"Cậu đã ăn gì chưa?" là câu đầu tiên Phi Vũ nói với Lạc An khi vừa kết nối được facetime.
Cách một màn hình, Lạc An nhìn Phi Vũ cười rồi lia camera quanh phòng một vòng, gật đầu, giọng nói không giấu nổi sự hưng phấn:
"Tớ vừa ăn rồi! Mr.Hà, ngài liệu có thể khen phòng ký túc của tôi một tiếng được hay không?"
Phi Vũ phì cười, chiều theo ý Lạc An, "Không tệ, mặc dù không quá rộng nhưng cũng đủ để đại nhân cậu có thể lăn mỗi ngày một vòng."
Lạc An tức giận nghiến răng trừng mắt, "Đồ rùa già chết tiệt, bao giờ về tớ nhất định sẽ bóp chết cậu! Nói cho cậu biết, con heo nhà Miley Cyrus là một trong những con vật có sức ảnh hưởng nhất thế giới đấy."
Phi Vũ nhún vai tỏ vẻ chẳng quan tâm, "Tớ chẳng biết, nhưng nếu cậu muốn làm con heo đấy thì để tớ làm thế giới là được rồi."
Lạc An bật cười mắng Phi Vũ ấu trĩ sau đó bắt đầu hào hứng kể về ngày đầu tiên vừa may mắn lại vừa xui xẻo của cậu ở Mỹ.

Phi Vũ chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ nói đùa một vài câu khiến Lạc An vui vẻ đến mức mắt híp lại thành một đường chỉ cong cong.

Khi cậu định giới thiệu bạn cùng phòng của mình cho Phi Vũ thì anh lắc đầu từ chối, nói:
"Dù sao cũng sẽ chẳng nói chuyện đến lần thứ hai đâu."
Sau hơn một tiếng tớ tớ cậu cậu, điện thoại nóng đến mức sắp phát nổ hai người mới tiếc nuối kết thúc cuộc gọi.

Trước khi tắt máy, Phi Vũ nhìn Lạc An bằng ánh mắt vô cùng chân thành, nhỏ giọng nói:
"Làm sao bây giờ? Trương Lạc An, tớ nhớ cậu mất rồi."
Trái tim Lạc An vô thức đập mạnh một cái.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người quen biết Phi Vũ gọi đầy đủ họ tên cậu.

Giọng nói ôn nhu đầy nghiêm túc ấy chẳng hiểu sao lại khiến Lạc An cảm thấy áy náy, cậu nhẹ giọng nói nửa đùa nửa thật:
"Vậy thì cách ba ngày chúng ta gọi facetime một lần.

Gặp nhiều như vậy, con rùa già nhà cậu có chắc là sẽ không nhàm chán không đấy?"
Phi Vũ khẽ mỉm cười, đưa tay vuốt ve gương mặt thanh tú của Lạc An trên màn hình, trả lời bằng một câu không hề ăn nhập:
"Đại nhân à, tớ..." Ngập ngừng một lát, giọng nói anh đột nhiên nghèn nghẹn, "...không thể chạm vào cậu được."
Lạc An nhìn ánh mắt thê lương của Phi Vũ, trái tim dường như đang phát ra luồng nhiệt còn nóng hơn cả chiếc điện thoại trên tay.

Bỗng nhiên, một giọt nước mắt trong suốt lăn xuống từ khoé mắt khiến cậu giật mình vội vàng đưa tay dụi thật mạnh.

Phi Vũ không biết phải làm thế nào chỉ có thể bất lực vuốt khoé mắt Lạc An qua màn hình điện thoại:
"Đại nhân, nếu cậu khóc tớ sẽ không có cách nào có thể lập tức bay sang Mỹ để lau nước mắt cho cậu được.

Vậy nên, Lạc An, cậu đừng khóc nữa."
Sau khi chắc chắn rằng tuyến lệ không còn vô cớ hoạt động nữa, Lạc An nhẹ nhàng nói từng chữ từng chữ một:
"Hà Phi Vũ, cậu phải hứa với tớ, cậu nhất định sẽ giữ nụ hôn đầu cho đến ngày tớ trở về."
Bộ não Phi Vũ đột nhiên trở nên trì trệ, anh nhất thời ngẩn người chỉ một mực nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lạc An, không đáp.

Lạc An hiển nhiên vừa sốt ruột vừa xấu hổ, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Phi Vũ, cậu thử không đồng ý xem.
Nhìn nét mặt thiên biến vạn hoá của Lạc An, Phi Vũ không giấu được nhu tình hiện lên trong mắt.

Anh khẽ cười, "Tất cả lần đầu tiên của tớ đều dành cho cậu, như vậy không biết đã làm Trương đại nhân vừa ý chưa?"
Lạc An quay mặt đi, khẽ gật đầu sau đó không thèm nói lời tạm biệt đã kết thúc cuộc gọi.

Phi Vũ không những không giận mà còn cười vui vẻ.
Lạc An cậu lúc nào cũng nói tớ ngốc, thật chẳng biết trong hai người chúng ta ai mới thật sự là đồ ngốc nữa?!
☆彡
Minh Anh mang tinh thần phấn khởi trở về trường đại học sau ba ngày nghỉ ở nhà.

Đi trên hành lang để đến lớp học, cậu bắt gặp thầy giáo môn Kinh Tế mặt lạnh thường ngày đang mỉm cười tay cầm hộp cơm.

Như vừa gặp phải quỷ, Minh Anh sợ đến mức mặt mũi trắng bệch chỉ biết co giò phi thân về lớp.

Cậu như thường lệ ôm sách ngồi cạnh Phi Vũ, nói:
"Phi Vũ, tôi vừa nhìn thấy lão Hạo cười."
Cả lớp học vốn đang ồn ào đột nhiên im bặt.

Mọi người lục tục kéo nhau về chỗ ngồi, tiếng sột soạt mở sách vang lên.

Còn Phi Vũ thì đầu cũng chẳng thèm ngẩng, vừa chăm chú viết viết viết vừa thuận miệng hỏi lại Minh Anh, "Thì sao?"
"Cậu không nhớ lão ấy cười khi nào à? Lão Hạo chỉ cười một là khi thầy Hải bị mắng, hai là khi đột nhiên trở trời kiểm tra chúng ta thôi.

Mà cậu biết rồi đấy, lão ấy mà kiểm tra thì toàn những cái trên trời dưới biển căn bản chẳng có trong sách."
Phi Vũ lười biếng đáp qua loa, "Vậy cứ coi như cậu không thấy gì đi."
Minh Anh trợn mắt tức giận nhìn Phi Vũ, "Cậu có vấn đề à Phi Vũ? Tính tình lão Hạo khó đăm đăm như bà bầu ốm nghén ấy.

Cười được một ngày thì những ngày tiếp theo nhất định sẽ khó ở."
"Vậy thì an phận một chút là được."
Minh Anh hậm hậm hực hực không thèm nói nữa, lật sách còn nhanh hơn đếm tiền, lầm bầm, "Nói với cậu tôi thà đi nói chuyện với tiểu tặc tử còn hơn."
Phi Vũ không nghe mà ngồi ngẩn ra một chút rồi lại cặm cụi viết, chẳng có cái gì gọi là tò mò đối với người được gọi là tiểu tặc tử kia cả.

Lúc này Minh Anh mới chú ý đến hành động của Phi Vũ, gãi cằm hỏi:
"Cậu đang làm cái gì đấy?"
"Kiếm tiền."
Nghe câu trả lời qua loa của anh, Minh Anh suýt chút nữa thì sặc nước bọt.

Đăm chiêu nhìn Phi Vũ hồi lâu, cậu xoa cằm hỏi:
"Bố cậu không phải là doanh nhân thành đạt à? Mỗi tháng không phải bác ấy chuyển vào tài khoản của cậu mười triệu sao? Chẳng lẽ cậu vẫn còn chê ít?"
Phi Vũ lắc đầu, đáp, "Có nói cậu cũng không hiểu đâu."
Nghĩ đến Lạc An, nhớ lại nụ cười khi thì gian xảo lúc thì ôn hoà ấy Phi Vũ không kìm được mà nở nụ cười, ánh mắt anh bất giác trở nên dịu dàng hơn.
Nhìn xuống tờ giấy viết sơ đồ kế hoạch kiếm tiền, Phi Vũ mỉm cười thầm hạ quyết tâm, sáu tháng sau anh nhất định sẽ sang Mỹ bắt lấy Lạc An.

Từ khoảnh khắc cậu bước lên máy bay, bước một chân ra khỏi cuộc sống của Phi Vũ, thế giới của anh giống như lại bị bao phủ bởi màu xám tro mù mịt.

Sự hiện diện và hơi ấm của Lạc An càng mờ nhạt, Phi Vũ lại càng hoang mang.

Thực ra số tiền sinh hoạt phí Hà Khắc Nghiêm cho Phi Vũ từ trước tới giờ mỗi tháng anh chỉ dùng nhiều nhất là ba trong số mười triệu, số còn lại để dành cho ngộ nhỡ.

Vậy nên, việc Phi Vũ muốn đến New York tìm Lạc An là hoàn toàn có khả năng.

Mặc dù anh không hề muốn kéo dài khoảng thời gian không có Lạc An bên cạnh thế nhưng chỉ cần nhớ đến gương mặt của Hà Khắc Nghiêm, Phi Vũ lại thấy chán ghét số tiền trong thẻ tín dụng.
Minh Anh bất lực nhìn cái người vốn đang nói chuyện thì lại đột nhiên ngẩn người kia, "Nói chuyện với cậu chính là một trong những việc làm vô vị nhất mà tôi từng biết.

Chẳng hiểu sao Lạc An lại có thể thân thiết với cậu nhiều năm như thế nữa."
Minh Anh vừa dứt lời thì tiếng trống vang lên, Lâm An Hạo mây đen vần vũ đầy đầu lừ lừ bước vào.

Mọi người nhìn sắc mặt vô cùng khó coi của thầy giáo mà thầm hít sâu một hơi lạnh.
Minh Anh khóc không ra nước mắt.

Lâm An Hạo, Lâm đại ca, đại ca cứ như thai phụ thế này, sinh viên nhỏ như em đây nhất định có ngày chết vì truỵ tim đấy!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play