Mạc Khắc được Thạch Bằng đưa đến Tĩnh Tông Thất tu luyện, ngày đầu không gặp phải trở ngại nào. Hắn còn đến chỗ Liêu Sở xin chút rượu do y cất lén mang về trộn chung với nước suối trong bầu rượu của Bạch Ân Phàm để trả thù. Thế nhưng, đến ngày thứ hai, Mạc Khắc chỉ ở trong Tĩnh Tông Thất một canh giờ đã bắt đầu khó chịu như có hàng trăm, hàng ngàn con kiến cắn xé trong người. Không chỉ vậy, hắn còn nảy sinh ảo giác, nhìn thấy có hai đứa trẻ nắm tay chạy chơi trên bờ biển, mà một trong hai đứa trên đầu có sừng rồng. Hắn còn thấy cảnh phượng hoàng lao tới tấn công bọn trẻ, và thấy chính mình trong kiếp trước chết trong tay Bạch Ân Phàm.

Mạc Khắc hoảng hốt mở mắt ra, mồ hôi tuôn xuống trán như thác. Hình ảnh về mấy đứa trẻ hắn có thể không hiểu, nhưng cảnh tượng bị Bạch Ân Phàm giết thì vẫn còn sống động như chuyện vừa xảy ra hôm qua. Hắn đã quá mỹ mãn với cuộc sống hiện giờ, vậy nên từ lâu không còn nhớ gì đến cái chết ở kiếp trước. Khi kỳ ức bị đánh thức, Mạc Khắc hoang mang tự hỏi phải chăng nó là điềm báo sẽ tái hiện lại trong kiếp này? Bạch Ân Phàm nếu phát hiện ra dòng máu Thiên Ma của hắn thì liệu có một lần nữa lại giết hắn như y đã từng?

Mạc Khắc mang theo tâm trạng cực kỳ tồi tệ rời khỏi Tĩnh Tông Thất, giữa đường bắt gặp đệ tử của Nghiêu Chấn Bắc Lô Kỳ Tại đang chặn đường một nữ đệ tử của Tố Bạch Thuật trêu ghẹo. Lô Kỳ Tại cùng với bốn người sư đệ y mượn cớ tặng quà nữ đệ tử này, nhưng mặc cho nàng ta liên tục từ chối vẫn xúm lại vây chặt không cho nàng đi. Lẽ ra, chuyện thế này không liên quan gì Mạc Khắc, ngày thường hắn cũng không có hứng thú làm kẻ nghĩa hiệp. Bất quá, hôm nay hắn đang cáu gắt, vô tình gặp được mấy kẻ đồi bại rất muốn động đến tay chân.

Mạc Khắc tiến lên trước đứng chắn cho vị nữ đệ tử này. Bốn người đi cùng Lô Kỳ Tại trông thấy hắn liền tự giác lui ra sau, chỉ có Lô Kỳ Tại vẫn ngang ngược không chịu nhún nhường, lớn tiếng nói: “Mạc sư huynh, ta đang tặng quà cho sư muội này, huynh ngang nhiên đến chắn ngang như thế, không phải rất mất lịch sự sao?”

“Người ta đã không muốn nhận, còn miễn cưỡng không cho đi, đây là đạo lý tặng quà sao?” Mạc Khắc không khách sáo đá vào chân Lô Kỳ Tại một cái rồi nói.

Lô Kỳ Tại nhao nhao lên: “Mạc sư huynh, huynh dám động thủ trước?”

“Ngươi mù sao? Ta là động cước chứ không phải động thủ.”

Lô Kỳ Tại thẹn quá hóa giận, rút kiếm ra, bỏ mặc đám sư đệ đứng sau cố gắng khuyên giải. Y hướng Mạc Khắc nói: “Mạc Khắc, ta nể tình Lão Tổ mới gọi ngươi một tiếng sư huynh. Ngươi không thể tính là người của Côn Lôn Phái bọn ta, còn muốn ở đây dạy dỗ ai? Ngươi cũng không nhìn lại đây là đâu? Đây là Trường Minh Điện chứ không phải Tàng Hải, ngươi chẳng có quyền gì mà hống hách như thế.”

Nói rồi, Lô Kỳ Tại đâm kiếm tới. Mạc Khắc biến ra Đoạn Long Cốt tiếp chiêu. Vị sư muội kia không muốn thấy cảnh ẩu đả, liền thét lên: “Lô sư huynh, ngươi đừng hiếp người quá đáng. Mau dừng tay lại!”

Lô Kỳ Tại không để nàng vào mắt, nhát kiếm nào đâm tới cũng rất dứt khoát muốn chém vào Mạc Khắc. Ngay đến Lâm Khả Dương còn chẳng phải đối thủ của hắn thì huống hồ là Lô Kỳ Tại? Hắn dùng Đoạn Long Cốt đập vào cổ tay cầm kiếm của y, thanh kiếm liền rớt xuống đất. Mạc Khắc thừa thế xông lên, đánh tơi tả khắp người Lô Kỳ Tại, đến lúc y không chịu nổi nữa chạy trốn ra sau đám sư đệ mới thôi. Vị sư muội che miệng cười khanh khách. Ngay lúc này, Nghiêu Chấn Bắc cùng với Giang Vị đi tới. Lô Kỳ Tại thấy Mạc Khắc phân tâm nhìn họ bèn rút kiếm của một sư đệ nhằm hướng hắn mà phóng tới. Hắn nhất thời bất cẩn, tuy không bị mũi kiếm làm tổn thương nhưng lớp mặt nạ đang đeo lại bị đánh rớt xuống.

Mạc Khắc kinh tâm, theo bản năng vội lấy tay che nửa khuôn mặt trái lại. Lô Kỳ Tại biết không giết nổi hắn, cùng lắm chỉ muốn nhằm vào lớp mặt nạ biến hắn trở thành trò cười trước mặt mọi người. Y cao giọng mỉa mai hắn: “Đồ quái vật nhà ngươi, còn muốn làm anh hùng trước mặt nữ nhân sao? Cũng không chịu soi lại dáng vẻ của mình gớm ghiếc thế nào?”

“Mạc sư huynh…” Vị sư muội kia kêu lên. Mạc Khắc bước lùi, còn tưởng là nàng ta cũng muốn chế nhạo khuôn mặt hắn, không ngờ nàng ta lại nói tiếp với vẻ kinh ngạc: “Khuôn mặt huynh đẹp thật!”

Đẹp? Mạc Khắc khó hiểu nhìn nàng. Sau đó, hắn thấy mọi người có mặt cũng khó hiểu nhìn hắn. Lô Kỳ Tại nói với đám sư đệ: “Không phải bảo khuôn mặt hắn nổi đầy gân đen ghê rợn sao?”

“Đủ rồi! Một đám người các ngươi tụ tập ở đây nhốn nháo làm gì? Sao còn không mau đi luyện công?” Giang Vị trừng mắt với Lô Kỳ Tại. Lô Kỳ Tại lập tức kéo mấy sư đệ chuồn nhanh.

Mạc Khắc hãy còn sững sờ. Hắn sờ sờ lại mặt mình, quả nhiên không có gân đen nổi cộm lên. Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ những gân đen đó tự động biến mất?

Vị sư muội kia cũng bị ánh mắt Giang Vị quét qua, ớn lạnh nói nhỏ với Mạc Khắc: “Muội tên là Thanh Đình. Cảm tạ Mạc sư huynh trượng nghĩa. Ngày sau sẽ còn gặp lại.” Nói xong, nàng cũng vội vội vàng vàng chạy đi.

Mạc Khắc không hề nghe rõ nàng nói gì. Hắn cũng không thèm chào hỏi Nghiêu Chấn Bắc và Giang Vị câu nào, nhặt mặt nạ và quay lưng đi thẳng. Giang Vị rít bất mãn: “Vô phép tắc!”

Nghiêu Chấn Bắc thấy được khuôn mặt của Mạc Khắc thì hơi ngẩn người, che cây quạt một lúc lâu ngang miệng mới nói: “Cũng không phải là đệ tử của chàng, vô phép hay không nào đã đến lượt chàng quản?”

Mạc Khắc tức tốc đi tìm một hồ nước soi xuống. Hắn ngắm nghía khuôn mặt lành lặn nhiều lần, sờ đến đỏ ửng lên cũng không dám tin đây là khuôn mặt mình. Cuối cùng, hắn quyết định chạy về Tàng Hải hỏi Bạch Ân Phàm.

Bạch Ân Phàm đang gieo hạt cải xuống đất, thoáng thấy Mạc Khắc từ đằng xa chạy tới, vẻ mặt căng thẳng, trên tay đang cầm cái mặt nạ thường đeo thì đã đoán được gì đó.

“Sư…” Mạc Khắc muốn hỏi, lại không biết phải hỏi từ đâu, vậy nên dừng lại một chút suy nghĩ.

Bạch Ân Phàm lại khá bình tĩnh nhìn hắn, chỉ hỏi: “Chịu về rồi sao? Đàn vịt sắp chết đói rồi. Mau cho chúng ăn đi.”

Mạc Khắc chưng hửng. Bạch Ân Phàm cư nhiên không hỏi gì về những đường gân đen trên mặt hắn, cứ như y sớm đã biết được từ trước.

“Sư tôn, mặt của đồ nhi là do người chữa lành sao?” Hắn chỉ có thể nghĩ đến khả năng này. Nó giải thích vì sao Bạch Ân Phàm không hề ngạc nhiên chút nào.

Bạch Ân Phàm lại gieo hạt tiếp: “Viên thuốc cho ngươi uống mỗi tháng đâu phải là thứ thừa thãi. Để xem sau này ngươi còn dám bảo là gân cốt cứng cáp, không muốn uống nữa không?”

Mạc Khắc đứng chết lặng, bỗng nhiên nhào đến ôm chầm Bạch Ân Phàm từ phía sau, khiến y ngơ ngác làm rơi cả khay hạt giống. Mạc Khắc đã cố kìm nén lại sự xúc động, nhưng giọng nói vẫn nghe ra phần nào nghẹn ngào: “Sư tôn, chỉ có người…chỉ có người là tốt với ta nhất.”

Bạch Ân Phàm vỗ lên đôi tay đang ôm chặt mình: “Vi sư chỉ có một mình ngươi là đệ tử, không tốt với ngươi thì ta còn biết tốt với ai? Đừng hồ nháo nữa, cho vịt ăn đi.”

Mạc Khắc không nhúc nhích. Hắn cứ đứng ôm Bạch Ân Phàm mãi, tới khi Bạch Ân Phàm chịu không nổi nhột nhạt gỡ tay hắn ra thì hắn mới ngoan ngoãn lết lại gần ao. Đột nhiên, Mạc Khắc nghĩ tới một chuyện nên sững người. Kể cả khi Bạch Ân Phàm biết những đường gân đen trên mặt hắn đã được chữa lành thì làm sao biết khuôn mặt hắn trông thế nào? Từ khi hắn đi theo y tới nay, cơ hồ chưa từng gỡ xuống lớp mặt nạ kia bao giờ. Dựa vào phản ứng của Bạch Ân Phàm khi nãy, ngay cả một chút ngạc nhiên cơ bản cũng không có, còn vừa nhìn liền nhận ra hắn, rốt cuộc là nhận ra bằng cách nào?

“Sư tôn…”

“Hử?”

“Người…làm sao nhận ra ta? Trước giờ người đâu hề thấy qua khuôn mặt ta?”

Bạch Ân Phàm giật thót, đang lượm lại hạt giống cũng phải ngừng tay phân vân: “Thì…thì là vì…”

“Vì sao?”

“Vì ngươi vào được kết giới của Tàng Hải chứ còn sao nữa? Đồ ngốc, ngoài ngươi ra, còn có ai khác biết được cách phá giải hay sao?”

Mạc Khắc gật gật: “Cái này cũng đúng.”

Bạch Ân Phàm thở phào một hơi, may mà y vẫn còn nhanh trí.

“Vậy…người có thích khuôn mặt ta không?”

Bạch Ân Phàm quay đầu đối diện Mạc Khắc, cười sáng lạn nói: “Thích. Là do vi sư nuôi lớn thì tại sao lại không thích?”

Mạc Khắc hài lòng cười đáp: “Sư tôn thích là được. Đồ nhi sau này không đeo mặt nạ nữa, sư tôn nhìn nhiều một chút.”

“Ngốc tử!”

Mạc Khắc cho vịt ăn xong vào nhà, Bạch Ân Phàm đã dọn lên mấy đĩa thức ăn nóng hổi.

“Nhìn xem, trâm gỗ lệch đi mà cũng không biết?” Bạch Ân Phàm vươn tay lên cao, rút trâm ra giắt lại ngay ngắn cho Mạc Khắc. Động tác vô cùng thuần thục.

Mạc Khắc đứng yên mỉm cười: “Sư tôn, đồ nhi hy vọng cả đời luôn có người ở bên.”

“Cả đời cũng tốt, mà một ngày cũng tốt, chỉ cần cam tâm tình nguyện thì xá gì thời gian dài hay ngắn? Mau ăn đi, kẻo thức ăn nguội hết.”

Bạch Ân Phàm lấy bầu rượu ra uống, uống được một ngụm liền hoa mắt chóng mặt, lắc lắc cái đầu: “Quái lạ? Sao lại có vị…rượu…?” Nói xong đổ rạp xuống bàn.

“Sư tôn!” Mạc Khắc dừng đũa, lại gần lay người Bạch Ân Phàm, phát hiện y say đến nỗi ngất đi.

“Không phải chứ? Sao lại dễ say đến vậy?”

Mạc Khắc lẩm bẩm, không còn cách nào hơn là đỡ Bạch Ân Phàm về phòng y. Sau khi đặt Bạch Ân Phàm nằm xuống giường, Mạc Khắc toan rời đi nhưng Bạch Ân Phàm bất ngờ chụp lấy tay hắn, nói mơ màng: “Chàng đã trở về…”

Mạc Khắc ngẩn ngơ: “Sư tôn, ta đâu hề đi…” Hắn chưa dứt lời, Bạch Ân Phàm đã lao tới hôn lên môi hắn. Mạc Khắc đông cứng như tượng. Đầu lưỡi của y tham lam tiến nhập vào trong, chạm vào đầu lưỡi hắn, nồng nàn cọ xát qua lại. Nhịp tim Mạc Khắc đập như trống, nhiệt khí bừng bừng lên mặt. Hắn không nhịn được nữa, đang muốn đáp trả thì Bạch Ân Phàm chợt buông tay ra ngã xuống gối, lại thiếp đi như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Mạc Khắc vừa tức vừa cười: “Sư tôn, người…khinh mạn ta?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play