Đang bàn chuyện thì chú năm của Trần Cảnh Vũ hơi ngần ngại nhưng vẫn quyết định lên tiếng: “À Cảnh Vũ, ta có đứa cháu bên vợ mới tốt nghiệp thạc sĩ kinh doanh ở Standfoxd.

Cháu có thể để một chân cho con bé không?” Ông vừa nói vừa hồi hộp.
Trần Cảnh Vũ không phải kẻ máu lạnh, vô tình.

Hiện tại anh là người đứng đầu tập đoàn, những người trong gia tộc thì quản từng công ty nhỏ nhưng việc muốn con cháu vào trụ sở chính của tập đoàn anh sẽ cân nhắc có điều vẫn dựa vào năng lực.

Cho dù châm trước nhưng vào làm lại không hề có chút năng lực cũng bị anh chuyển về công ty con.

Đương nhiên vì đãi ngộ và địa vị ở công ty tổng sẽ tốt hơn rất nhiều vì vậy mà con cháu trong nhà đều muốn có một chân trong này.

Nên khi nghe chú năm dò hỏi thì anh nhếch miệng nói: “Chú bảo bên đó nộp CV vào phòng nhân sự, cháu xem qua sẽ cân nhắc.

Cháu chỉ nhận người có năng lực, nếu không đạt tiêu chuẩn sẽ điều xuống công ty con.”
Nghe Trần Cảnh Vũ đồng ý bước đầu như vậy chú năm vui vẻ cảm ơn anh một tiếng, thầm nghĩ nói chuyện này với vợ chắc bà sẽ vui mừng lắm đây.
Ở bên này mọi người đều đang dò hỏi Nhạc Quân đủ thứ chuyện.

Nhạc Quân rất kiên nhẫn trả lời, cô chủ yếu trả lời cho qua thỉnh thoảng mẹ Trần sẽ giúp cô đáp vài câu hơi quá đáng.

Trần Lam Lam cùng vài cô em cùng ý tưởng đều không thích Nhạc Quân.

Mặc dù biết cô là Hoa hậu trước đó vừa hâm mộ vừa ghen tị, hiện tại hoàn toàn là ghen ghét.

Chỉ có hai cô bé với cọc nhóc Trần Tinh Húc là thi nhau xin chữ ký của cô.
“Chị dâu không du học hả?” Một trong số mấy cô em họ hỏi.
Nhạc Quân vẫn bình tĩnh không quan tâm lắm trả lời: “Tôi đã ở Đức 10 năm rồi, không cần phải du học thêm nữa.” Cô từ nãy giờ bị hỏi về xuất thân, nghề nghiệp, gia cảnh đến bực bội nhưng vì giữ thể diện cho nhà chồng nên phải cô kiềm nén.
Cô vừa dứt lời cả bọn đều há hốc miệng, có người xấu hổ không hỏi thêm gì nữa.
Trần Lam Lam lại nổi hứng hỏi tiếp: “Không biết chị dâu làm cách nào mà có được anh hai vậy nhỉ? Em thật tò mò?”
Nhạc Quân cười khẽ không trả lời liền mà đưa tay lấy miếng táo ăn, trước ánh mắt khó chịu của mấy cô nàng nhiều chuyện này Nhạc Quân mới từ từ lên tiếng: “Xem ra cô chưa yêu bao giờ?”

“Hả?” Trần Lam Lam bị hỏi ngược lại thì ngớ ngẩn.
Nhạc Quân rất tự nhiên ung dung khoanh hai tay trước ngực trả lời: “Nếu yêu rồi còn hỏi chi mấy câu kiểu này, tình yêu đơn giản là gặp đúng người thôi.”
Trần Lam Lam đang định phản bác thì nghe tiếng của Trần Cảnh Vũ: “Quân Quân!” Anh đi tới sau vợ yêu xoa xoa gương mặt phấn nộn của cô cúi xuống nói bên tai cô: “Đưa em về nhà ông nội Tần.”
Nhạc Quân hơi nghiêng đầu nhìn anh, nghe anh nói vậy cô vui mừng muốn nhào hôn anh vài cái.

Cô thật sự sắp nghẹt thở ở đây rồi, nếu còn tiếp tục sẽ phát điên mất.

Cô cười ngọt ngào dạ, cùng anh rời đi.
Trần Cảnh Vũ không dài dòng chỉ bỏ lại một câu: “Mẹ, con đưa Quân Quân về nhà vợ, chiều về lại.” Dứt lời anh cầm lấy áo lông vũ choàng lên cho Nhạc Quân sau đó mới ôm eo cô rời đi.
“Haizz, em thật sắp ngộp thở bởi không khí bên trong rồi.” Nhạc Quân vừa lên xe đã thở phào một hơi, cuối cùng cũng thoát.
Trần Cảnh Vũ vô cùng đau lòng vừa lái xe vừa nắm lấy bàn tay của vợ yêu: “Họ làm khó em không?” Anh đưa tay cô lên hôn hôn vài cái.
“Cũng không phải là quá đáng nhưng có nhiều câu hỏi khá là vô duyên, đặc biệt cô nàng Trần Lam Lam hình như rất có địch ý với em.” Nhạc Quân rất hưởng thụ để chồng âu yếm bàn tay mình.
Anh nhìn vẻ mặt phụng phịu của cô thật muốn cắn vài cái.

Sao cô lại đáng yêu vậy chứ.
Sau đó anh mới trả lời câu trên của cô: “Trần Lam Lam là con nuôi của chú ba, em không cần để ý nhiều.”
Nhạc Quân nghe anh nói thì như có điều hiểu ra, hóa ra chỉ là con nuôi.

Cô thấy đèn đỏ tận hơn một phút thì cởi dây an toàn nhào vào lòng Trần Cảnh Vũ hôn môi anh một cái cười xảo trá: “Em biết vì sao cô ta lại có địch ý với em vậy rồi.

Ông xã anh lại dụ hoặc ong bướm.

Phải phạt.” Nhìn ý cười trên môi người nào đó cô cắn cánh môi mỏng của anh thật đau mới buông ra.
Trần Cảnh Vũ bị đau nên mày cau lại một chút nhìn đèn đỏ còn 30 giây, anh giữ gáy cô hôn một lúc mới dừng lại: “Sẽ trừng phạt em sau.” Dứt lời còn không quên bóp nhẹ eo cô.
Nhạc Quân ngồi lại ghế phụ, mặt vẫn còn đỏ bừng, nhìn son còn dính trên môi anh cô khẽ cười, lấy giấy thấm ít dung dịch tẩy trang.

“Anh dừng xe ở chỗ kia đi.”
Trần Cảnh Vũ nghe lời tấp xe bên đường anh vừa cởi dây an toàn đã được cả người cô gái mềm mại ngồi trên đùi.

Nhạc Quân lau qua dấu son trên môi anh: “Xong.” Cô định ngồi lại chỗ thì bị anh giữ chặt eo không cho nhúc nhích.

Nhạc Quân nghiêng đầu cười nhìn anh.
Người nào đó nhìn vẻ tinh nghịch của vợ kèm theo khuôn mặt diễm lệ trước mắt thì lòng nhộn nhạo không thôi.

Anh nhếch miệng áp xuống môi cô một nụ hôn nồng cháy, tiếng chụt chụt vang lên khắp xe, tiếng động bên ngoài không ảnh hưởng đến tình nồng bên trong xe lúc này.
Anh dẫn dắt cô từ từ động tình đến ý loạn tình mê, anh vừa hôn vừa cười nhấp nháp hương vi cánh môi cô, cả mùi vị bên trong anh đã nếm không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn nghiện như ban đầu.

Mơ màng anh gọi tên cô: “Quân!”
Cô dạ, lại mấp máy môi hỏi: “Anh yêu, không thể làm bây giờ.” Môi bị anh gặm cắn đến đau rát nhưng cô vẫn hùa theo cùng anh trêu đùa qua lại.
“Anh không quan tâm.” Dứt lời anh đưa tay mở khóa kéo sau chiếc sườm xám xuống, rất nhanh nửa thân trên của cô đã lộ ra trước mắt anh.

Trần Cảnh Vũ nhìn chiếc áo ngực kiểu yếm màu trắng xinh xinh, yết hầu anh lăn lộn lên xuống vài cái.

Lần đầu anh nhìn thấy cô mặc kiểu áo con này, thật quá gợi tình và quyến rũ, không kiềm chế được nữa anh vùi đầu vào đôi gò bồng đang phập phòng sau lớp áo trắng gợi cảm khàn giọng nói: “Em mặc cái này thật sự muốn giết anh.” Tay vuốt ve tấm lưng trần trơn mịn gây nghiện, anh biết bản thân hiện tại đã không dừng lại được rồi.

Vậy thì phóng túng đi.
Nhạc Quân nhìn đầu anh đang vùi vào ngực mình, cô vừa thở dốc vừa cười gọi anh: “Vũ!”
Anh hơi đè nén giọng “Hửm?” Ngẩng đầu lên nhìn cô, thật sự hiện tại cô vạn phần quyến rũ và câu dẫn.

Anh cắn mút môi cô.

Nhạc Quân đưa tay cởi chiếc áo con rơi xuống dưới.

Trần Cảnh Vũ nhìn qua một chút sau đó vùi vào nơi ấy gặm mút khiến bộ ngực cô toàn dấu đỏ.

Anh một tay anh nắn bóp lúc mạnh lúc nhẹ lại khiến Nhạc Quân có hơi đau nhưng lại cực kỳ thỏa mãn.

Cô ưỡn ngực tiện cho anh mút sâu hơn, cảm nhận tay anh dần di chuyển xuống dưới.

Khi cả bàn tay anh âu yếm nơi tư mật đã ướt đẫm, cô thở nặng nề, từng tiếng rên nhỏ bên tai khiến anh điên cuồng đắm chìm vào tình dục.

Không nghĩ thêm bất cứ điều gì, hiện tại ngay tại đây ngay lúc này anh chỉ muốn cô.

Tay anh từ từ cởi quần lót ren nhỏ xinh ra, nhẹ nhàng vuốt ve.

Mật dịch từ nơi bàn tay khiến Trần Cảnh Vũ khẽ cười đưa từng ngón tay vào cửa huyệt ướt át đầy dụ hoặc phía dưới.
Anh nhìn cô động tình cùng anh sung sướng vô cùng thỏa mãn, hôn lên bờ môi căng mọng.

Lửa tình đã được đốt lên không thể dập tắt.

Anh nâng người cô ngồi lên vô lăng, Nhạc Quân giật mình hai tay bám vào vai anh.

Thấy anh nhìn chăm chú vào nơi tư mật của mình, cô xấu hổ che mắt anh lại.

“Anh, đừng nhìn vậy mà.”
Trần Cảnh Vũ cười lưu manh, không đáp lời cô mà chôn đầu vào nơi đó liếm mút.

“Ưm…ưm…” Nhạc Quân tức khắc vòng hai chân qua cổ anh rên lên những âm thanh kiều mị càng khiến anh muốn phạm tội.

Tư thế thân mật quá cám dỗ và điên cuồng.

Cả cô và anh hiện tại đều trầm luân vào tình dục không ai muốn dừng, cũng không muốn quan tâm đến thời gian hay bất cứ điều gì.

Chỉ muốn đối phương cùng mình lên đỉnh của dục vọng.
Âm thanh bạch bạch ra vào đều đặn, tiếng thở dốc đầy mê hoặc hòa làm một.

Tư thế ngồi thế này thật sự rất sâu khiến Nhạc Quân đau đớn nhưng cô lại muốn, còn chủ động nhấp nhô thân mình cùng anh trầm luân lại một lần trầm luân.
Không biết qua bao lâu Trần Cảnh Vũ mới dừng động tác nhưng anh vẫn chôn vật của mình trong người cô không muốn rút ra.

Anh gặm cắn bờ vai thon mảnh quyến rũ, xương quai xanh đã đầy dấu đỏ cho trận hoan ái vừa rồi.

Có điều người nào đó vẫn không ngừng hôn, anh nhấp nháp xuống nhũ hồng trên ngực cô liếm cắn còn kéo nó ra một đoạn khiến Nhạc Quân đau đến kêu la.

Anh cười trầm thấp nâng mắt nhìn cô tay không để yên mà âu yếm ngực đầy đặn.

“Anh vẫn chưa thỏa mãn.”
Nhạc Quân lườm anh khẽ mắng: “Từ khi nào anh lại ham tình dục vậy hả? Mặc đồ lại cho em đi.

Đã 12h rồi.” Cô nói xong dự định nhướng người lấy bộ sườn xám đã bị văng qua một bên thì Trần Cảnh Vũ đã nhanh tay cầm lên.
“Ở bên em lúc nào cũng muốn.” Anh vừa nói vừa cầm áo lót yếm anh cực kỳ hài lòng, có điều mặc như thế nào nhỉ, anh nhìn chăm chú như nghiên cứu công trình lớn lao.

Nhạc Quân bật cười cầm lấy: “Để em mặc.” Anh nhìn cô từ từ mặc chiếc áo yếm, anh thấy khá đơn giản.

Nghĩ gì đó cười gian trá nói với cô: “Anh thích em mặc kiểu áo này, lần sau ở phòng trước khi đi ngủ cứ mặc áo này thôi nhé.” Anh đưa tay mở học tủ nhỏ lấy chiếc quần lót nữ mới tanh mặc vào cho cô.

Này là anh đề phòng những lúc thế này nên mua cả bịch để sẵn ở đây.

Nhạc Quân trừng mắt nhìn học tủ đầy đủ đồ dùng kia mà đưa tay nhéo anh một cái mắng: “Lưu manh.” Anh cười tiếp tục mặc lại đồ cho cô.
Nhạc Quân cạn lời với ông chồng có sở thích quái đản nhưng vẫn ngọt ngào cười đồng ý.

Chỉnh trang lại xong, Trần Cảnh Vũ dùng khăn dự phòng, nước vệ sinh lau chùi sơ qua dịch trong của cả hai.

Cô nhìn mà đỏ bừng cả mặt.
Về tới nhà ông nội Tần đã hơn 12 rưỡi trưa vừa kịp lúc ăn cơm.
“Hai đứa nói qua sớm, vậy mà tới giờ mới vác mặt tới.

Hừ” Ông nội đón khách xong xui vẫn chẳng thấy hai đứa cháu của mình thì khó chịu.

Mãi đến tận lúc này thấy hai đứa trẻ trong lòng vui vẻ nhưng ngoài mặt vẫn cằn nhằn vài câu.
Nhạc Quân làm sao không hiểu chứ, cô lại lườm người nào đó đang tâm trạng vô cùng vô cùng tốt bên cạnh.

“Cháu xin lỗi mà, bên phía Cảnh Vũ có chút chuyện nên mới chậm trễ ạ.”
Trần Cảnh Vũ gãi gãi mũi mới cúi đầu: “Cháu thật thất lễ, năm sau chúng cháu sẽ ăn tết cùng nhà mình.” Ông nội Tần nghe cháu rể nói vậy mới hài lòng không trách cứ nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play