Tới 1h chiều ngày hôm sau cô mới tỉnh lại phát hiện Trần Cảnh Vũ không còn nằm bên cạnh.
Nhìn đồng hồ, cô giật mình.
May quá hôm nay chủ nhật.
Nếu không thật sự…
Cô vào phòng tắm, nhìn những vết xanh tím khắp người cô lại nhớ một màn phóng túng cường độ mạnh vào đêm qua.
Cô ôm mặt xấu hổ nhưng lại cười hạnh phúc.
Nếu Trần Cảnh Vũ lúc này thấy bộ dạng cô gái đang cười đến động lòng người như vậy, chắc chắn anh sẽ đè cô ngay trong này mà làm một trận nữa.
Ăn uống xong, cô lên weibo lướt, tin tức của cô vẫn còn đang phủ sóng khắp nơi.
Nhìn lượt theo dõi trên trang cá nhân, Nhạc Quân không thể tin nổi, cô nghĩ thầm quá dọa người đi.
Đã hơn 30 triệu follow.
Ôi mẹ ơi cô từ vài trăm người bạn lúc mới tham gia cuộc thi đến giờ chỉ mất 3 tháng.
Thật đúng là con số khủng bố.
Xem ra cô phải tìm trợ lý riêng rồi.
Cô thấy bản thân không thể giải quyết mấy vấn đề trên mạng được, hơn nữa sắp tới cô sẽ tham gia nhiều sự kiện dưới danh nghĩa Hoa hậu chắc chắn phải có quản lý và trợ lý riêng.
À cả thợ trang điểm nữa.
Đang ngồi trên sô pha vừa ăn snack vừa lướt weibo thì nhận được tin nhắn của nhóm Âu Dương Tịch.
ĐSS: (Lên diễn đàn trường xem tin tức nóng hổi kìa mấy bồ)
Nhạc Quân: (Nói tóm gọn nội dung đi.
Tớ lười.)
ĐSS: (Tự lên xem đi, cậu phải tập thói quen đó.
Bây giờ cậu là người của công chúng rồi, phải chú ý tới mỗi một tin tức có biết không hả.)
Nhạc Quân nghĩ cũng đúng, gật gật đầu nhắn: (OK)
Hình như đây là lần đầu tiên cô lên diễn đàn trường thì phải.
Vừa đăng nhập vào nick ĐSS lập cho mình đã nhìn thấy mấy tiêu đề hót hòn họt.
Hot: Đương kim Hoa hậu Tần Nhạc Quân.
Tiên nữ ngoài đời thật.
Dưới đó còn kèm theo bức ảnh cô đội vương miện lúc đăng quang.
Ừm chọn ảnh tốt đó.
Cô lướt xuống những bình luận đầu:
(Ôi tôi hôm đó có đi nha, được ngồi mấy hàng ghế đầu nè.
Trời mẹ, siêu xinh đẹp, siêu khí chất luôn.
Nhất là phần thi tài năng ấy, nhìn em ấy chơi đàn mà tôi nín thở luôn á.)
(Cô ấy là Alana thiên tài piano đó.
Sao lại có người hoàn hảo như vậy nhỉ, còn tốt tính nữa chứ.)
(Tiểu tiên nữ của tôi, tôi mới gia nhập hội fan của cô ấy rồi.
Mọi người còn đang chờ cô ấy thành lập tên fandom đó.)
Nhạc Quân đọc tới đây hơi suy tư.
Tên fandom á.
Mình có fan rồi sao nhưng mình rõ ràng không vào showbiz mà.
Haizz nhưng nếu có lượng người ủng hộ sẽ rất tốt, hơn nữa mọi người yêu mến mình như vậy đúng là nên chiều họ một chút.
“Alanie, ừm mình sẽ đặt tên này đi.” Nhạc Quân nói thầm sau đó tiếp tục xem hot topic tiếp theo.
Hot 2: Tô Hình Y tỏ tình công khai, cưỡng hôn học thần Tống Dật Kỳ.
Cô cảm thám: “Nữ nhân bây giờ quả thật rất bạo nha.”
Lại lướt xuống bình luận:
(Ôi mẹ hoa khôi công nghệ thông tin chúng ta cũng quá bạo nha.)
(Nè trọng điểm chính là học thần không đồng ý.)
(Tôi nghĩ xong vụ này, Tống Dật Kỳ sẽ ghét cô ta thêm thôi.)
(Chứ còn gì nữa, rõ ràng người không thích mình mà cứ thích bày ra kiểu ép hôn như này.
Đúng là hơi mất mặt.
Cơ mà tự nhiên cái topic này bên cạnh topic của Hoa hậu thấy làm bẩn hot topic kia ghê.)
(Thì đó, cô ta chắc là muốn nổi tiếng.)
(Nhìn nữ thần người ta không làm gì cả, chỉ yên lặng học hành nghe giảng đã khiến bao người gục ngã.
Còn mấy thể loại này ỷ có chút nhan sắc là y như rằng coi mình là thần tiên ai cũng yêu chắc.)
Nhạc Nhân đọc sơ qua thấy đúng là nơi để tự do ngôn luận, bàn tán.
Cô cũng không biết cái cô nàng Tô Hình Y gì đó, có điều xem ra lần này cô nàng này tự mình hại mình rồi.
Đang mải mê đọc tin tức thì điện thoại báo tin nhắn.
(Tối nay anh họp sau đó còn tham gia tiệc rượu nên về khá muộn, em đừng chờ anh.
Nhớ ngủ sớm.)
Nhạc Quân rất nhanh trả lời lại: (Vâng)
Họp sao, vậy sẽ rất muộn.
Chắc chắn anh sẽ không kịp ăn cơm.
Cô nghĩ gì đó liền sáng mắt ra, cười tươi nhắn hỏi anh: (Mấy giờ anh họp?)
(6h tối.
Sao vậy?)
(Không ạ, anh làm việc đi.)
Nhắn xong cô lập tức tới phòng bếp làm đồ ăn.
Giờ đã 3h chiều rồi, tranh thủ nhanh một chút sẽ kịp thôi.
Cô không giỏi nấu ăn nhưng làm mấy món đơn giản vẫn khá ổn.
Nhạc Quân nấu canh rong biển thịt bằm.
Thêm món thịt bò xào cần tây,thêm một món cải thảo xào nữa.
Ừm vậy là ổn rồi.
Vì Trần Cảnh Vũ thích ăn kim chi nên trong tủ lạnh luôn có sẵn.
Nhạc quân chuẩn bị xong hết vào hộp cơm 4 tầng.
Tắm rửa xong cô nghĩ nên mặc gì nhỉ.
Nhìn mớ đồ trong tủ, đủ kiểu mẫu.
Nên mặc đơn giản thôi, vậy nên cô chọn bộ váy liền thân không tay dài trên gối màu vàng nhạt.
Vì cô giờ đã là người nổi tiếng nên cô đội thêm chiếc mũ vành to, đeo khẩu trang và thêm kính đen vào.
Nhìn qua một lượt thấy khá ổn cô mới cầm theo hộp cơm, túi xách rời khỏi nhà.
Cô không tự lái xe mà bắt taxi, cô thuộc kiểu người không thích tự lái xe.
Tới công ty vì để cho Trần Cảnh Vũ bất ngờ nên cô không báo anh biết.
Đây là lần đầu tiên cô tới tập đoàn, lúc trước đi ngang có nhìn sơ đã thấy rất rộng lớn, hiện đại.
Giờ khi cô bước vào bên trong: Wow đúng là tập đoàn tầm cỡ thế giới.
Ngắm tòa nhà 49 tầng này chỉ riêng của tập đoàn Sinsoledad.
À thì đây là Trụ sở chính thôi, còn chưa nói đến những chi nhánh nhỏ khác.
Công ty Quốc Đạt với MK nhà cô thì tính là cái gì chứ.
Cô lắc lắc đầu đi thẳng tới quầy lễ tân.
“Xin hỏi cô cần gì ạ?” Lễ tân của tập đoàn đúng là xinh đẹp như hoa.
Cũng đúng thôi, lễ tân là bộ mặt của tập đoàn đương nhiên tiêu chuẩn cũng phải cao.
“À, tôi muốn gặp Trần Cảnh Vũ.” Nhạc Quân dứt lời mấy cô lễ tân ngồi đó đều nhìn nhau hiểu ra.
Lại là như vậy.
Mấy cô gái này, những trường hợp này họ đều gặp như cơm bữa rồi.
Vài ngày lại có cô gái trẻ đẹp nào đó chạy đến đòi gặp chủ tịch.
Ủa tưởng chủ tịch mình là người thường thích gặp là được à.
Lịch hẹn còn phải sắp vài tháng đó.
Đã vậy còn dám gọi thẳng tên ông chủ của mình như vậy.
Cô gái này là đang ảo tưởng hay sao chứ.
Dù vậy cô lễ tân cũng giữ vẻ lịch sự đúng mực: “Xin hỏi cô đã hẹn với Chủ tịch rồi ạ?”
Nhạc Quân lúc này mới đờ ra: “Ồ, còn phải đặt lịch sao?”
Mấy cô lễ tân nhìn cô gái trùm kín mín này như nhìn người ngoài hành tinh.
Đương nhiên phải hẹn lịch.
“Xin lỗi, nếu cô chưa đặt lịch thì không thể gặp ông chủ.
Hôm sau cô lại đến ạ.” Lễ tân rất nhanh chóng tiễn khách.
Kiểu người này, vừa nhìn là biết diễn trò rồi.
“OK, tôi gọi trực tiếp anh ấy.” Nhạc Quân cũng không muốn làm khó mấy người này, là do cô không suy nghĩ chu đáo.
Trần Cảnh Vũ đâu phải người đàn ông bình thường ai muốn gặp liền gặp chứ.
Haizz muốn tạo bất ngờ cho anh nhưng xem ra không được rồi.
Cô lấy điện thoại từ túi xách ra gọi cho anh.
Lúc này mấy cô lễ tân mới chú ý đến chiếc túi của cô.
Ồ hàng limit à nha, đúng là mấy cô gái tiểu thư nhà giàu rảnh rỗi nên kiếm chuyện đây mà.
Cũng đúng thôi, ông chủ của mình xuất sắc như vậy có ai mà không ôm mộng chứ.
Nhạc Quân tới ghế ngồi chờ Trần Cảnh Vũ bắt máy.
Qua hai hồi chuông đã nghe giọng nói quen thuộc kia: “Quân Quân?”
Nhạc Quân nghe giọng anh liền tỏ ra uất ức, nũng nịu: “Này, em tới công ty anh mà lễ tân nói phải đặt lịch gì đó.
Nên em không lên gặp anh được.
Anh xuống đón em đi.”
Trần Cảnh Vũ ở đầu giây bên kia đang cầm cây bút bỗng giật mình, cây bút cũng tự động rơi xuống bàn: “Em đang ở sảnh sao?” Giọng nói của anh vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng.
Anh nhớ cô đến điên rồi.
“Vâng ạ.”
Anh đứng bật dậy vừa đi vừa nói: “Em ở yên đấy anh xuống đón em”
Cô đáp giọng dịu dàng: “Dạ”
Trần Cảnh Vũ trên mặt lúc này chỉ còn ý cười mà thôi.