Quán Bar Lila
Ba người đàn ông mỗi người mỗi vẻ, khi vừa bước vào đã khiến không ít người trầm trồ.

Đặc biệt sự xuất hiện của Trần Cảnh Vũ.
Có nhiều cô gái nhận ra anh liền tìm cách tiếp cách, tuy nhiên cũng mang chút lo sợ vì tin đồn anh không gần nữ sắc lại vô cùng lạnh lùng.

Nhưng tình cảm vẫn chiến thắng lí trí.
Ba người ngồi ở tầng hai có thể nhìn rõ không khí sôi động phía dưới.

Mặc dù bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn nhưng cũng khá dễ chịu.
Vu Tuấn Âu nâng ly rượu nhấp một ngụm: “Này, hai cậu công việc vẫn ổn chứ?”
ADC liếc VTA với ánh mắt giễu cợt, trêu đùa: “Từ khi nào quan tâm công việc bọn này vậy?”
“Thế lâu nay tớ không quan tâm à? Lâu lâu hỏi cũng không cho.” VTA bỉu môi tức giận.
ADC đưa tay xua: “Không dám, Vu công tử công việc bận rộn.

À còn đang bận kéo bình chọn cho em họ nữa cơ.”
VTA gãi gãi đầu cười hờ hờ: “Cái gì chứ, ai kéo bình chọn hả? Hạ Vi Lan mà không phải em tôi, tôi đã kéo phiếu cho tiểu nữ thần rồi.”
ADC nhướng mày nhìn hắn: “Cái gì gọi là tiểu nữ thần?”
VTA trừng ADC một cái: “Cái gì cái đầu cậu.

Là nữ thần Nhạc Nhạc nha.”

Trần Cảnh Vũ bắt được từ quan trọng trong câu nói của VTA, anh nhướng mày nhìn hắn, giọng nói lạnh nhạt: “Nhạc Nhạc?”
VTA cảm nhận được ánh mắt không thiện ý của Trần Cảnh Vũ liền nổi da gà: “Nè, ánh mặt cậu là sao? Tớ nói là Tần Nhạc Quân, liên quan quái gì tới hai cậu chứ.”
ADC giờ mới biết cái tên gọi thân mật Nhạc Nhạc này là để gọi ai: “Hừ, còn không biết xấu hổ gọi người ta thân mật như vậy.”
VTA: “Sao, dù gì cũng gặp cô ấy rồi nha.

Còn là bạn của Dương Tịch nữa.”
ADC khinh thường liếc hắn: “Vậy sao không bình chọn cho cô ấy?”
VTA trưng ra biểu cảm khóc ròng: “Ôi con bé Hạ Vi Lan nó sẽ tìm tôi tận nơi mà cào xé đó.

Tôi chỉ có thể cổ vũ tiểu nữ thần trong âm thầm.”
Trần Cảnh Vũ nhìn VTA như con cá chết ỉu xìu thì có chút buồn cười.

Vợ anh đúng là đi đâu cũng người người yên mến.

Lại nhớ tới gì đó.
“Hai người gặp nhau rồi?” Anh bắt chéo chân thờ ơ hỏi.
“Gặp một lần rồi, tôi nói cậu nghe.

Cậu mà gặp cô bé một lần thì cái tảng băng ngàn năm của cậu có khi sẽ tan ra đó nha.” VTA luyên thuyên về nữ thần của mình như đang miêu tả người yêu.
Trần Cảnh Vũ khẽ nhếch miệng gật gật đầu.

Anh nghĩ anh chính xác là bị cô nắm trong tay khiến anh trầm mê không thoát được rồi.
ADC nhìn Trần Cảnh Vũ suy tư, anh lên tiếng: “Tự nhiên lại để ý tới phụ nữ, mặt trời mọc hướng tây rồi à?”
Trần Cảnh Vũ liếc hắn ta một cái, nhẹ nhàng nâng ly rượu uống một ngụm sau đó phun ra một câu: “Hứng thú.

Không được à?”
“Câu...cậu.

Cậu không được nha, đó là nữ thần của tớ.” VTA chỉ tay về phía TCV giọng lắp bắp.
“Cô ấy khi nào mà trở thành nữ thần của cậu.

Tự ảo tưởng!”
VTA tức giận thở phì phò: “Tớ thích vậy.”
TCV: “Vậy tôi hứng thú hay không liên quan gì cậu.”
ADC đang dần dần nghĩ đến chuyện chiếc xe Lamborgini xanh kia.

Không lẽ...anh lắc lắc đầu chắc không trùng hợp như vậy.
ĐH A...

Kí túc xá nam (là phòng anh Hoàng đó)
“Cung ca, anh thật muốn bình chọn cho cô ấy.

Anh không sợ sẽ xảy ra chuyện lớn à?” Nguyễn Du Nhân nghe Cung Nam Hoàng nói sẽ bình chọn cho Tần Nhạc Quân liền hết hồn một phen.
Cung Nam Hoàng là ai chứ, chính là người chỉ biết tới robot, máy tính.

Bạn gái gì đó chỉ là bọn con gái tự ảo tưởng, trên thực tế Cung Nam Hoàng chưa từng chính thức yêu đương với bất kì ai.
Nhưng hiện tại thì sao, anh lại có thể để ý đến con gái rồi.

Chuyện này đúng là quá hot à nha.
CNH nhếch miệng lười biếng gác chân lên bàn, thờ ơ nói: “Tôi làm gì còn sợ người khác nói à.

Xảy ra chuyện gì ông đây chịu trách nhiệm.”
Tống Minh: “Chuyện này liên quan đến cô bé đó.”
CNH thu lại vẻ lười biếng liếc sang Tống Minh: “Ý gì?”
Tống Minh nhìn cái tên không tim, không phổi này lắc đầu, bắt đầu phân tích: “Tôi nói cậu đó.

Cậu phải tự biết bản thân mình rất được nữ sinh chào đón trong trường.

Cậu không thấy thư tình rồi quà ngày nào cũng gửi cho cậu sao.

Bọn này thấy mà ngứa ngấy tay chân.

Nhớ trước có lần cô nữ sinh khóa dưới ôm nguyên một bó hoa hồng 99 bông tặng trước mặt cậu ở giảng đường không.

Ôi lúc đó bao nhiêu nam sinh ngưỡng mộ cậu, cô bé là hoa khôi nha.

Vậy mà cậu không do dự kêu người ta lăn đi, không hứng thú.

Thật quá vô tình.

À còn có...”
Ba người bên cạnh càng nghe càng muốn đánh cái tên lắm chuyện này.
CNH nhíu chặt mày không kiên nhẫn: “Nói chuyện chính.”
Tống Minh chột dạ ho khan một cái liền nói tiếp: “Thế này, cậu rất nổi tiếng trong trường được nữ sinh yêu mến vô số.

Nếu cậu bình chọn công khai cho cô bé, nữ sinh trong trường chắc chắn sẽ nảy sinh lòng ghen ghét.

Dẫn đến việc rút lại bình chọn trước đó.

Như vậy chỉ có hại cô ấy thôi.”
Phạm Hồ đập bàn một cái: “Có lý, cậu không biết chứ lòng đố kỵ của bọn con gái nó ghê gớm lắm.” Nguyễn Du Nhân: “Đúng là như vậy, tôi vẫn khuyên cậu nên im lặng thầm cổ vũ cô ấy thôi.

Sau này sẽ có nhiều dịp khác, chẳng hạn như đêm chung kết nè.

Có thể mua vé tham dự xem trực tiếp, có thể bình chọn ngay tại đó mà không lo bị công khai danh tính.”
CNH trầm tư một lúc chửi nhẹ một tiếng: “Thật phiền phức.” Nhưng nghĩ lại nếu có thể đến xem cô biểu diễn trực tiếp đúng là không tệ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play