Kết thúc buổi biểu diễn, tất cả các thành viên của câu lạc bộ Kịch đều lên sân khấu để cúi chào khán giả.

Sắc mặt Hạ Toa hơi tái xanh, cô đứng ở bên trái sân khấu nghiến răng nghiến lợi liếc mắt nhìn Diệp Dương.

Lần trước sau khi những tên lưu manh đó đến gây sự, câu lạc bộ Kịch đã tạm dừng diễn tập một thời gian để tu sửa, trong khi đó bọn họ cũng thảo luận vấn đề đổi nữ chính___ bởi vì trong mọi cảnh đối diễn thì giữa Diệp Dương và Hạ Toa thực sự không có cảm giác.

Nhưng đổi người khác cũng không thay đổi được gì.

Chu Dĩ Lam nghĩ chỉ có hội trưởng Ngôn là ứng cử viên phù hợp nhất, nhưng hội trưởng Ngôn sẽ không đồng ý đóng nữ chính dễ dàng được, nên họ phải sử dụng một số chiêu trò.

Khi đó Hạ Toa không đồng ý, tuy cô cũng muốn xem hội trưởng diễn kịch, nhưng cô không muốn nhìn hội trưởng và tình địch của cô diễn tình nhân với nhau.

Mãi cho đến khi trận bóng kết thúc rồi tới hai ngày nghỉ lễ, cô nhận được thông báo tổ chức dạ hội của ban giám hiệu trường, cô và Diệp Dương mới đạt được thống nhất.

Để thành công lừa được Ngôn Kỳ, Hạ Toa thực sự tự nguyện uống thuốc xổ.

Nhưng cô chỉ muốn hội trưởng diễn thay cô mà thôi, ai biết tên xấu xa Diệp Dương kia lại tự thêm cảnh hôn!

Hạ Toa chỉ ước cô có thể lao đến choảng nhau với tên tình địch kia.

Trong tiếng vỗ tay huýt sáo nồng nhiệt, tất cả các thành viên của câu lạc bộ Kịch rời khỏi sân khấu, người dẫn chương trình lên sân khấu để đọc diễn văn bế mạc buổi tiệc hôm nay.

Diệp Dương cùng Ngôn Kỳ chậm rãi đi xuống bậc thang, Hạ Toa từ bên cạnh sải bước đi tới, vạt váy lụa màu xanh nhạt cũng lượn sóng theo, cô nghiến răng trừng Diệp Dương:

"Đồ xấu xa! Thô bỉ, đáng ghét!"

Nói xong tức giận bỏ đi.

Diệp Dương: "..."

Ngôn Kỳ quay đầu nhìn hắn:

"Nghe chưa?"

Khóe miệng Diệp Dương giật giật một cái, duỗi tay bắt lấy cánh tay Ngôn Kỳ kéo cậu đi về hướng khác.

Tất cả các tiết mục trong buổi biểu diễn đã kết thúc, không có ai trong hậu trường, và hầu hết đèn trong hậu trường đều đã tắt. Góc bên cạnh được che bằng một tấm rèm, rất tối, nhìn từ bên ngoài không thấy rõ bên trong.

Ngôn Kỳ lập tức cảnh giác: "?"

Diệp Dương ấn cậu vào tường, đưa tay lên dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa môi dưới của Ngôn Kỳ:

"Tôi nên làm chuyện ác để xứng với cái danh xấu này đúng không?"

Vừa rồi trên sân khấu tiếng nhạc đột nhiên dừng lại, hắn vẫn còn chưa hài lòng.

Bây giờ trong góc tối này, chỉ có hắn và Ngôn Kỳ.

Hai người nhìn nhau trong bóng tối hai giây, Ngôn Kỳ cũng giơ tay lên ngón trỏ lành lạnh mân mê môi Diệp Dương, nhưng lời nói lại vô cùng tàn nhẫn:

"Còn giở trò lưu manh nữa thì về ký túc xá thu dọn đồ đi, rồi từ nay về sau cậu đến ở chỗ của Đàm Kiệt ở luôn."

Diệp Dương cụp mắt: "Kỳ à!"

Ngôn Kỳ cong môi cười:

"Ở bên đó không phải rất tốt à?"

Diệp Dương há miệng cắn đầu ngón trỏ cậu một cái sau đó nhả ra:

"Ai nói thế?"

"Ngày nào Đàm Kiệt cũng chơi Game đến ba giờ sáng, ngủ thì lại nói mớ, ồn muốn chết."

"Mớ cái gì?"

"Về ôm trụ đi! Mau về ôm trụ đi! Đậu móa tụi ngu này!"

Diệp Dương bắt chước giọng điệu của Đàm Kiệt một cách sinh động, Ngôn Kỳ vui vẻ vỗ vai hắn:

"Ngày mai về lại đi."

Diệp Dương gật đầu, lại hỏi:

"Ngày mai mấy giờ cậu tan học?"

Tên này bình thường không đến lớp học, ngay cả thời khóa biểu cũng không biết.

Ngôn Kỳ lấy điện thoại nhìn ngày tháng.

Ngày mai là 20 tháng 5.

Cậu lập tức nhớ ra trước đây có kẻ nhờ cậu chỉ hắn cách cưa bồ, hỏi cậu sao cậu lại giỏi như vậy?

Ngôn Kỳ dùng ngón trỏ ấn mạnh môi Diệp Dương coi như trả thù, lạnh lùng nói:

"Ngày mai tan học Hội Học Sinh còn có việc."

Diệp Dương biết Ngôn Kỳ thù dai nên chỉ cụp mắt, hạ giọng trả lời nói mình biết rồi.

Diệp Dương vẫn còn một số quần áo ở chỗ của Đàm Kiệt, tối nay hắn sẽ quay lại đó để lấy về.

Ngôn Kỳ theo dõi việc kết thúc bữa tiệc, sau khi xác nhận mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ, cậu một mình trở về ký túc xá. Cậu vào phòng tắm tắm xong, cầm theo một chiếc khăn trắng bước ra ngoài, vừa nhìn vào điện thoại vừa lau mái tóc ướt.

Các tiết mục trong buổi diễn văn nghệ tối nay sẽ được lựa chọn để trao giải thưởng, do học sinh bình chọn và sau đó được công bố vào lễ chào cờ tuần sau.

Ngôn Kỳ nhấn vào liên kết giáo viên gửi vào trong nhóm lớp, tùy tiện lướt vài cái, số phiếu bầu cho "Giấc Mộng Đêm Hè" tương đối áp đảo.

Trên diễn đàn lẫn trong các nhóm đều đang thảo luận về vở kịch trong buổi biểu diễn.

Chu Dĩ Lam còn gửi cho cậu một tin nhắn riêng: Cảm ơn hội trưởng đã nhiệt tình tham gia giúp đỡ ạ! Ngay sau khi buổi biểu diễn kết thúc, rất nhiều học sinh đã liên lạc với em vì muốn tham gia câu lạc bộ Kịch, chắc chắn là nhờ sức ảnh hưởng của anh và Diệp Thần, đại ân đại đức của hai anh em sẽ không bao giờ quên!

Ngôn Kỳ tưởng cô bé sẽ phóng đại kiểu "em sẽ lấy thân báo đáp!" lần nữa, nên liếc xuống dưới nhưng cô chỉ nói: Hong mấy hai anh kết hôn liền đi ạ!

Ngôn Kỳ: "..."

Cậu thoát ra rồi đăng nhập clone Wechat, quen cửa quen nẻo tìm vào trong nhóm chat để đọc tin tức mới.

Tối nay là đêm cuồng hoang dành cho fan CP, từ lúc bắt đầu buổi biểu diễn lúc 7 giờ đến nay, họ đã đăng hơn 10.000 tin nhắn, Ngôn Kỳ lướt qua hai lần, tìm được bài đăng của quản trị viên rồi tải hình ảnh và video của cô đã gửi xuống.

Video là ba phân đoạn trong tiết mục cậu và Diệp Dương biểu diễn, cũng có đoạn ghi âm mà Diệp Dương đơn ca.

Một nữ sinh trong nhóm còn nói các cô đang chỉnh sửa video của vở kịch.

Ngôn Kỳ vừa nhét một bên tai nghe vào, vừa bật bản ghi âm lên, màng nhĩ cậu lập tức bị chấn thương vì cái chất lượng âm thanh tàn tạ này, thế nên cậu nhanh chóng nhấn nút tạm dừng.

Vào lúc đó, có quá nhiều học sinh dưới khán đài đang hát theo, những gì được ghi lại trong đám đông chỉ có tiếng ồn không dứt.

Cậu tìm mấy lần cũng không thấy cái nào có thể nghe được, cuối cùng đành rút dây tai nghe ra, sấy tóc qua loa vài cái rồi nằm xuống giường.

Bận cả một ngày nên giờ cậu rất mệt mỏi, nhưng Ngôn Kỳ vẫn không buồn ngủ, cậu ngồi dậy dựa vào đầu giường, gọi điện bằng Wechat cho Diệp Dương.

Sau khi kết nối, giọng nói của Đàm Kiệt phát ra từ đầu bên kia:

"Bơm máu cho tao, trị thương cho tao, mau mau mau!"

Cậu lập tức hiểu được cảm giác của Diệp Dương khi phải nghe cậu ta la hét gào rú mỗi đêm.

Trước đây khi còn ở trong ký túc xá trường cấp 3, internet và đèn đều bị tắt từ rất sớm, nếu Đàm Kiệt muốn chơi game vào ban đêm cậu ta sẽ lẻn ra mấy quán cà phê Internet.

Bây giờ chuyển ra ở riêng cũng không ai quản lý nữa, cậu ta hoàn toàn thả trôi bản thân luôn.

"Nghe đây Kỳ."

Diệp Dương bên đầu dây kia hỏi:

"Sao thế?"

Ngôn Kỳ suy nghĩ một lúc rồi gửi cho hắn một bản ghi âm bài hát. Sau đó cậu nói:

"Bản này ồn quá, cậu có bản nào êm ả hơn không?"

Khoảng năm giây sau Diệp Dương mới cười tủm tỉm hỏi lại:

"Muốn nghe à?"

"Ờ."

"Cậu hứa ngày mai đi xem phim với tôi đi thì tôi sẽ hát cho cậu nghe liền bây giờ."

Ngôn Kỳ: "..."

Nay còn biết trả giá đồ nữa!

Cậu lạnh nhạt nói:

"Cậu cũng chịu tranh thủ quá nhỉ."

Diệp Dương nhanh nhẹn nói:

"Thành giao, tôi hát đây."

Trước khi hắn kịp cất giọng, Ngôn Kỳ đã nhanh chóng cúp cuộc gọi bằng một tiếng "tút", cắt đứt cuộc giao dịch này.

Bảy giờ sáng hôm sau, Ngôn Kỳ bước vào lớp học.

Hơn chục học sinh đã tới lớp trước, ngồi lưa thưa trên ghế, vừa nhìn thấy cậu tất cả đều đưa mắt nhìn qua chỗ khác, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Hôm nay là ngày 20 tháng 5, cậu quen tay lôi ra một đống chocolate và thư tình dưới gầm bàn, chất lên ghế Diệp Dương bên cạnh.

Thẩm Thanh vào lớp sau, không thèm cất cặp mà đi thẳng đến chỗ cậu:

"Hội trưởng, 520 vui vẻ nhen!"

"Hôm nay cậu với Diệp thần có kế hoạch gì chưa?"

Ngôn Kỳ nói:

"Hội học sinh còn có việc, tôi không có thời gian rảnh."

"Công việc gì? Cậu san sẻ bớt lại cho tui một chút được không?"

Ngôn Kỳ nhìn lướt qua cậu ta, thấy Thẩm Thanh khá nhiệt tình nên gật đầu:

"Cũng được, tan học cậu đến văn phòng của tôi."

Văn phòng Hội Học Sinh nằm cạnh thính phòng, thỉnh thoảng Ngôn Kỳ sẽ đến đây sau giờ học.

Hôm nay tan học sớm, cậu mở cửa đi vào, đồng hồ trên tường vừa chạy đến năm giờ, ngoài cửa sổ trời vẫn còn sáng, tiếng ve sầu ríu rít vọng vào.

Ngôn Kỳ bật máy điều hòa xong, đặt một chồng tài liệu lên bàn.

Sẽ có chương trình bầu chọn giải thưởng sau buổi diễn văn nghệ, đại hội thể thao mùa Hè tháng sau cũng có công việc mà Hội Học Sinh phụ trách.

Trong lúc cậu tiện tay ký vài tờ đơn xin gia nhập câu lạc bộ thì có người gõ cửa.

"Vào đi."

Thẩm Thanh đẩy cửa vào nhìn xung quanh:

"Oa hội trưởng ơi, văn phòng của cậu lớn thiệt á."

"Cậu thường ở đây một mình hả?"

Một tay Ngôn Kỳ chống cằm, một tay cầm bút ký tên, hờ hững ờ một tiếng.

Hai mắt Thẩm Thanh sáng lên hỏi tiếp:

"Diệp thần từng tới đây chưa?"

Ngôn Kỳ: "?"

"Tui thấy nơi này hình như không có camera, cậu với Diệp thần có thể đến đây lén lút hẹn hò."

Ngôn Kỳ: "..."

Suy nghĩ của Thẩm Thanh luôn dở hơi như thế, Ngôn Kỳ cảm thấy có làm gì cũng vô nghĩa với cậu ta, thế nên cậu chỉ nói:

"Tôi và cậu ta về thẳng ký túc xá sẽ tiện hơn."

"Nói cũng đúng nhưng hai chuyện này khác nhau mà. Ký túc xá tốt thật, nhưng cậu cũng phải khám phá những địa điểm mới thú vị chớ."

Ngôn Kỳ không muốn điếm xỉa đến cậu ta nữa, đứng dậy bật máy tính bên cạnh lên.

Thẩm Thanh đi tới, thấy Ngôn Kỳ mở một file Excel:

"Đơn đăng ký tham gia đại hội thể thao mùa Hè, cậu phân loại xong thì điền vào là được."

"Được thôi."

Thẩm Thanh kéo ghế ngồi xuống trước máy vi tính, nhấp nhấp chuột hỏi:

"Vậy tui giúp cậu làm việc này, cậu có thể dành chút thời gian đi chơi lễ không?"

"Lúc mới tan học, Lâm Gia Dụ còn nói "Thư Tình" sẽ chiếu lại, cậu ta muốn tìm người đi xem cùng."

Ngôn Kỳ quay đầu sang nơi khác mỉm cười:

"Sao cậu không nắm bắt cơ hội?"

"Cái này hả, mặc dù Lâm Gia Dụ là Omega, nhưng cậu ấy với tui chỉ là bạn bè, không có bạn bè nào lại đi xem loại phim này với nhau hết. Thà tui dành thời gian đó đến đây làm việc để cậu đi chơi với Diệp thần còn hơn."

Ngôn Kỳ gật gù:

"Nếu cậu chịu sử dụng thời gian giãy CP dùng để học tập, nằm trong top 100 của trường cũng không thành vấn đề."

Cậu thực sự cũng không muốn ngồi cả ngày trong văn phòng Hội Học Sinh.

Buổi tối Diệp Dương từ nhà Đàm Kiệt trở về, bọn họ dùng máy tính bảng xem phim ở ký túc xá cũng giống vậy thôi, không cần chen chúc với cặp đôi người ta ra rạp xem phim.

Nhưng nghe Thẩm Thanh nhắc tới nhắc lui như vậy, Ngôn Kỳ rất muốn đi xem thử một chút.

Cậu vừa ký tên, vừa nhìn di động, đoạn hội thoại với Diệp Dương vẫn dừng lại ở cuộc gọi mà cậu cúp máy tối qua, cho tới giờ tên này vẫn chưa gửi tin nhắn nào thêm.

Có vẻ như đã thực sự bỏ cuộc.

Ngôn Kỳ trực tiếp gọi lại cho hắn.

Chuông cuộc gọi trên Wechat vang lên trong ba phút, nhưng không ai trả lời.

Cậu tắt cuộc gọi Wechat chuyển sang gọi cuộc gọi thoại thông thường.

Một giọng nữ dịu dàng từ đầu bên kia truyền đến:

"Thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau..."

Ngôn Kỳ cau mày, đậy nắp bút lại, đứng dậy đi ra hành lang gọi cho Đàm Kiệt.

Hình như Lục Trung chưa tan học, cũng không gọi được cho cậu ta.

Cậu không có số điện thoại của Cố Dã và số của nhà Diệp Dương.

"Hội trưởng." Thẩm Thanh nhìn thấy Ngôn Kỳ đi tới đi lui ở cửa văn phòng, cảm thấy có gì đó không ổn nên hỏi:

"Có chuyện gì vậy?"

Ngôn Kỳ kéo cổ tay áo nhìn đồng hồ rồi ngẩng đầu nói:

"Tôi có chuyện nên đi trước đây, lát cậu về nhớ khóa cửa."

Lúc cậu xoay người chuẩn bị rời đi thì màn hình điện thoại sáng lên. Số người gọi hiển thị không phải là Diệp Dương hay Đàm Kiệt, mà là một dãy số lạ.

Ngôn Kỳ bắt máy: "Alo."

Đầu bên kia truyền đến tiếng ồn ào ầm ĩ, hình như là phố mua sắm hay là chợ gì đó.

"Kỳ." Diệp Dương vội vàng nói:

"Điện thoại tôi hết pin rồi, cho nên mượn của người khác, 7:30 phim sẽ chiếu, tôi đang ở phố mua sắm kế bên trường, nếu cậu không chịu đến tôi sẽ xem phim một mình."

Nói xong lập tức cúp máy, không cho cậu cơ hội từ chối.

Cậu định thần lại nhìn dãy số lạ trên màn hình, vừa bực mình vừa buồn cười.

Cuối cùng vẫn không thể khống chế được cong môi cười.

Cậu cảm thấy những gì Hạ Toa nói thật chính xác, Diệp Dương thực sự là một tên xấu xa.

Phố mua sắm, trước cửa rạp chiếu phim.

Những cặp đội tay trong tay, vai kề vai, khoác vai nhau ra ra vào vào.

Diệp Dương trả điện thoại lại cho một dì bán hoa hồng, sau đó rút một tờ ông Mao (tiền) màu đỏ ra đưa cho bà:

"Cảm ơn dì."

Cho mượn điện thoại thôi mà nhận được nhiều tiền như thế, dì bán hoa hồng cực kỳ vui vẻ hỏi:

"Cậu trai trẻ này, cậu đang đi xem phim với người yêu đúng không, thế mua hoa không?"

Diệp Dương cười lơ đãng nói:

"Cậu ấy mà tới thì tôi sẽ mua."

"Chắc chắn sẽ tới mà, cậu đẹp trai như vậy làm sao mà người ta không tới được."

Diệp Dương không hùa theo, cúi đầu nhìn đồng hồ thể thao màu đen.

Mới vừa qua 6 giờ.

Hắn đã hỏi các bạn cùng lớp nên biết hôm nay tan học lúc năm giờ, Ngôn Kỳ sẽ không làm việc ở Hội Học Sinh quá hai tiếng. Nhất Trung cách khu phố mua sắm này không xa, dù thế nào cũng sẽ đến kịp.

Trừ khi cậu thực sự không tới.

Diệp Dương đi vào rạp chiếu phim, ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn trailer trên màn ảnh. Hắn tự rút sim điện thoại ra, bây giờ không dám cắm lại nên cũng không thể chơi game.

Chỉ có thể ngu người ngồi chờ ở đây.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, những cặp đôi ngồi cạnh hắn đều thay đổi hết đợt này đến đợt khác.

Sảnh rạp chiếu phim bắt đầu phát thông báo:

"Mời quý khách hàng xem "Thư Tình" suất chiếu 19:30, rạp VIP số 2 đến quầy soát vé để tiến hành kiểm vé..."

Kiểm soát vé trước 10 phút, vậy là đã 7 giờ 20 rồi.

Diệp Dương đứng thẳng dậy, định đi ra quầy bán hàng phía sau mua một ly Coca lạnh và bỏng ngô.

Vừa quay đầu, đã thấy trước quầy hàng có một người mặc áo sơ mi đồng phục, mặt mũi lạnh lùng hai tay đút túi quần, đang nghiêm túc nghe nhân viên bán vé giới thiệu các món tại quầy.

Hắn đi tới giơ tay chọt chọt vai Ngôn Kỳ.

Ngôn Kỳ đưa điện thoại để nhân viên quét mã thanh toán, nghiêng đầu nhìn hắn: "Gì?"

"Tôi tưởng cậu không đến."

Ngôn Kỳ không trả lời mà chỉ lấy cốc nước từ người phục vụ đưa cho Diệp Dương, cậu cầm lấy hộp bỏng ngô nhét một cái vào miệng nhai nhai rồi hỏi:

"Xem phim gì?"

Diệp Dương đưa vé cho cậu xem.

Giống Thẩm Thanh từng nói, đó là "Thư Tình", một bộ phim tình cảm nổi tiếng của Shunji Iwai.

Trên đường đến rạp chiếu phim sau khi kiểm tra vé xong, Ngôn Kỳ nhìn vào cuống vé đột nhiên nghĩ đến một chuyện:

"Cậu từng viết thư tình cho tôi bao giờ chưa?"

Cậu bắt đầu nhận được thư tình vào những ngày như 520, lễ Tình Nhân Trung Quốc, lễ Tình Nhân từ rất sớm, có người đưa trực tiếp, có người thì bí mật nhét chúng vào hộc bàn, Ngôn Kỳ một là từ chối thẳng hai là dọn hết mà thậm chí không hề mở ra đọc.

Nếu trước đó Diệp Dương lén viết thư cho cậu, e rằng cậu cũng không nhìn thấy.

Diệp Dương hơi khựng lại mới nói:

"Chắc là có?"

Ngôn Kỳ: "?"

Có là có, chắc là có là cái củ chuối gì?

Diệp Dương không nói tiếp, đi vào rạp chiếu phim tối đen.

Đèn lớn trên trần đều đã tắt, quảng cáo đang phát trên màn hình, số thứ tự dãy ghế nằm trên dãy phản quang màu xanh đậm trên mặt đất.

Hàng VIP là ghế đôi, một chiếc ghế sofa bọc da có thể ngồi hai người, ở giữa không có tay vịn.

Hai người tìm đúng ghế của mình ngồi vào, xung quanh trước, sau, trái, phải đều có các cặp tình nhân dán vào nhau, trong lúc thân mật, có thể ngửi thấy mùi tin tức tố mà ai đó không thể kiểm soát được.

Ở nơi công cộng mà phát ra tin tức tố là một hành vi cực kỳ thiếu văn minh.

Ngôn Kỳ nhìn theo hướng có mùi nồng nhất, thấy ngay một số cảnh tượng tế nhị khiến người ta không dám nhìn thẳng.

"..."

Cậu khẽ cau mày, nhìn đi chỗ khác rồi ho hai tiếng nhắc nhở, nhưng không thu hút nổi sự chú ý của cặp đôi kia.

Các Omega ngồi ở ghế khác bên cạnh cũng bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của tên Alpha đó, tất cả đều cau mày khó chịu.

Có người nói:

"Này cặp kia, hai người âu yếm thì về nhà mà âu yếm, có thể thu tin tức tố lại không?"

"Bố mày làm gì kệ bố." Tên Alpha đang phát tin tức tố quay đầu lớn tiếng:

"Không muốn ở lại đây thì biến, hôm nay bố mày bao rạp."

Những người khác ồn ào bàn tán, nhưng tin tức tố của Alpha đó thực sự rất mạnh, không ai dám đi lên trước mặt gã để ngăn cản.

Diệp Dương đang muốn đứng dậy, Ngôn Kỳ vịn lấy vai hắn, tự cậu đi qua đó.

Hai người tò te đến mức không rời, Omega cảm giác được có người ở sau lưng nên đẩy nhẹ Alpha ra, giơ tay chỉ về phía sau.

Ngay khi Alpha quay lại, gã đã bị túm lấy cổ áo lôi ra ngoài.

"Đm nó, mày điên hả, buông bố ra!"

Gã vươn tay túm lấy cổ áo muốn vùng vẫy thoát ra, nhưng đối phương bất ngờ tiết ra một loại tin tức tố Alpha rất đáng sợ.

Mùi hương giống như gió biển trong veo, xen lẫn một chút hương thơm trái cây thơm rất dễ chịu, nhưng Alpha đồng loại chỉ cảm thấy một loại sợ hãi bản năng, tựa như bị rơi vào hầm băng, không tự chủ được run rẩy.

Ngôn Kỳ kéo gã đến tận lối vào của rạp chiếu phim mới ném gã ra ngoài, rồi tự đóng cửa rạp lại.

Tin tức tố bị áp chế, gã Alpha đó sẽ không dám vào nữa.

Ngôn Kỳ trở lại chỗ ngồi của mình, Omega đi cùng gã kia cẩn thận đi vòng qua trước mặt cậu để tìm bạn trai của mình.

Diệp Dương đưa khăn lau tẩm cồn cho cậu, Ngôn Kỳ cầm lấy lau lau tay, sau đó nghe thấy một Omega phía sau nhỏ giọng nói:

"Cám ơn cậu nha."

"Không cần đâu."

Ngôn Kỳ lau tay xong thì ném khăn ướt vào thùng rác bên cạnh chỗ ngồi, cậu cảm thấy khá nóng nên đưa tay cởi hai cúc áo.

Diệp Dương ngồi bên cạnh cười nói:

"Anh Kỳ ơi, sao mà anh đẹp trai dữ vậy."

Ngôn Kỳ cũng cong mắt, ghé sát vào tai hắn hỏi:

"Vậy em viết thư tình cho anh hồi nào vậy?"

Rạp chiếu phim quá tối, hơi thở của Ngôn Kỳ phả vào tai Diệp Dương hơi ngứa ngáy, hắn đưa tay xoa xoa nói:

"Khi nào anh đồng ý yêu đương với em, em sẽ nói cho anh biết."

Ngôn Kỳ hơi nhướng mày đưa ngón trỏ xoa xoa phía sau lỗ tai Diệp Dương, nhìn mảnh da thịt kia từ từ đỏ ửng.

Chỗ ngồi lớn như vậy, Diệp Dương lại tránh không được, thấp giọng nói:

"Kỳ à nếu cậu còn như vậy thì tôi..."

Ngôn Kỳ: "Sao?"

"Tôi đổi chỗ khác đó nha!"

Ngôn Kỳ kiềm không nổi nữa bật cười:

"Lá gan cậu cũng chỉ có bấy nhiêu."

"Không thì làm gì được?" Diệp Dương nắm lấy ngón tay đang trêu chọc tai mình của Ngôn Kỳ, chậm rãi đan bàn tay hắn vào những ngón tay cậu:

"Tôi sợ làm chuyện khác cậu sẽ tức giận."

"Làm cái gì?"

Diệp Dương ngẩn ra, hắn thật sự sợ Ngôn Kỳ nghe xong sẽ nổi giận.

Quảng cáo trên màn hình đã kết thúc, bộ phim sắp bắt đầu rồi.

Toàn bộ rạp chìm trong bóng tối trong giây lát.

Ngôn Kỳ đột nhiên nghĩ tới một chuyện, dán vào bên lỗ tai đỏ ửng của Diệp Dương hỏi:

"Muốn làm tình với tôi à?"

Diệp Dương: "..."

"Đúng không?" Ngôn Kỳ cẩn thận nhìn hắn chăm chú, mặc dù trong bóng tối nhìn cũng không rõ ràng:

"Bình thường khi cậu tự xử có nghĩ đến tôi không?"

Diệp Dương cầm cổ tay của cậu, giọng nói khàn muốn chết:

"Kỳ à."

Ngôn Kỳ hỏi câu quan trọng nhất:

"Vậy lúc đó cậu nghĩ tôi ở trên hay dưới?"

Trên thực tế, dù Diệp Dương không trả lời Ngôn Kỳ vẫn có thể đoán được.

Không một Alpha nào lại nghĩ mình là kẻ nằm dưới.

Thậm chí khi cậu nghe Diệp Dương thích một Alpha, cậu cũng cảm thấy Diệp Dương chắc chắn là người ở trên.

Nhưng nếu đối tượng là cậu thì mọi chuyện sẽ khác.

Ngôn Kỳ cũng không thể nào ở dưới được.

"Nghĩ." Diệp Dương vùi mặt vào cổ cậu, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy nói:

"Lúc nào tôi cũng nghĩ."

Ngôn Kỳ đột nhiên nhớ tới, lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Dương làm chuyện đó là vào cấp 2 hồi năm lớp 9.

Lúc đó Ngôn Kỳ vừa đến bưu điện đối diện trường học để lấy hàng chuyển phát nhanh về, thời tiết oi bức, cậu cởi áo sơ mi định vào nhà vệ sinh tắm.

Đúng lúc nhìn thấy Diệp Dương ở bên trong, một tay chống tường, quần tụt xuống dưới đầu gối.

Con trai ở tuổi này đều như vậy, Ngôn Kỳ không cảm thấy xấu hổ gì, chỉ sợ cậu đột nhiên xông vào sẽ dọa hắn mềm xuống.

Sau đó Ngôn Kỳ liếc nhìn mới nhận ra thứ đó không những không mềm xuống mà còn sưng to lên, hơi khoa trương.

Khi đó cậu thấy Diệp Dương nuốt một ngụm nước miếng, hắn quay đầu đi bảo cậu ra ngoài.

Ngôn Kỳ đành ra ngoài.

Giờ nhớ lại tâm trạng có hơi vi diệu.

Cậu giơ tay nhéo nhéo gáy Diệp Dương, thật sự khâm phục nói:

"Cậu cũng biến thái quá ha."

Diệp Dương lập tức đứng lên:

"Tôi đi đổi chỗ khác!"

Ngôn Kỳ mỉm cười kéo hắn lại:

"Đã bắt đầu rồi, đừng chạy lung tung."

Trên màn hình hiện ra cảnh tuyết rơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play