A Kiều vào châm trà trong phòng Tu Di, nhìn thấy Trầm Nguyệt đang viết gì đó ở bàn sách nên không phá rối, bất ngờ Trầm Nguyệt lại lên tiếng: “Ma tôn của các ngươi đi đâu rồi?”
“Ngài ấy đến Liễu Bích Đình gặp Phần Mặc rồi.”
Trầm Nguyệt nhớ lại bức thư từng đọc, lại hỏi: “Là người quen cũ của y sao?”
A Kiều lắc đầu: “Không, đây là lần đầu hai người gặp nhau. Phần Mặc được đồn thổi là đệ nhất mỹ nhân của ma giới bọn ta. Ma tôn không tin, trêu chọc vài câu, ai biết được lại khiến y bất bình đòi xin gặp mặt.”
Đệ nhất mỹ nhân của ma giới sao? Bàn tay cầm bút của Trầm Nguyệt hơi run lên. Hắn có một dự cảm bất an. Quả thật, đêm đó Tu Di không quay về. Hôm sau quay về, cả người nồng nặc mùi rượu. Hắn biết dự cảm của hắn đã đúng. Tu Di yêu thích cái mới lạ, dần dần lãnh đạm chuyện chăn gối với hắn.
Một ngày, Trầm Nguyệt sử dụng thuật ẩn thân âm thầm rời khỏi Vô Hạ Cung đi đến Liễu Bích Đình. Đây vốn là một thư trai do Phần Mặc làm chủ, buôn bán khá tấp nập. Buồn cười là một người không biết chữ như Tu Di thì có đến thư trai cũng chẳng học ra đạo lý gì.
Trầm Nguyệt đi sâu vào nội viện phía sau thư trai, liền nghe được tiếng cười đùa giữa Tu Di và Phần Mặc. Hắn đẩy hở cánh cửa sổ một chút nhìn vào. Phần Mặc không hổ danh là mỹ nhân. Y ngồi trên đùi Tu Di, môi không cần tô son cũng đỏ rực, cánh tay búp măng trắng nõn như tuyết đang từng chút rót rượu vào chiếc ly Tu Di cầm. Tu Di đã ngà ngà, cười siết tay quanh eo Phần Mặc chặt hơn: “Tiểu mỹ nhân, cơ thể ngươi chỗ nào cũng mềm mại. Thật nghiện chết ta đi được.”
Tu Di uống cạn ly rượu rồi vùi mặt vào giữa lồng ngực Phần Mặc. Phần Mặc rên khẽ, nửa buông nửa nắm vạt áo Tu Di: “Ma tôn, chúng ta đã làm đến tận sáng rồi mà.”
“Vậy sao? Vậy thì bên dưới đừng cứ ướt át cọ vào đùi ta khiêu khích mãi.”
“Ma tôn thật xấu! Lúc nào chàng cũng đổ lỗi cho ta được.”
Tu Di bế Phần Mặc lại giường, những chuyện sau đó Trầm Nguyệt không muốn nhìn nữa. Hắn rời khỏi Liễu Bích Đình, nước mắt vô hồn chảy ra. Lúc nào hắn cũng là người bị kẻ khác bỏ rơi. Trước kia, hắn với Hàn Hành làm gì, đi đâu cũng có đôi có cặp. Kể từ khi Hàn Hành thích ngũ sư muội, những điều tốt đẹp đó liền chấm dứt. Y chỉ muốn được cùng người y thích sớm tối ở bên nhau, một khắc trải qua cùng hắn cũng xem là dư thừa. Tâm trạng này hắn hiểu được. Khi thích một người thì có ai lại không như vậy? Hắn đau nhưng không được phép nói ra. Vốn nghĩ giờ hắn có Tu Di rồi, dù biết không lâu dài nhưng được lúc nào thì hay lúc đó. Nào ngờ, thời khắc tỉnh mộng lại đến sớm như vậy. Hay đúng hơn là, lão thiên gia muốn hắn phải tỉnh lại giấc mộng hoang đường này?
Đến tối, Tu Di trở về, không thấy Trầm Nguyệt nên hỏi A Kiều. A Kiều cũng ngu ngơ chẳng biết Trầm Nguyệt đi đâu. Lát sau, Trầm Nguyệt về tới, tay còn cầm theo hũ rượu lớn, vừa đi vừa uống, chân này loạng choạng đá vào chân kia. Tu Di đỡ hắn, khó chịu ném lên giường, giật lại hũ rượu hỏi: “Sao lại say đến mức này?”
Trầm Nguyệt không muốn nhìn y, cười khanh khách: “Say đến mức này thì thế nào? Say chết thì lại ra sao? Trên đời này liệu có ai quan tâm ta say hay tỉnh?”
Tu Di hất chăn lên mặt hắn: “Nói nhăng nói cuội. Ngủ đi.”
Trầm Nguyệt nửa mơ nửa tỉnh, tròng mắt hơi ướt kéo lấy cánh tay Tu Di không buông. Tu Di càng cố giựt ra thì hắn càng cố siết lấy. Tu Di đang muốn nổi điên trách mắng, nhìn kỹ lại thì hắn đã ngủ rồi, ngủ vẫn không chịu nới tay cho y đi. Y chỉ có thể nằm xuống bên cạnh hắn, chán nản ngủ theo.
Trời vừa sáng, Tu Di thức giấc, thấy Trầm Nguyệt đang ngồi bên bàn trà lau bội kiếm tùy thân. Y nằm nghiêng chống tay nhìn hắn. Hắn cứ đi lau đi lau lại cả chục lần hơn, lưỡi kiếm sáng bóng tựa gương mà vẫn tiếp tục lau miệt mài không ngơi nghỉ.
“Ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy?”
Trầm Nguyệt đặt thanh kiếm xuống nhưng đôi mắt vẫn dán chặt vào nó: “Ta không sao.”
“Không muốn nói thì thôi. Nghĩ lại, ngươi ở chỗ này của ta cũng lâu rồi, không phải đã đến lúc nên về lại Linh Tiên Môn sao?”
Trầm Nguyệt cười lạnh. Y chán hắn rồi, giờ còn muốn tìm cách đuổi hắn đi. Hắn càng cười bao nhiêu ở ngoài mặt thì trong lòng càng chua chát bấy nhiêu.
“Ta sẽ đi. Ngay hôm nay.”
Tu Di ngạc nhiên: “Cũng không cần nhanh đến vậy.”
Trầm Nguyệt đứng lên, giắt kiếm vào người và đến gần bàn sách lấy một quyển gì đó đem tới đưa cho Tu Di. Tu Di nhận nhưng không bận tâm lắm, hỏi: “Này là gì vậy?”
“Trong đây có một số chữ đơn giản ta đặc biệt viết ra cho ngươi học. Ngươi muốn nói ta làm chuyện thừa thãi cũng mặc. Coi như món quà ta để lại cho ngươi. Ngươi thích xem thì xem, không xem cứ vứt đi.”
Tu Di ngơ ngẩn nhìn hắn rồi mở quyển sách ra. Cạnh bên mỗi chữ viết, Trầm Nguyệt đều vẽ kèm một hình ảnh giải thích ý nghĩa của chữ viết đó. Tu Di gấp sách, hơi chau mày lại, ý tứ vui buồn không lộ rõ: “Đúng là thừa thãi thật.”
“Đáp ứng ta một thỉnh cầu được không? Tha cho toàn bộ người của tiên môn ra ngoài. Bọn họ bị ngươi giày vò nhiêu đó là đủ rồi, nếu còn tiếp tục chính là lấy mạng họ.”
“Đừng tưởng ta không biết, ngươi là đang van xin cho tên nhị sư huynh đó.” Tu Di cười chế giễu.
“Phải thì sao? Ngũ sư muội của ta mang thai rồi. Ta cả đời không biết được cảm giác đó thế nào, nhưng vẫn ý thức có một sinh mạng đang được nuôi dưỡng trong bụng muội ấy. Ta không muốn nó vừa chào đời đã mất đi phụ thân.”
“Lỡ như hắn tiết lộ chuyện của ngươi và ta, ngươi sẽ không thể làm tiên chủ được nữa.”
“Là ngươi cố tình cho hắn thấy. Hậu quả thì ngươi đã sớm biết rồi, sao đến giờ mới lo nghĩ thay ta? Ma tôn, chúng ta cũng không thân đến mức ấy.” Trầm Nguyệt quay lưng, không muốn để Tu Di nhận ra vẻ đau khổ của hắn. “Ta đi đây. Ngày sau…đừng gặp nhau nữa.”
“Được!”
Tu Di nói một chữ thật đơn giản, lại làm tan nát cõi lòng Trầm Nguyệt. Y ngay cả lời giả dối giữ chân hắn lại cũng không có. Thế mà hắn lại trông mong gì đây? Hắn đã trông mong rằng giữa bọn họ ít ra sẽ không nhạt nhẽo đến vậy.
Trầm Nguyệt quay về Linh Tiên Môn. Ít ngày sau thì Hàn Hành cũng về tới. Tu Di thật sự nể mặt hắn nên không hề làm khó đám người trong tiên môn. Hàn Hành chưa được sự cho phép của Trầm Nguyệt đã tự ý liên kết với Kiếm Tiên Môn xông vào đỉnh Thi Phong, đây vốn là trái với môn quy. Bất quá, hắn nể tình y sắp làm phụ thân, cũng từng chịu không ít cực khổ trong trận của Tu Di nên bỏ qua.
Trầm Nguyệt bế quan tịnh tu bảy ngày. Mỗi một ngày trong lúc thiền tọa, đầu óc hắn chỉ nghĩ về Tu Di, nghĩ về những chuyện hai người từng làm, nghĩ về khoảng thời gian họ chung sống với nhau, càng nghĩ càng rối loạn. Vì vậy, đến ngày thứ sáu, hắn xuất quan sớm hơn dự định. Hàn Hành đứng chờ hắn trước cửa mật thất. Hai bên đối diện nhìn nhau, không biết phải nói gì. Hắn hiểu Hàn Hành đến vì lý do gì, lại vì lý do gì mà không sao nói thành lời.
“Có lời cứ nói, đừng giống như nữ nhân e e ấp ấp.” Trầm Nguyệt lên tiếng trước.
“Tại sao lại ở bên hắn? Ngươi yêu hắn?”
Yêu? Trầm Nguyệt đột nhiên thức tỉnh. Một chữ yêu này sao lại nói đúng vào lúc hắn đang hoang mang tự hỏi cảm giác mà hắn dành cho Tu Di là gì. Mối quan hệ của họ bắt đầu từ xác thịt, cho đến bây giờ vẫn chỉ là xác thịt, chưa từng có thấu hiểu, chưa từng có chia sẻ. Vậy thì sao, khi biết Tu Di đã có người khác, hắn lại đau tựa như nghe tin Hàn Hành ở bên ngũ sư muội? Hắn cố khuyên nhủ chính mình rằng chuyện này trước sau gì cũng đến. Hắn vốn đâu cần Tu Di hứa hẹn gì. Càng không trông chờ y sẽ ở bên hắn tới ngày thiên địa tận diệt. Thế mà, dù là thức hay ngủ, là say hay tỉnh, hắn không cách nào xóa được hình ảnh y ra khỏi tâm trí. Trầm Nguyệt đưa tay sờ lên lồng ngực. Thứ cảm giác đau đến ngừng thở này đích thực chính là yêu. Đáng tiếc, dù là Hàn Hành hay Tu Di, đây đều là những thứ tình yêu mà hắn không cách nào chạm tới. Thà là để hắn đơn phương Hàn Hành vẫn còn tốt hơn bây giờ yêu phải một người không xứng đáng. Tu Di vốn chỉ xem hắn là một món đồ chơi mà thôi, chán rồi liền có thể vứt bỏ để tìm cái khác. Hắn yêu y, giống như yêu sao băng trên trời, quá viển vông mê muội rồi.
“Chuyện của ta…ta tự có dự liệu.”
“Ngươi thì dự liệu được gì? Hắn là ma tôn, là kẻ cùng hung cực ác, thủ đoạn ghê gớm, ngươi khờ dại như vậy sẽ bị hắn lợi dụng không đường thoát thân.”
“Nhị sư huynh, ngươi yên tâm, dù ta với ma tôn thế nào thì đó chỉ là chuyện giữa bọn ta. Ta tuyệt đối không để nó ảnh hưởng tới Linh Tiên Môn, ảnh hưởng tới mọi người. Do đó, ngươi đừng hỏi đến nữa.”
“Tiên chủ, ta không phải sợ ngươi phản bội tiên môn. Ta chỉ không muốn ngươi càng lúc càng sai lầm. Ngươi dừng lại ở đây đi. Hắn nếu như thật lòng với ngươi thì đã không sỉ nhục ngươi như thế.”
“Sư huynh, hiện tại người đang làm khó ta là ngươi.”
Trầm Nguyệt toan đi, lại bị Hàn Hành nắm cổ tay giữ lại: “Tiên chủ, đừng biết sai mà vẫn phạm. Ta biết tính cách ngươi cố chấp, nhưng chuyện này không thể cố chấp. Lỡ như ngươi không quay đầu được thì thế nào?”
Trầm Nguyệt xót xa nhìn Hàn Hành. Nếu không phải Hàn Hành đối với hắn vô tình, thì hắn sẽ không bị vài lời nói của Tu Di làm cho dao động và ngã vào lòng y. Nếu không phải vì sự u mê phút chốc ấy, hắn cũng sẽ không yêu y. Có điều, giờ truy cứu những chuyện này ích lợi gì? Hắn thật sự đã không thể quay đầu.
Trầm Nguyệt giựt tay ra khỏi Hàn Hành: “Sư huynh, người mà ngươi nên lo lắng lúc này là ngũ sư muội. Muội ấy mới là thê tử của ngươi, còn đang mang cốt nhục của ngươi. Ngươi đừng phí tâm tư trên người ta nữa.”
Trầm Nguyệt bỏ đi thẳng. Hắn không quan tâm Hàn Hành phản ứng thế nào, vì giờ đây, tâm của hắn đã đặt sang một người khác rồi. Hắn không còn là tiểu sư đệ ngày nào chỉ biết dõi theo y, mong được y nhìn nhận, ngu ngốc chờ đợi y đáp lại tình cảm của mình. Tu Di nói không sai. Giới tiên môn bọn hắn chính là có quá nhiều quy tắc, quá nhiều trách nhiệm, vậy nên ngay cả việc đơn giản nhất là theo đuổi người mình yêu hắn cũng không làm được. Hắn bỏ qua Hàn Hành, hay Hàn Hành bỏ qua hắn, đều không còn quan trọng nữa…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT