Khi nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, mẹ Phó có chút băn khoăn, “Tuổi Tiểu Diệp có vẻ không lớn lắm?”
Thoạt nhìn có vẻ bằng tuổi Cố Vũ Trạch.
Diệp Phồn Tinh còn là một học sinh, trên người vẫn mang mười phần cảm giác ngây thơ.
Diệp Phồn Tinh liền đáp: “Tháng mười sẽ đủ hai mươi ạ” Nàng cũng không thể nói tuổi thực của nàng còn nhỏ hơn được.
Mẹ Phó nói: “Thật sự có chút nhỏ”
Bất quá, nàng nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, thật sự nhìn con trai có vẻ không để ý vấn đề này.
“Còn đang đi học đúng không?” Phó Linh Lung nói.
Người một nhà đối với Diệp Phồn Tinh rất tò mò.
“Dạ cũng sắp lên đại học rồi.
”
“Thi vào trường nào?”
“Chính là đại học Giang Châu”
Tuy đại học Giang Châu chỉ là đại học của tỉnh, nhưng cũng được xếp vào các trường đại học trọng điểm của cả nước.
Thật ra thì nàng muốn học ở thành phố khác, nhưng lúc trước, đã hứa hẹn với Cố Vũ Trạch.
Nghe nói là đại học Giang Châu, hai mắt Phó Linh Lung tỏa sáng: “Không tệ! Vậy thành tích rất tốt! Bảo Bảo nhà mình cũng là đại học Giang Châu.
Một mình nó học ở nơi khác chúng ta đều thấy lo lắng, nên mới để hắn học gần.
Ồ, Tiểu Diệp, lúc học Cao trung là học ở trường nào?”
Diệp Phồn Tinh cứng người, “Là Nhất Trung ạ!”
loại sự tình này điều tra một chút sẽ ra, nàng không thể nói dối được.
“Oa!” Phó Linh Lung kinh ngạc thốt lên: “Cùng học một trường với Bảo Bảo nhà chị đó! Nó tên là Cố Vũ Trạch, em có biết không?”
Đâu chỉ là nhận biết, bọn họ còn ngồi cùng bàn, còn qua lại một thời gian…
Nghĩ tới đây, Diệp Phồn Tinh liền cảm thấy da đâu tê dại.
Nhìn bộ dạng của Phó Linh Lung, nếu nàng nói thật, phỏng chừng, chuyện nàng và Cố Vũ Trạch có qua lại sẽ bị giáo huấn một lúc.
Cho nên, nàng lựa chọn nói dối, “Bình thường cũng không lưu ý lắm”
“Cũng đúng, nhìn Tinh Tinh là biết là người một lòng đặt trên việc học, không giống các nữ sinh khác bây giờ… Em đừng thấy Bảo Bảo nhà chị như vậy, nghe nói nữ sinh thích nó rất nhiều! Hiện tại đám trẻ thật là trưởng thành quá sớm rồi! Chị còn nghe nói lúc trước ở trường học nó còn có bạn gái!”
“…” Diệp Phồn Tinh miễn cưỡng nâng khóe miệng cười, quả thật không biết tiếp lời như thế nào.
Nếu như, để cho Phó Linh Lung biết, mình chính là người bạn gái kia của Cố Vũ Trạch thì rất xấu hổ.
Phó Cảnh Ngộ cách Diệp Phồn Tinh rất gần, có thể cảm giác được nàng không được tự nhiên.
Chẳng lẽ… là do phản ứng mới vừa rồi của Cố Vũ Trạch…
“Lúc nào ăn cơm?” Phó Cảnh Ngộ hỏi.
“Con đói rồi à? Lập tức có ngày.
Mẹ đi xem canh đã được chưa.
” Mẹ Phó cũng không chú đến Diệp Phồn Tinh, trực tiếp đi đến phòng bếp.
Nàng vừa vội ra nhìn con trai và con dâu, để canh trong bếp cho dì giúp việc canh hộ, giờ đứng dậy trở về.
Bị Phó Cảnh Ngộ xen ngang, Phó Linh Lung cũng không tiếp tục hỏi vấn đề trong trường học nữa, nàng đứng lên “Chị đi gọi Bảo Bảo xuống dùng cơm.
”
000 --- 000
Đây là lần đầu tiên Diệp Phồn Tinh đến nhà, cho nên, cha mẹ của Phó Cảnh Ngộ đưa cho nàng bao lì xì rất lớn.
Sau khi trở về phòng, Diệp Phồn Tinh len lén nhìn một cái, phát hiện có không ít.
“Đại thúc, cái này cho người.
” Nàng lấy bao lì xì đưa cho lại Phó Cảnh Ngộ.
Phó Cảnh Ngộ nhìn bao lì xì một cái, không nhận, “Giữ đi.
”
“Làm sao có thể nhận?” Diệp Phồn Tinh chẳng qua là người bị Phó Cảnh Ngộ tạm thời kéo đến làm cô dâu.
Lại không phải là cùng Phó Cảnh Ngộ yêu đương rồi kết hôn, người nhà hắn cho thứ gì đó, nàng luôn cảm thấy nếu nhận sẽ không tốt lắm.
“Để cho cô lấy thì cứ lấy đi” Phó Cảnh Ngộ vô cũng nghiêm túc.
Diệp Phồn Tinh nói: “Tôi nhận tạm vậy, chờ thời điểm người muốn tôi liền trả lại cho người.
”
Phó Cảnh Ngộ ngẩng đầu lên, nhìn bộ dạng nghiêm trang của nàng, hắn nhìn ra được, mặc dù bọn họ đã đăng kí kết hôn, nhưng Diệp Phồn Tinh vẫn chưa thích ứng được với việc trở thành vợ hắn.
Bây giờ nhớ lại, thật đúng là buồn cười.
.