ cậu giấu mình yêu đương với ai mà không quan tâm tới tiền đồ, vậy nên hắn mới hỏi câu này. Nhưng đúng là hắn nghĩ nhiều rồi. Tên nhóc này trông thì đã 24, 25 tuổi, nhưng thật ra bản chất vẫn rất trẻ con. Diệp Trác còn nhớ lúc dọn nhà, công nhân không cẩn thận làm hỏng món đồ chơi đầu xe lửa của cậu, tên nhóc này phát cáu ngay tại chỗ, y chang một đứa trẻ. Còn bạn mới thì... Kỷ Tòng Kiêu thích kết bạn, lúc nào cậu chẳng có một hai người bạn mới, cũng không có gì lạ hết.

Thịnh Hoài nhận được tin nhắn thì tựa lên ghế mỉm cười. Câu lạc bộ Vân Đỉnh đúng là một nơi rất hợp để chơi trốn tìm.

"Sao D.K lại chán đến mức này? Một người ra dáng cũng không tìm nổi! Nhìn đi nhìn đi, khoe mẽ như thế này trong phim truyền hình mà cũng dám đưa tới!" Đạo diễn Lý xem xong sơ yếu lí lịch một diễn viên mà D.K đưa tới, cực kỳ mất hứng vứt sang một bên.

Ông vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Thịnh Hoài ngồi đối diện, anh đang cầm điện thoại di động cười đến là vui.

Ông bèn lập tức điểm danh, "Nhóc Thịnh, cậu đang nói chuyện với ai đấy? Bảo cậu đến đây để nghịch điện thoại đấy à?"

"Một cậu bạn nhỏ thôi ạ."

Quân nhân đào ngũ bị bắt quả tang, Thịnh Hoài cũng không hoảng hốt, ngay cả điện thoại cũng không cất đi, ung dung trả lời. Anh tiện tay lật xem sơ yếu lí lịch bị đạo diễn Lý vứt sang một bên, nhớ đến tin nhắn của Kỷ Tòng Kiêu bèn mở miệng hỏi: "Sao đều là người của D.K vậy?"

Đạo diễn Lý giận dữ hít sâu một hơi, ông nợ tổng giám đốc D.K một ân tình, người ta nói rõ cần một vai diễn trong bộ phim của ông, hết cách rồi, cũng chỉ có thể đồng ý.

"Đương nhiên, cũng không phải chọn ai cũng được, họ cũng phải đến buổi thử vai, thông qua thì mới giữ lời." Phó đạo diễn bổ sung xong thì thở dài, "Thời buổi này thiếu người trẻ biết diễn quá. Lâm Hoãn, Tiêu Hợp Cẩm, Dung Vân, Kỷ Tòng Kiêu cũng ổn, nhất là Kỷ Tòng Kiêu vào giới sau cùng, tuổi còn vừa vặn luôn, chỉ tiếc không phải người của D.K."

"Kỷ Tòng Kiêu có vẻ ngoài quá sắc sảo, hơn nữa phẩm hạnh cũng không được tốt. Chỉ là nói đến cái này cũng vô dụng, à đúng rồi! Tôi nhớ hình như một người trong cặp song sinh điện ảnh năm đó là người của D.K thì phải. Cậu ta tên gì nhỉ?"

Thịnh Hoài nhắn trả lời tình hình sơ bộ cho Kỷ Tòng Kiêu, cuối cùng hỏi thêm một câu——

[Thịnh Hoài: Cậu muốn vai diễn này à?]

Tin nhắn trả lời nhảy ra rất nhanh——[Kỷ Tòng Kiêu: Đúng vậy, không diễn thì có cạp đất mà ăn mất thôi. Sao thế? Anh Thịnh muốn giúp em vào danh sách thử vai à?]

Thịnh Hoài quả quyết từ chối. Từ trước đến nay đạo diễn Lý nói một không nói hai, chuyện đã đồng ý thì lại càng không. Thay đổi danh sách, trừ khi thật sự không tìm được một ứng viên nào thích hợp ở D.K. Anh hỏi câu này chẳng qua chỉ muốn xác định suy nghĩ của Kỷ Tòng Kiêu. Nếu thực sự như thế, anh sẽ khuyên cậu bỏ ý định đó càng sớm càng tốt, đừng làm chuyện vô ích.

Kỷ Tòng Kiêu đọc tin nhắn trả lời nghiêm túc của Thịnh Hoài, không khỏi bật cười thành tiếng. Anh ấy tin thật này.

[Kỷ Tòng Kiêu: Đùa thôi, anh đừng bận tâm.]

"Cậu mau đọc đi! Lát nữa rồi chơi." Diệp Trác đang cúi đầu nghịch điện thoại nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu lên, thấy cậu vẫn đang chát chít, tâm trạng hắn lại giống như phụ huynh khi thấy con mình không làm bài tập. Hắn rút máy tính bảng ra khỏi tay cậu, đưa kịch bản qua, thấy tên nhóc này ngoan ngoãn đọc kịch bản rồi mới đứng dậy đi cắt hoa quả cho cậu.

Mặc dù Kỷ Tòng Kiêu giành được giải ảnh đế Ngân Nhạn, thế nhưng trong mắt người khác, vẫn là do Phạm Cảnh Tiếu không đủ tư cách nên mới đến lượt cậu, danh bất chính ngôn bất thuận. Giải thưởng này vẫn không thể hỗ trợ thêm gì nhiều cho cậu. Lại thêm Kỷ Tòng Kiêu luôn hoạt động trong giới phim truyền hình từ trước đây, ít khi phát triển ở mảng điện ảnh, ngoại trừ làm khách mời hữu nghị trong các bộ phim điện ảnh thì vai chính mà cậu thật sự đảm nhận cũng mới chỉ có bộ "Lưu niên" từ năm ngoái mà thôi. Có thể nói là lính mới trong giới điện ảnh hàng thật giá thật.

Mặc dù phim truyền hình và phim điện ảnh đều là diễn xuất, nhưng hai giới này vẫn ẩn giấu sự phân chia cao thấp. Rất nhiều người cho rằng, phim truyền hình chỉ dùng để tiêu khiển, không có yêu cầu cao với diễn viên, chỉ cần có chút kỹ thuật diễn, có một gương mặt đẹp là đã đủ khả năng thu hút đại chúng. Còn với phim điện ảnh thì là nghệ thuật, mỗi một thước phim, mỗi một pô hình đẹp đều cần sự cân nhắc tỉ mỉ đến hoàn hảo, càng không cần nói đến một vấn đề cực kỳ quan trọng là diễn viên phải có năng lực diễn xuất.

Bởi vậy, dù Kỷ Tòng Kiêu có nổi tiếng đến thế nào, độ hot lớn ra sao, thành tựu đạt được giỏi đến mức nào trong giới phim truyền hình thì cậu vẫn hoàn toàn là một bông hoa mới của giới phim điện ảnh, tài nguyên giành được cũng có hạn. Đương nhiên, so sánh với một vài tiểu thịt tươi thì cậu vẫn giỏi hơn nhiều. Mặc dù không với tới các đạo diễn có tiếng, nhưng vẫn có thể chạm tới đẳng cấp thấp hơn một chút.

...

Kỷ Tòng Kiêu đọc nhanh như gió hết cuốn kịch bản, cuối cùng cậu giơ tay ném quyển kịch bản dày cộp lên khay trà bốp một cái, mở miệng nói ra hai chữ:

"Không diễn."

"Cậu lặp lại lần nữa xem?!" Diệp Trác bưng hoa quả tới, nghe thấy câu này thì hỏi ngược lại.

"Không diễn." Kỷ Tòng Kiêu nhắc lại, "Khung sườn cũng được, nhưng hình tượng nhân vật dở chết đi được, phi logic không nói nổi."

Cậu nhún vai chê bai, còn tiện miệng nói thêm: "Thay vì diễn cái vai nam thứ được chọn này, em thà diễn phim chiến tranh tình báo của đạo diễn Quan còn hơn."

"Không được!" Diệp Trác nghe thấy ba chữ đạo diễn Quan thì lập tức cau mày bác bỏ.

Hắn không phủ nhận năng lực và sự nổi tiếng của đạo diễn Quan, thế nhưng cho dù năng lực có mạnh hơn, độ nổi tiếng có cao hơn nữa thì đó vẫn là phim truyền hình. Còn thứ mà Kỷ Tòng Kiêu cần bây giờ là phim điện ảnh. Cậu cần tiếp tục đi thẳng lên con đường tới màn ảnh rộng chứ không phải diễn tiếp phim truyền hình.

Từ lâu Diệp Trác đã biết Kỷ Tòng Kiêu diễn xuất là do sở thích của cậu, không liên quan gì tới vinh dự. Thế nhưng hắn không như thế, hắn muốn tạo ra một ảnh đế, một ảnh đế Ngô Đồng Vàng thực thụ.

Đây là mục tiêu mà hắn vẫn luôn tha thiết ước ao kể từ khi vào giới tới nay. Trước đây hắn không gặp được diễn viên nào phù hợp thì thôi, bây giờ hắn đã có Kỷ Tòng Kiêu. Cậu có kỹ thuật diễn, có nhan sắc, độ nổi tiếng cũng không thiếu. Thấy mục tiêu đã gần trong gang tấc thì phải ứng phó giành lấy nó, sao có khả năng hắn để Kỷ Tòng Kiêu tiếp tục quay về diễn tiếp phim truyền hình?

Nhưng hắn không thể nói thẳng những điều này ra. Mặc dù Kỷ Tòng Kiêu dễ nói chuyện, nhưng trước nay cậu chưa từng có thói quen hi sinh bản thân mình để chiều lòng người khác. Hiện tại Diệp Trác còn có thể vô tư sắp xếp công việc cho cậu, dẫn dắt cậu tiến tới màn ảnh lớn, nhưng một khi bị cậu biết được, tất nhiên cậu sẽ không nghe theo sắp xếp của hắn nữa. Đến lúc đó, hắn chỉ còn mỗi nước lựa chọn lại từ đầu, nhưng cái được sẽ không đủ bù cái mất.

Diệp Trác có tính toán của riêng mình, Kỷ Tòng Kiêu cũng không phải người dễ thỏa hiệp. Hai người không ai thuyết phục được ai, cuối cùng rơi vào cảnh ra về trong mất hứng.

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Cuối cùng cũng viết đến phần công việc, tất cả những gì liên quan đến giới giải trí đều là hư cấu, có gì không thỏa đáng mong các tiểu thiên sứ cứ đọc qua rồi cười là được =w=

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play