Phượng Tư trên đường trở lại Hỉ Thước Hiên, dừng ở bên hồ sen ngắm trăng, chợt có một bóng người từ xa chạy đến. Việt Nhi theo phản xạ đứng ra trước chắn cho hắn. Khi hắn nhìn rõ thì phát giác chính là Bạch Hạc Đình.

Bạch Hạc Đình thường ngày rất chăm chút thể diện nhưng nay đầu bù tóc rối, đột nhiên quỳ mọp xuống ngay trước mặt Phượng Tư, thảm thiết cầu xin: “Vương phi, ta là tiểu nhân, ta là cặn bã, ngươi nể tình chúng ta dù sao cũng có quen biết, xin ngươi cứu ta một mạng.”

Phượng Tư không rõ nguồn cơn, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Bạch Hạc Đình không có thời gian ngẩng lên đã bật khóc: “Ta bị nhị vương gia nhìn trúng, nói muốn lập ta làm nam thiếp. Ta biết những ai bị nhị vương gia bắt về đều không thể sống lâu được. Côn Thăng đã vậy, Đổng Thế Hiền cũng vậy. Ta không muốn đi theo ngài ấy, xin vương phi cứu ta. Chỉ cần ngươi cứu ta, ta nguyện làm trâu làm ngựa cả kiếp này cho ngươi.”

Phượng Tư rất đồng cảm với nỗi lo sợ của Bạch Hạc Đình, nhưng hắn làm gì có tiếng nói trong chuyện này? Hắn buồn bã nói: “Xin lỗi, ta không giúp nổi ngươi.”

Bạch Hạc Đình lết đầu gối tới trước, dập đầu với hắn mấy cái nói: “Vương phi, ta biết trước đây là ta sai. Ta là súc sinh, ta không có mắt nhìn. Chỉ xin ngươi cứu ta lần này. Nếu ngày mai ta bị người của nhị vương gia dẫn đi thì phụ mẫu ở quê sẽ vĩnh viễn mất đi người con trai này. Cầu xin ngươi. Cầu xin ngươi thương cho phụ mẫu ta tuổi tác đã cao, không thể chịu được nỗi đau kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Ta lạy ngươi trăm lạy, ngàn lạy, xin ngươi cứu ta đi!”

Phượng Tư bảo Việt Nhi tránh đi, khom người đỡ lấy cái lạy của Bạch Hạc Đình: “Ta không phải không muốn giúp, mà thực sự ta giúp không nổi.”

Bạch Hạc Đình tóm lấy tay hắn: “Ngươi không giúp nổi không sao. Vương gia sẽ giúp ta nổi. Chỉ cần ngươi nói một tiếng với vương gia, nhờ vương gia bảo nhị vương gia tha cho ta. Ta tự biết ngu xuẩn đắc tội vương gia, chấp nhận chặt tay đền tội, chỉ xin được giữ lại cái mạng này thôi. Ta xin ngươi.”

Phượng Tư bất lực lắc đầu: “Vương gia sẽ không nghe lời ta. Nếu vương gia nghe lời ta thì ngươi trước đây đâu có cười rằng ta thất sủng?”

Bạch Hạc Đình như rơi vào vực sâu muôn trượng, nước mắt vẫn rơi nhưng cả người đờ đẫn ra: “Ta sai rồi. Ta lẽ ra không nên đắc tội vương gia. Ta sai rồi.”

Ngay lúc này, Yến Hàn và Đoàn Hưng từ xa bỗng đi tới. Yến Hàn hỏi Đoàn Hưng: “Sao lại để tên đó chạy loạn ra ngoài? Nếu hắn biến mất, ta sẽ bắt ngươi giao cho nhị ca.”

Đoàn Hưng hít sâu ngụm khí lạnh, tức tốc chạy tới kéo Bạch Hạc Đình đi nhốt lại. Bạch Hạc Đình vẫn không ngừng kêu gào: “Vương gia, ta sai rồi. Người tha cho ta đi! Ta không muốn chết! Vương gia…”

Bởi vì Bạch Hạc Đình quá ồn, Đoàn Hưng liền đánh cho y bất tỉnh rồi lôi đi. Yến Hàn nhắc nhở Đoàn Hưng: “Cẩn thận cái mặt của hắn. Không được lưu lại vết thương nào.”

Đoàn Hưng dứt khoát ôm Bạch Hạc Đình gác qua vai chuyển đi.

“Vương gia, kỳ thực y…”

Yến Hàn lườm Phượng Tư một cái, Phượng Tư lập tức đông lạnh như băng, không nói nổi nữa. Bản thân hắn tự bảo toàn còn chưa xong thì lấy đâu ra tư cách đi xin xỏ giùm người khác?

Yến Hàn đưa tay ra hiệu cho Việt Nhi lui đi. Y nắm lấy cổ áo hắn kéo mạnh: “Nếu có thời gian lo nghĩ cho người khác thì chi bằng ngươi lo nghĩ làm cách nào lấy lòng bản vương để tháng ngày sau này của ngươi đỡ phải vất vả hơn một chút. Hắn chính là tấm gương cho ngươi soi. Đắc tội với bản vương, bản vương không chỉ muốn hắn chết, còn phải sống không bằng chết, chết không toàn thây.”

Yến Hàn càng nói càng cao giọng hơn, chính để hắn hiểu hắn cũng là kẻ đang đắc tội y.

“Vương gia, ta hiểu.” Hắn chỉ có thể chịu khuất phục.

Yến Hàn buông tay khỏi cổ áo hắn, đem cằm hắn nâng cao, người hướng tới chút, đột ngột hôn lên môi hắn. Hắn chới với ngã ra sau, bị y giữ eo, kéo gần một thân cây ép chặt lưng vào. Khi nãy Yến Hàn có uống chút rượu. Nụ hôn vương đầy mùi rượu, hung hăng chế ngự đầu lưỡi hắn, vừa không cho hắn có cơ hội đáp lại, vừa không cho hắn thoái lui.

Khi nụ hôn chấm dứt, Yến Hàn vẫn mặt mày lạnh tanh, không có chút biểu cảm gì. Phượng Tư thở mạnh dựa lưng vào thân cây. Chuyện gì vừa diễn ra? Tại sao Yến Hàn lại hôn hắn?

Yến Hàn quay đi, về thẳng Lễ Tư Viện một mạch. Đoàn Hưng xử trí Bạch Hạc Đình xong đến Lễ Tư Viện thấy ánh đèn còn sáng nên ghé xuống bếp mang chút bánh nóng vào cho Yến Hàn. Đoàn Hưng cứ tưởng Yến Hàn vẫn như mọi ngày đang xem công văn, nhưng y lại chỉ chống tay ngồi thừ người, mắt nhìn xa xăm không chủ đích.

“Vương gia, dùng chút bánh đi. Khi nãy ở buổi tiệc người không có ăn gì nhiều.”

Yến Hàn nhìn sơ đĩa bánh: “Ta không đói. Đám người theo dõi vương phi không báo lại tin gì sao?”

“Bọn họ nói thấy vương phi và ngũ vương gia gặp gỡ ở Minh Đăng Tự, nhưng do vương gia bận nhiều công vụ nên thuộc hạ chưa kịp báo lại.”

“Lại là ngũ đệ? Y đến Minh Đăng Tự làm gì?”

“Ngũ vương gia đang làm khách ở phủ Trung thị lang rất gần với Minh Đăng Tự, có lẽ ngài ấy đến đó viếng tự thôi.”

Yến Hàn cụp mắt nặng nề, lồng ngực truyền đến một trận nhức nhối không nguyên do. Y chuyển sang nhìn công văn: “Hai ngày nữa bản vương phải đến Trịnh Châu. Năm nay Trịnh Châu mất mùa, phụ hoàng muốn bản vương đi xem thử có nên giảm sưu thuế hay không.”

“Chuyện này trước giờ không phải do Tả thừa tướng lo liệu hay sao?” Đoàn Hưng khó hiểu hỏi.

“Tả thừa tướng lại bệnh ngay lúc này, trong triều văn võ đại thần đùn đẩy cho nhau, bản vương đành phải ra mặt. Ngươi không cần đi theo. Bản vương rất nhanh sẽ quay lại. Ngươi tiếp tục cho người theo dõi vương phi. Họa từ bên ngoài tìm tới thường không đáng sợ bằng họa từ bên trong.”

Ở Hỉ Thước Hiên, Phượng Tư cả đêm lăn qua lăn lại không ngủ được. Đợi khi tâm trạng hắn bình ổn hơn thì nghe nói Yến Hàn đã rời phủ đi Trịnh Châu. Hắn thân là vương phi nhưng chỉ hữu danh vô thực. Cái gì liên quan đến Yến Hàn đều là nghe từ miệng hạ nhân truyền lại. Yến Hàn đi lúc nào, đi bao lâu, là những điều mà hắn không có quyền hạn hỏi tới.

Trải qua vài cơn mưa đổ xuống, Việt Nhi có hôm lại tự dưng đề nghị: “Vương phi, chúng ta ra ngoài đi dạo chơi được không? Cứ ở trong Hỉ Thước Hiên này cũng thật ngột ngạt.”

Phượng Tư thấy đề nghị này cũng khá hay nên đồng ý. Hắn mang theo mã đầu cầm cùng Việt Nhi vừa ra tới cổng thì nhằm lúc Yến Hàn và đoàn binh lính đi Trịnh Châu về tới. Tình cảnh hết sức ngại ngùng. Phượng Tư không biết nên hân hoan chào đón y hay là cứ hành lễ xong rồi rời khỏi?

Yến Hàn xuống ngựa, cởi áo choàng ngoài ném về phía Phượng Tư, nói: “Đi theo bản vương.”

Phượng Tư giao lại mã đầu cầm cho Việt Nhi, bảo nó về Hỉ Thước Hiên trước.

Yến Hàn không dẫn theo một ai, chỉ có y và hắn, cùng đến thẳng dục trì. Phượng Tư bấn loạn cầm áo choàng, không rõ Yến Hàn có mục đích gì. Yến Hàn nhìn bộ dạng bất động như tượng của hắn, ra lệnh: “Hầu hạ bản vương tắm rửa, bản vương còn phải vào cung diện thánh.”

“Ha…ả?” Phượng Tư há hốc.

“Bản vương không thích lặp lại lần thứ hai.”

Yến Hàn giơ hai tay sang ngang. Phượng Tư nhìn quanh tìm giá móc áo choàng lên, miễn cưỡng đi đến giúp y cởi y phục, điệu bộ chậm chạp, cử chỉ lề mề. Cởi đến tầng cuối, hắn phân vân dừng lại. Yến Hàn bất mãn hỏi: “Bản vương phải mặc thế này đi tắm sao?’

Phượng Tư nhắm mắt cởi đại, lúc nghe tiếng chân Yến Hàn bước xuống dục trì mới tạm thở phào. Hắn định đi ra thì Yến Hàn chống hai tay ra sau thành dục trì, tiếp tục ra lệnh: “Chà lưng cho bản vương.”

Phượng Tư từ thở phào lại chuyển sang căng thẳng. Hắn mò mẫm rút một cái khăn dài từ trên ngăn kệ cao xuống đến quỳ bên cạnh dục trì. Phượng Tư vừa đặt khăn lên lưng y, y liền không hài lòng lên tiếng: “Vương phi, ngươi định chà rách lưng bản vương sao?”

Phượng Tư lớ ngớ, mím môi: “Vương gia thứ lỗi, ta chưa từng làm qua loại chuyện này. Hay là để ta gọi người khác chu đáo hơn đến hầu hạ người.”

“Nhúng ướt khăn trước.” Yến Hàn nói, trong ngữ điệu không có vẻ gì là muốn buông tha cho hắn đi.

Phượng Tư nhúng khăn xong, vắt khô bớt nước rồi đặt lại trên lưng Yến Hàn. Hắn chà một cái, lại một cái, nhìn cơ bắp săn chắc nổi cợm lên của y, bất giác sinh ra tâm lý ngượng ngùng. Trong lúc phân tâm, không nghĩ được Yến Hàn lại đột nhiên quay lại, kéo gọn hắn ngã vào lòng hồ. Nước hồ bõm một tiếng. Phượng Tư vùng vẫy vuốt mặt, còn chưa vuốt xong đã nghe giọng nói Yến Hàn truyền đến từ trên đỉnh đầu: “Sợ bản vương sao?”

Phượng Tư sợ thật, nhưng có thêm chín lá gan nữa thì hắn cũng không dám nói ra.

“Vương gia là phu quân của ta, ta sao có thể sợ người? Ta một mực kính yêu người.”

“Kính yêu? Ngươi cho bản vương lên hàng trưởng bối của ngươi từ khi nào?”

“Vương gia chẳng phải từng nói qua, người là quân, ta là thần sao?”

Yến Hàn nghe xong sắc mặt vẫn tối âm u, lại chơi trò đè Phượng Tư xuống cưỡng hôn. Lần này nụ hôn không có men rượu nhưng vẫn đủ sức làm hắn say chếch choáng. Hắn bủn rủn tay chân, đến lúc nhận ra Yến Hàn không chỉ hôn môi mà còn đảo lưỡi xuống cổ, thần trí khôi phục, bấn loạn kêu lên: “Vương gia, chính sự quan trọng, người nên vào cung rồi.”

Yến Hàn thu lưỡi, nhưng có gì đó giận dỗi, cắn nhẹ lên cổ hắn lưu lại một dấu vết phiếm đỏ. Hắn giúp Yến Hàn mặc vào y phục mới. Lúc cởi ra chậm thế nào thì lúc mặc vào cũng chậm tương tự, thế mà Yến Hàn vẫn kiên nhẫn không nói gì.

Mặc xong, Yến Hàn quay đi, nhưng được vài bước bỗng ngừng lại, nghĩ nghĩ rồi nói: “Vương phi, ngươi đi thay y phục cùng bản vương vào cung.”

Phượng Tư mặt như đưa đám gật đầu.

Đến hoàng cung, Yến Hàn vào bẩm báo chính sự với hoàng đế, không tiện dẫn Phượng Tư theo nên để hắn đứng chờ ngoài cửa. Một canh giờ sau, y trở ra, thần tình trầm ổn hỏi hắn: “Đợi có lâu không?”

“Không sao, chính sự cần thiết hơn.” Phượng Tư đáp.

“Vậy đi theo bản vương.”

Yến Hàn đưa Phượng Tư đến An Thừa Cung nhưng lại chỉ đứng từ xa nhìn hoàng hậu mà không đến gần. Hoàng hậu ngồi ở chiếc bàn đá, ngơ ngác nhìn lên trời, không rõ đang nhìn gì. Phía sau có vài ma ma ôn tồn đứng hầu.

Phượng Tư thấy lạ hỏi Yến Hàn: “Sao vương gia không vào trong?”

“Sau khi sinh hạ bản vương và ngũ đệ, thần trí của mẫu hậu dần trở nên bất minh. Lúc tỉnh táo thì không khác gì người thường, vẫn là một vị hoàng hậu cao quý hiền lương, nhưng khi điên loạn, bà chẳng phân biệt được ai với ai, đập phá đồ đạc, tổn thương đến mọi người xung quanh, cũng có lúc giống như ngươi đang thấy, chính là bộ dạng ngơ ngẩn như kẻ ngốc, ai hỏi gì đều không mở miệng.”

Phượng Tư nhìn đến xót xa, chủ động nắm lấy một tay Yến Hàn: “Vương gia, xin bớt thương tâm.”

Yến Hàn kinh ngạc nhìn hắn, có lẽ không ngờ được hắn lại quan tâm cho y

“Bản vương đã quen rồi. Về thôi.”

Yến Hàn xoay lưng đi, bàn tay hai người vì vậy mà tách ra. Phượng Tư chạy theo y, không cẩn thận vấp ngã ra trước, may mà y nhanh tay đỡ lấy.

Phượng Tư áy náy: “Ta vấp phải sỏi.”

Yến Hàn nhíu mày, đem tay hắn nắm chặt và giải thích: “Này là sợ ngươi lại vấp ngã lần nữa làm mất mặt bản vương.”

Phượng Tư cười lém lỉnh: “Vương gia nói chí phải.”

Phượng Tư vừa về đến Hỉ Thước Hiên, Việt Nhi đã lật đật chạy ra đón, thế nhưng nó ngàn vạn lần không ngờ Yến Hàn lại thong thả đi phía sau hắn. Việt Nhi tươi tỉnh hành lễ với Yến Hàn, nghĩ thầm vương phi nhà nó thật lợi hại, không báo tiếng nào mà có thể kéo được vương gia đến ở qua đêm.

Yến Hàn vào trong phòng, có chút cao hứng nói: “Đêm nay bản vương…”

Lời còn chưa chạy hết ra khỏi miệng đã bị Phượng Tư chặn lại. Hắn giả bộ ôm bụng, la lên: “Vương gia, ta bị đau bụng, không thể tiếp đãi người. Thỉnh vương gia về trước, hôm khác ta đến tạ tội sau.”

Phượng Tư ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng. Yến Hàn nhìn theo, phất tay áo cái phạch, thật hận đến mức muốn lăng trì xử tử hắn.

Phượng Tư núp sau lùm cây chờ Yến Hàn đi khỏi phòng thì hắn mới vác cái thân về. Việt Nhi tiếc nuối đến sắp khóc nói: “Vương phi, sao người lại xui xẻo thế chứ? Người đau bụng giờ nào không đau, lại đau nhằm lúc vương gia muốn ở lại?”

Phượng Tư đến bên giường, ngồi xuống: “Là ta cố ý đấy. Ta biết vương gia muốn lưu lại.”

“Tại sao chứ?” Việt Nhi nhảy dựng lên. Nó không hiểu gì hết.

“Vì ta không muốn vương gia lưu lại.”

Việt Nhi bị câu trả lời huề vốn của Phượng Tư làm cho tức điên lên: “Người mà lạnh nhạt với vương gia thì tháng ngày sau này của chúng ta làm sao sống? Vương phi, lẽ nào người muốn ôm hành lý về Bắc Dịch sao?”

Phượng Tư cũng không rõ vì sao hắn không muốn, chỉ biết là ở thời điểm hiện tại thì hắn không muốn. Thay vì phải suy nghĩ này nọ cho thêm nhức đầu, tốt nhất là nên đi ngủ và tỉnh dậy với một cái đầu không còn tạp niệm nào.

Phượng Tư chỉ cười: “Khuya rồi, đi ngủ đi.”

Trời vừa sáng, Phượng Tư đã ôm mã đầu cầm kéo Việt Nhi rời phủ. Lời hứa của hắn với Yến Tần không thể trì hoãn thêm, còn trì hoãn thì chẳng biết lúc nào mới thực hiện được. Gần đây, Yến Hàn làm khó hắn hơi nhiều. Hắn không dám chắc còn thảnh thơi được bao nhiêu ngày.

Phượng Tư vốn muốn đến thẳng phủ của Yến Tần, giữa đường lại tình cờ thấy Yến Tần chạy ra gọi từ trong tiệm nhạc cụ mà lần đầu tiên hai người gặp nhau.

“Sao ngươi lại ở đây?” Phượng Tư lên tiếng hỏi trước.

“Sắp đến sinh thần thập tam đệ, ta muốn mua tặng đệ ấy một cái huân. Gặp ngươi vừa tốt, lại đây chọn giúp ta.”

Phượng Tư đi theo Yến Tần vào trong tiệm nhạc cụ. Yến Tần bảo ông chủ lấy ra hai cái huân, một bằng sứ, một bằng gỗ đưa cho Phượng Tư xem: “Nghĩ giúp ta nên lấy cái nào. Ta còn đang do dự.”

Phượng Tư cầm cái huân bằng sứ lên: “Lấy cái này đi. Trẻ con thích âm thanh vui nhộn thánh thót của sứ hơn.”

Yến Tần nghe theo hắn, mua rồi mới nói: “Ở dòng sông gần đây ta có neo một chiếc thuyền, cùng đi tới đó được không?”

Phượng Tư gật nhanh, cười giơ mã đầu cầm lên: “Hôm nay ta có mang cầm đến đây.”

Phượng Tư dẫn theo Việt Nhi cùng Yến Tần ngồi thuyền ra giữa sông dạo chơi. Phượng Tư giữ đúng lời hứa, kéo mã đầu cầm cho y nghe. Nghe đến nửa bài, Yến Tần rút sáo giấu trong thắt lưng thổi hòa âm với hắn. Giữa sông nước, giữa đất trời, một thân thanh thản tự tại, lại có tri âm nghe hiểu khúc điệu của chính mình, Phượng Tư chẳng dám cầu mong gì hơn. Thế nhưng, tiệc vui chóng tàn. Hoàng hôn xuống, Phượng Tư phải cáo biệt Yến Tần quay lại vương phủ. Yến Tần mua cho hắn một túi hạt dẻ đầy, hỏi:

“Lần sau lại gặp nhau ở sông này được không?”

Phượng Tư dè dặt Yến Hàn nên nói: “Ta giờ đã về vương phủ, không thể tự do đi lại nhiều. Lần này ra đây chỉ muốn thực hiện cho xong lời hứa, sợ rằng về sau khó tìm được cơ hội như thế. Ngươi đừng đợi ta.”

Yến Tần nhìn ra vấn đề: “Tứ ca làm khó ngươi sao?”

Phượng Tư khổ não: “Cũng không phải là làm khó gì. Ta chỉ là chưa nói cho ngài ấy biết chúng ta quen biết thôi.”

Yến Tần tự trách nói: “Mối quan hệ giữa ta và tứ ca vô tình làm khó ngươi rồi.”

“Chúng ta là bằng hữu, sao còn phải nói lời này? Ta đơn độc đến Đại Yến này, không bằng hữu, không người thân, quen biết được ngươi không biết là phúc đức to lớn thế nào nữa. Ta chưa nói ra không phải vì sợ vương gia trách phạt, chỉ sợ tạo thêm gánh nặng cho ngươi và ngài ấy. Đợi có cơ hội, ta nhất định sẽ nói. Triết Kha, ngươi đừng nghĩ nhiều.”

“Được, vậy ngươi về đi, tránh để tứ ca không vui.”

Phượng Tư cùng Việt Nhi gấp gáp quay về, trên đường Việt Nhi còn càu nhàu suốt là Phượng Tư ham vui. Phượng Tư không trách nó. Hắn đích thực tùy hứng ham vui. Thế nhưng từ khi sống lại đến nay, hắn có được bao nhiêu lần tùy hứng như thế chứ? Mỗi ngày sống trong vương phủ đều bị chèn ép đến khó thở. Hắn đã cố gắng nhẫn nhịn tránh xa mọi thị phi, nhưng thị phi cứ kéo đến tìm hắn. Nói thật thì bây giờ hắn đều là đi bước nào tính bước ấy, không dám nghĩ nhiều nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play