Lúc Trần Cảnh Vũ về nhà đã nghe thoang thoảng tiếng đàn trong phòng.

Anh nhẹ nhàng bước vào đứng dựa bên cửa nhìn cô gái của mình đang luyện đàn.

Tuy không am hiểu dương cầm nhưng có thể biết được bản cô đang đàn cực kỳ khó.

Anh lại gần nhìn từng ngón tay cô lướt trên phím đàn nhanh đến mức khiến anh có hơi ngạc nhiên.

Anh cảm giác như các ngón tay cô như không xương.

Lại nhìn thấy tầng mồ hôi đang đọng trên làn da cô gái, có lẽ đã dùng rất nhiều sức và tập khá lâu rồi.
Nhạc Quân thấy anh cũng không dừng lại, chỉ nhìn anh cười nhẹ một cái.

Kết thúc bản tấu xong cô cũng mệt mà tự nhiên dựa vào người đàn ông đang đứng sau mình.
“Em đừng luyện nhiều quá, tay sẽ mỏi đến mai thi có thể không được tốt như lúc tập.” Anh đau lòng cầm bàn tay cô lên vuốt ve, kiểm tra.

Tay cô đúng là bàn tay dành cho dương cầm.

Thon dài lại mềm mại, trắng nuột.

Anh dù ngắm bao nhiêu lần cũng không thấy thỏa mãn.
À thì mọi thứ của cô đều khiến anh say mê chứ không riêng bàn tay mảnh khảnh này.
Nhạc Quân nhắm mắt dựa vào eo bụng anh, vì cô đang ngồi anh đang đứng.

“Em ổn.

Không sao đâu.”
“Chọn bản khó như vậy?”
“Vâng, thật ra bản này cũng chưa phải khó nhất đối với em.

Nhưng đòi hỏi lúc đàn phải tập trung tinh thần cao, không để bị ảnh hưởng nếu không sẽ dễ đánh sai nốt.

Mặc dù em có thể xử lý tình huống đó, nhưng em muốn nó thật hoàn hảo.

Hơn nữa phần thi này tối đa mỗi người có 4 phút, nên em kết hợp hai bản.

Độ khó vì vậy cũng tăng lên.

Tuy nhiên em chơi nhiều rồi nên không khó khăn quá khó với em.” Nhạc Quân được bàn tay to lớn của anh vuốt ve khuôn mặt, cô cảm thấy thật dễ chịu.
“Em học đàn bao lâu rồi?” Cảm nhận cô gái như mèo con dụi dụi khuôn mặt nhỏ bé vào tay mình, anh mỉm cười ôn nhu vuốt tóc cô.
“Hơn 15 năm rồi ạ.”
Trần Cảnh Vũ không nghĩ cô lại học đàn khi chỉ mới 5 tuổi, thảo nào nhìn cô chơi dương cầm lại chuyên nghiệp như vậy.

Anh lại nhớ tới clip cô đàn ở vòng bán kết, khi ấy tuy mức độ không cao như bản vừa rồi nhưng cô thể hiện cảm xúc quá xuất sắc.
Anh cúi người hôn lên đỉnh đầu cô dịu dàng hỏi: “Vậy em học tới mức độ nào?”
“Những bản khó nhất em đều có thể chơi được.

Có giai đoạn tâm trạng em không ổn, em liên tục chơi những bản khó nhất thế giới, chơi đến khi kiệt sức mới dừng.

Nên hai bản tấu em chọn lần này cũng chưa phải khó nhất với em.”
Nghe Nhạc Quân nói xong Trần Cảnh Vũ giật mình nhìn cô gái đang trong lòng mình.

Anh chỉ cho rằng cô đánh piano rất tốt nhưng không nghĩ cô có thể chơi những bản khó nhất thế giới trong lúc tâm trạng tệ như vậy.

Anh vừa đau lòng vừa phát hiện hình như anh vẫn chưa khám phá hết được cô gái của mình.

Cô có rất nhiều điều anh còn chưa biết.
“Sao vậy? Không thể tin à?” Nhạc Quân không nghe anh nói gì thì buồn cười ngẩng đầu nhìn anh hỏi.
“Chỉ là thấy anh vẫn chưa hiểu hết em.” Trong giọng nói của anh có vài phần u sầu.

Nhạc Quân có thể cảm nhận được, cô thở dài tiết lộ anh biết thêm một tin tức: “Em cho anh xem cái này.”
Nhạc Nhân đứng dậy lấy máy tính mở ra một kênh youtube rất nổi tiếng: “Anh nghe nhé.”
Trên màn hình máy tính là hình ảnh một cô gái ngồi bên cạnh dương cầm nhưng cô lại đeo mặt nạ che gần hết khuôn mặt nên không ai thấy được dung mạo.
Trần Cảnh Vũ nghi hoặc hỏi cô: “Em quen cô ấy?”
Nhạc Quân nhìn anh cười hỏi lại: “Anh biết cô ấy sao?”
“Có nghe qua tin tức, nghe nói cô ấy còn rất trẻ đã nhận được nhiều giải thưởng từ lúc chỉ mới 12 tuổi.

Là thần đồng piano có thể biểu diễn những bản nhạc khó nhất và thể hiện tình cảm mình vào piano giống như cả hai được hợp nhất, hình như là người nước chúng ta có điều chưa bao giờ lộ mặt.

Vì vấn đề cá nhân nên đeo mặt nạ, khi đó bạn anh còn nói rằng cô gái đó có thể mặt bị sẹo.

Anh không am hiểu dương cầm nhưng luôn đọc tin tức nên vẫn còn nhớ.”
Nhạc Quân mở to mắt nhìn anh: “Anh biết nhiều vậy?”
“Ừm, anh trí nhớ rất tốt đọc qua là nhớ.

Vậy cô ấy là bạn em sao?” Trần Cảnh Vũ đoán chắc là kết quả này, nên có thể cô học đàn từ cô gái ấy.

Nhưng hình như hai người cùng tuổi thì phải.
“Không phải bạn.” Nhạc Quân không nói liền một mạch, mà vừa nói vừa nhìn biểu cảm của người đàn ông bên cạnh.
“Vậy cô ấy là thần tượng của em, em học từ cô ấy sao?” Trần Cảnh Vũ nhíu mày nhìn cô gái trên mặt đang treo ý cười.

Anh hơi thấy quái lạ, từ khi nào cô thích lòng vòng như vậy.
“Cô ấy có tên tiếng Anh là Alana, không phải bị sẹo trên mặt mà vì những năm ấy cô bị bệnh tâm lý nên không dám lộ mặt trước nhiều người.

Tên tiếng nước X của cô là Tần Nhạc Quân.” Nhạc Quân vừa dứt lời cả người Trần Cảnh Vũ liền một phen chấn động.
Anh nghĩ có nhiều kết quả nhưng không thể tin được cô gái được thế giới công nhận là thần đồng piano, là niềm tự hào của nước mình lại chính là cô gái của anh.

Anh chỉ im lặng nhìn chăm chú cô bên cạnh như muốn chứng thực xem có phải cô đùa anh không.

Anh bỗng nhớ tới cái tên Alana này, là lúc trong nhóm chat Lục Lộ Cam có nhắc qua nhưng khi đó anh lại không nghĩ tới.

Làm sao anh có thể nghĩ tới kết quả này chứ, tên giống nhau trên đời này đâu phải hiếm.
“Lại không tin nỗi hả?” Nhạc Quân nhìn anh á khẩu không nói nên lời cô có chút buồn cười.

Tuy nhiên đúng là khó ai có thể biết được thân phận thật của cô.
“Sao em không đưa những điều này vào hồ sơ, như vậy sẽ có lợi cho em rất nhiều.” Trần Cảnh Vũ cuối cùng cũng tìm lại được tiếng nói của mình.
“Em không dùng việc đó để nhận được nhiều thiên vị.

Em muốn chứng minh cho họ em là dùng năng lực của mình để chiếm được yêu thích từ công chúng mà không phải bất cứ danh hiệu nào.

Sau khi kết thúc cuộc thi này dù kết quả ra sao em cũng sẽ thông báo Alana chính là em.” Nhạc Quân đã lên kế hoạch việc này, công khai cũng không ảnh hưởng xấu gì.
“Em tốt đẹp, tài giỏi như vậy tại sao còn luôn tự ti rằng mình không xứng với anh hả?” Cô có biết bao nhiều tài năng như vậy nhưng chưa bao giờ tự cao, kiêu ngạo mà luôn âm thầm hoàn thiện bản thân thật hoàn hảo.
Cô cười dựa đầu vào vai anh tâm sự: “Em nào tốt đẹp như vậy, ảnh hưởng tâm lý những năm kia khiến em bị ảnh hưởng rất lớn.

Em cần phải để bản thân một lần tự tin đứng trước nhiều người và nói với họ rằng anh là chồng em.

Khi đó họ sẽ không chê trách em hay nói hai ta không xứng.

Em muốn chuyện của em và anh kết hôn sẽ được tất cả mọi người đều thật tâm chúc mừng.

Em muốn nhìn thấy một cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc như vậy.

Có lẽ vì em từng chịu tổn thương nặng nên em luôn khao khát được mọi người yêu thương.

Em tin tham gia cuộc thi này chính là quyết định đúng đắn.”
Anh đau lòng lại cảm động vì những lời cô nói, cô không phải chỉ vì bản thân mà còn vì anh, anh hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô khẽ giọng:, “Chỉ cần em muốn anh đều bên cạnh ủng hộ em.

Nhưng hãy nhớ rõ một điều, đối với anh dù em không có gì cả thì chỉ duy nhất em mới là người con gái có thể ở cạnh anh.” Trần Cảnh Vũ nhẹ nhàng ôm cô gái vào lòng, cô chính là tính mạng của anh.

Chỉ mãi mong cô thật vui vẻ, hạnh phúc bên anh như thế này.
Nhạc Quân đưa tay ôm chặt vòng eo người đàn ông là ánh sáng trong cuộc đời này của mình.

Cô gật đầu đáp : “Vâng.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play