Cả đêm Diệp Dương trằn trọc không ngủ được, chủ yếu là vì người hắn thầm mến hơn mười năm nằm bên cạnh hắn không phòng bị gì.
Khi mở mắt hắn có thể nhìn thấy khuôn mặt của Ngôn Kỳ nằm đối diện, tới lúc nhắm mắt hắn lại ngửi thấy mùi Muối Biển Cam Quýt thoang thoảng từ tuyến thể của Ngôn Kỳ.
Trước kia Ngôn Kỳ không biết chuyện yêu thầm cũng thôi đi, nhưng bây giờ rõ ràng Ngôn Kỳ biết hắn có ý nghĩ khác với cậu, vậy mà vẫn có thể nằm bên cạnh hắn ngủ một cách yên bình như vậy, Diệp Dương không biết là do Ngôn Kỳ tin tưởng vào hắn thái quá, hay không không coi trọng tình cảm của hắn chút nào.
Thật ra hắn chắc chắn sẽ không làm gì Ngôn Kỳ lúc cậu đang ngủ, chỉ là hắn trằn trọc bên cạnh cậu cả đêm, cho đến khi ánh nắng ban mai mơ hồ lọt vào cửa sổ trước khi trời sáng, hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng kề sát mặt Ngôn Kỳ chìm vào giấc ngủ.
Khi Ngôn Kỳ thức dậy, cơn sốt từ đêm qua đã giảm bớt, đầu cậu vẫn còn hơi choáng váng chắc là do ảnh hưởng của rượu.
Cậu nhẹ nhàng ngồi dậy vòng qua Diệp Dương bò xuống giường, xỏ dép lê đi phòng tắm.
Rửa mặt xong, cậu nghĩ đến chuyện cả đêm qua Diệp Dương quấn như xác ướp, mùa hè nóng như vậy không biết đã đổ bao nhiêu mồ hôi, cậu ngậm bàn chải đi ra ngoài, giúp người nọ lật người lại rồi xốc chăn lên.
Ký túc xá đã có điện lại, Ngôn Kỳ bật quạt đặt ở đầu giường của Diệp Dương.
Sau đó cậu quay lại nhổ bọt kem đánh răng, tùy tiện chải mái tóc ướt rồi ra ngoài lấy điện thoại.
Tối hôm qua ký túc xá bị cúp điện, cậu viết bài phát biểu xong cũng không thèm nhìn điện thoại, vừa mở ra đã thấy một đống tin nhắn chưa đọc.
Cậu kéo ghế ngồi, nhấp vào cái tên đầu tiên.
Là tin nhắn WeChat của Thẩm Thanh: Hội trưởng! Tui nghe nói chủ nhiệm giáo dục đạo đức* bắt cậu viết một bài kiểm điểm, lấy chủ đề về vấn đề yêu sớm ở buổi chào cờ thứ hai tuần sau đúng không?
(Có thể gọi tắt là Dục Đức, chắc là giống mấy thầy kiểm tra tác phong với kỷ luật bên mình á.)
Ngôn Kỳ hơi dừng lại rồi hỏi: Nghe được ở đâu thế?
Vào khoảng thời gian cuối tuần thế này có lẽ Thẩm Thanh còn đang ngủ nướng ở nhà nên chưa trả lời. Ngôn Kỳ thoát ra, sau đó thấy nhóm của Hội Học Sinh cũng đang bàn luận chuyện này.
- Không phải tui nói chứ chủ nhiệm giáo dục thật sự là người cổ hủ, diễn kịch mà hôn thì có sao đâu chứ! Hội trưởng tụi mình cũng bị kéo lên đầu sóng luôn, có như vậy mà cũng làm quá lên, cạn lời luôn.
- Nhưng hội trưởng cũng tự nguyện viết kiểm điểm luôn, vậy chứng minh là họ đang yêu đương đúng không? Đúng không?
- Có thể lắm, trên diễn đàn cũng bàn tán rất nhiều, nói là bài hát mà Diệp thần hát hôm đó là đang ngầm ám chỉ đúng không?
- Vậy trước đây có phải Diệp thần yêu thầm hội trưởng không? Nghĩ theo cách này thì thú vị thiệt á, hội trưởng của chúng ta thật có sức hút!
Trong nhóm Hội Học Sinh ngày nào cũng có người ba hoa nịnh nọt nên Ngôn Kỳ không để tâm, cậu lướt lên những mục ở trên đầu chủ đề.
Là một liên kết dẫn đến bài thông báo chính thức của ban Giáo Dục và Đạo Đức.
Ngôn Kỳ nhấp vào xem, đại khái là nhấn mạnh rằng học sinh nên tập trung vào việc học, nghiêm cấm yêu sớm.
Đây là một thông báo vô vị của Ban Giáo Dục và Đạo đức, mấu chốt là trong đoạn cuối của thông báo. Chỉ đích danh và phê phán hành vi hai diễn viên chính của câu lạc bộ Kịch hôn nhau trước mặt toàn trường tại buổi biểu diễn văn nghệ, nói rằng tác động của vụ việc này là vô cùng tồi tệ, sẽ tiến hành kiểm điểm bản thân sau bài phát biểu tại lễ chào cờ vào tuần tới.
Thông thường sau khi có kết quả của kỳ thi giữa kỳ, đại diện đứng đầu của mỗi khối sẽ lên phát biểu.
Huống hồ Diệp Dương chắc ăn sẽ không làm kiểm điểm, cho nên suy đoán đầu tiên của mọi người đều là Ngôn Kỳ.
Về phần bàn bạc, nếu như hôm nọ thầy chủ nhiệm Hứa nói vài câu với cậu trong văn phòng cũng tính là bàn bạc, vậy thì coi như bàn bạc xong rồi.
Ban Giáo Dục và Đạo đức của trường Nhất Trung thích làm những việc thế này để tạo uy tín, khiến học sinh chấp hành kỷ luật. Có lẽ là bởi vì Ngôn Kỳ đã hứa với chủ nhiệm Hứa sẽ kiểm điểm nên ông đã thông báo lại cho chủ nhiệm giáo dục, thầy đó nghĩ rằng đây là cơ hội tốt để tạo dựng uy tín, nên lập tức đưa ra thông báo để cảnh báo những người khác.
Vì cái thông báo này, trang chủ của diễn đàn trường tràn ngập các cuộc thảo luận liên quan đến nó, tranh cãi chủ yếu tập trung vào việc Ngôn Kỳ và Diệp Dương có thực sự yêu nhau hay không, và bài kiểm điểm vào thứ Hai tuần sau.
Ngôn Kỳ lướt qua vài cái, sau đó thoát ra đăng nhập vào tài khoản clone WeChat.
Quản trị viên của nhóm fan CP @ mọi người trong nhóm trò chuyện: Các chị em, chúng ta càng phải giữ bình tĩnh vào lúc này! Tui tin rằng tình cảm của hội trưởng và Diệp thần sẽ không bị ảnh hưởng bởi một bài kiểm điểm bé nhỏ! Ngay cả khi hội trưởng Ngôn hứa công khai sẽ không yêu sớm trước mặt toàn trường, họ vẫn có thể tiếp tục tình yêu bí mật, chúng ta cũng có thể cắn kẹo như thường!
Ngôn Kỳ: "..."
Tình cảm của cậu và Diệp Dương trở thành một băng đảng bí mật luôn rồi.
Ngôn Kỳ bỗng nhớ ra có một cô bé trong nhóm nói rằng cô ấy đang chỉnh sửa video. Cậu nhấp vào tệp tin nhóm thấy một video mới được tải lên.
Ngôn Kỳ đeo tai nghe xong nhấn vào đó, nhạc nền của video là một bài hát tiếng Anh: "Rumors".
Trong cảnh mở đầu, Ngôn Kỳ đang chỉ huy dàn hợp xướng trên sân khấu, chỉ thấy mỗi bóng lưng.
Sau đó, cảnh thay đổi ở những điểm khác nhau, nối tiếp màn độc tấu của Diệp Dương, biển lighstick dậy sóng trong đêm tối, ánh lung linh trên sảnh vũ hội của đêm hội ăn mừng, hai người họ nhảy với bạn nhảy của mình trên sảnh lớn.
Ngay sau đó, điệu nhảy đầu tiên kết thúc, cậu và Diệp Dương buông tay, xoay người đổi bạn nhảy đồng thời ánh mắt chạm nhau.
Tiếp đó giữa sân khấu tối đen như mực, họ hôn nhau dưới chùm sáng duy nhất.
Còn có một ít ảnh chụp xen kẽ ở phía sau, vài đoạn trong giải đấu bóng rổ, và vài cảnh sinh hoạt ngày thường của họ.
Ngôn Kỳ phát lại lần nữa, mắt mày khẽ cong lên.
Tiếng nhạc điệp khúc vang lên trong tai.
"Chúng ta giống như những ngôi sao trên bầu trời
Còn họ tựa như những nhà thiên văn ngắm nhìn chúng ta"
Trước đây, Ngôn Kỳ không thể hiểu lối suy nghĩ kỳ diệu của Thẩm Thanh, nhưng bây giờ đột nhiên cậu nhận ra, trải nghiệm tình yêu dưới con mắt quan sát của các "học giả cắn kẹo" không phải là một trải nghiệm tồi.
Cũng giống như những người đam mê thiên văn học quan sát các vì sao, ghi chú lại việc ngắm sao của họ rồi chia sẻ chúng với nhau.
Những khoảnh khắc cậu và Diệp Dương vô tình bỏ lỡ đều được ghi lại như một quyển sách.
Sau khi xem xong video, Ngôn Kỳ bật máy ảnh đi đến bên giường Diệp Dương, chụp một bức ảnh khuôn mặt đẹp trai đang say giấc của ai đó.
Sau đó lưu vào album.
Thứ hai trước khi lễ chào cờ diễn ra.
Ngôn Kỳ vừa bước vào lớp đã thấy Thẩm Thanh đang ngồi đợi ở chỗ ngồi của cậu, vừa thấy Ngôn Kỳ cậu ta lập tức chạy tới:
"Hội trưởng! Lát nữa cậu thật sự định tự kiểm điểm hả? Thầy chủ nhiệm giáo dục không có bằng chứng chứng minh cậu yêu đương với Diệp thần mà, chỉ là đóng một vở kịch thôi có cần đến mức vậy không?"
Lâm Gia Dụ đi thu bài tập về nhà đúng lúc xen vào:
"Hôn trên sân khấu không được gọi là hôn, mà phải nói là cống hiến cho nghệ thuật."
Từ Khánh thò đầu từ xa qua hỏi:
"Hội trưởng, cậu và Diệp thần đang yêu nhau thật sao?"
Ngôn Kỳ lạnh lùng nói: "Không có."
Thẩm Thanh hỏi:
"Vậy hồi 520 cậu về sớm vậy để đi đâu? Không phải đi hẹn hò với Diệp thần à?"
Ngôn Kỳ nói: "Tôi đi xem phim với cậu ta."
Hai mắt Thẩm Thanh sáng rực: "Xem phim gì?"
"Thư Tình."
"Vậy thì dù không yêu thì cũng nhanh yêu thôi." Thẩm Thanh cố tìm một câu để miêu tả:
"Là kiểu trên tình bạn dưới tình yêu hả ta?"
Ngôn Kỳ cảm thấy không đúng.
Kiểu của cậu với Diệp Dương bây giờ nên gọi là: Trên Dưới Khó Phân!
Sau khi nộp bài tập về nhà xong, Ngôn Kỳ liếc nhìn đồng hồ, đi xuống tầng một của tòa nhà dạy học đứng trước gương chỉnh lại vẻ ngoài, chỉnh khuy tay áo, cổ áo đồng phục, kéo thẳng cà vạt.
Chủ nhiệm giáo dục Bàng Vỹ tình cờ đi ngang qua hành lang, nhìn thấy cậu nên hỏi:
"Ngôn Kỳ, em đã viết xong bài phát biểu mà chủ nhiệm Hứa dặn em chuẩn bị vào tuần trước chưa?"
Ngôn Kỳ vâng một tiếng.
"Đưa tôi xem thử."
Ngôn Kỳ rút trong cổ tay áo ra một tờ giấy được gấp lại gọn gàng.
"Sự nguy hiểm của tình trạng yêu sớm đối với trẻ vị thành niên..." Bàng Vỹ vừa đọc vừa nhíu mày,
"Ngôn Kỳ, lời văn của em chưa đủ nghiêm khắc, học sinh của trường..."
Ngôn Kỳ nói: "Thầy, nếu như không phải trẻ vị thành niên vậy có được xem là yêu sớm không?"
Bàng Vỹ sững người nói: "Không phải."
Ngôn Kỳ: "Nên là em có viết như thế cũng không có vấn đề gì."
"Em..."
Bàng Vỹ còn đang định nói gì đó, đột nhiên nghe thấy giọng nói của chủ nhiệm Hứa Văn Bân:
"Ông Bàng."
Bàng Vỹ quay đầu nhìn.
Chủ nhiệm Hứa chắp tay sau lưng từ từ đi tới:
"Em Ngôn cũng ở đây nữa hả, hai người đang nói gì vậy?"
Bàng Vỹ lắc tờ giấy rồi đưa cho chủ nhiệm Hứa:
"Ông nhìn em này đã viết những gì nè."
Chủ nhiệm Hứa cầm lên xem:
"Bài văn viết hay vậy mà, ngắn gọn đánh thẳng vào trọng tâm."
Ông vỗ vai Ngôn Kỳ:
"Như thế là được rồi em Ngôn, phát biểu dựa theo bài này đi."
Chủ nhiệm Hứa đã nói vậy, Bàng Vỹ cũng không tiện nói thêm gì nữa, ông đổi ý:
"Vậy bài phát biểu cứ để thế đi, quan trọng là bà tự kiểm điểm lúc kết thúc của em. Em phải hiểu rõ những sai lầm của mình và những tác động tiêu cực đối với học sinh của trường...."
"Ông Bàng à." Chủ nhiệm Hứa lớn tiếng cắt ngang:
"Em Ngôn thật sự không phải đang yêu đương mà là chỉ hôn một cái trong vở kịch thôi, không ảnh hưởng nghiêm trọng vậy đâu nên xử lý tàm tạm là được rồi, đừng có gây phiền phức cho thanh niên người ta hoài."
Bàng Vỹ có chút không hài lòng khi bị ông phản bác khiến mình mất mặt:
"Chỉ tại ông thích loại học sinh giỏi này nên mới vậy thôi chứ gì. Tôi nói cho ông biết, suy đồi đạo đức ở những học sinh hàng đầu mới là đáng quan ngại nhất..."
"Ông Bàng ông ăn nói quá đáng rồi đó, gì mà suy đồi đạo đức? Sao ông không nói câu này với em học sinh tên Diệp Dương kia kìa, dạy dỗ em ấy thử coi?"
Lời nói của chủ nhiệm Hứa trực tiếp chặn họng Bàng Vỹ, ông ta há miệng không nói được lời nào, giơ tay chỉ vào Ngôn Kỳ:
"Nhớ đó! Lúc kiểm điểm nhất định phải thật thành tâm cho tôi!"
"Vâng thưa thầy."
Ngôn Kỳ nói vài câu với thầy Hứa rồi cùng đi đến bục chào cờ trong sân thể dục.
Học sinh các lớp lần lượt tập hợp trong sân thể dục, tất cả những lời bàn tán trong đám đông đều đang thảo luận về thông báo của ban Giáo Dục và Đạo đức, còn có bản kiểm điểm của Ngôn Kỳ hôm nay.
Hội trưởng thường phát biểu với tư cách đại diện học sinh trên sân khấu, nhưng không ngờ lại phải kiểm điểm trước toàn trường chỉ vì diễn một vở kịch.
Trong lúc bàn tán có người vô tình quay đầu lại, đúng lúc thoáng nhìn thấy có một nam sinh cao lớn mặc Jacket rằn ri ngồi ở bậc thang cao nhất trên mép sân thể dục, thản nhiên uống Soda.
"Woaaaaaaa!" Cô bé che miệng kéo bạn học bên cạnh:
"Nhìn kìa, Diệp thần ở đằng kia! Cậu ấy đẹp trai quá, còn ngầu nữa, tui thăng đây!!!"
"Diệp thần cũng tới xem hội trưởng đọc kiểm điểm nữa hả? Không phải là tới phá rối đó chứ?"
"Cậu có thấy mấy bài đăng trên diễn đàn không? Có người phân tích là bài hát trong buổi văn nghệ tối đó của Diệp thần là lời tỏ tình với hội trưởng đó. Chắc là cậu ấy yêu thầm lâu rồi, vừa thổ lộ tình cảmthì bị phòng Giáo Dục và Đạo Đức chấn chỉnh, cậu nói coi lát nữa nghe bài kiểm điểm của hội trưởng cậu ấy sẽ khó chịu cỡ nào..."
Chủ nhiệm Hứa bước lên bục chào cờ.
Ông điều chỉnh micro, nói vài câu rồi vẫy tay với mọi người bên dưới:
"Tiếp theo, tôi sẽ mời đại diện học sinh xuất sắc đạt điểm cao nhất tất cả các môn học trong nửa học kỳ đầu tiên lên phát biểu. Xin hãy nhiệt liệt vỗ tay chào mừng..."
Lúc hội trưởng Ngôn bước lên bục, những tràng pháo tay chưa bao giờ kém nhiệt tình.
Nhưng nghĩ đến một lúc nữa cậu phải tự kiểm điểm ở đây, các học sinh phía dưới hơi mất tinh thần.
Ngôn Kỳ hắng giọng, đứng trước micro phát biểu không cần kịch bản:
"Yêu sớm là vấn đề mà trường chúng ta luôn quan tâm hàng đầu, yêu sớm đối với trẻ vị thành niên giống như một cây non chưa kịp lớn đã phải cung cấp sinh dưỡng cho tán cây..."
Chủ nhiệm ban Giáo Dục và Đạo Đức Bàng Vỹ cầm bút và đơn đăng ký đi lòng vòng các bậc thang bên cạnh sân thể dục để kiểm tra.
Thấy Diệp Dương không mặc đồng phục ngồi trên bậc cao nhất, ông ta dừng lại nhìn rồi làm bộ như không thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Trên bục kéo cờ, Ngôn Kỳ kết thúc bài phát biểu chỉ vỏn vẹn 300 từ.
Cậu dừng một chút rồi tiếp tục nói:
"Tuần trước trong chương trìn văn nghệ tối, tôi diễn kịch với Diệp Dương nên đã hôn nhau trên sân khấu, gây nên ảnh hưởng không tốt đến toàn trường. Vì lý do này, tôi đã tự kiểm điểm như sau..."
Bàng Vỹ dừng lại nhìn sang cậu, tất cả các học sinh bên dưới đều nín thở.
Chỉ nghe Ngôn Kỳ thản nhiên như mây gió nói:
"Tôi thành niên rồi, cảm ơn mọi người."
Cậu cúi người kết thúc bài phát biểu, sau đó xoay người xuống đài.
Các học sinh bên dưới sửng sốt vài giây, sau đó trong đám người rộ lên tiếng cười vang.
"Ha ha ha, không dám tưởng tượng đây là kiểm điểm của hội trưởng đó!"
"Há há há, trẻ vị thành niên yêu sớm thì có liên quan gì đến hội trưởng Ngôn tụi tui đâu."
"Mau nhìn sắc mặt của chủ nhiệm Bàng kìa, cười chớt mất."
"Chủ nhiệm Bàng said: Em không nghĩ mình hơi nổi loạn à?"
"Ha ha ha, hội trưởng yêu đương với nam thần nổi loạn nhất trường, cậu ấy có thể không nổi loạn được hả?"
Diệp Dương ngồi ở một bên khác của sân thể dục nghe thấy bọn họ bàn tán, khẽ nhếch môi lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Ngôn Kỳ: Kỳ à, cậu học hư rồi nha.
___***___
Tác giả có lời muốn nói:
Nhân tiện tui quên ghi chú trong phần giới thiệu. Có rất nhiều thiết lập cá nhân vì đây là chủ đề ABO nên vườn trường và các yếu tố như chi phí này nọ không hoàn toàn thực tế, bao gồm cả độ tuổi chung của học sinh và ký túc xá, không giống với hình ảnh thực tế của trường trung học, v.v.
Từ chương đầu thì Ngôn Kỳ đã 18 rồi, Diệp thần cũng thành niên vào chương sinh nhật (đúng vậy, hai người này là niên hạ, mặc dù chênh lệch không nhiều lắm), cho nên không có yêu sớm, Có giấy phép hợp pháp!
***
Dịch tới nửa truyện phát hiện ra tác giả bảo là Niên Hạ -_-, gớt nước mắt, nhưng mà vì chênh nhau có vài tháng với học cùng lớp nên tui tự dối lòng nó là Đồng Niên vậy huhu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT