Đầu đinh không ngờ nam sinh mặc áo sơ mi thắt cà vạt này lúc nổi điên lại đáng sợ như vậy, gã dựa vào tường cảm thấy đầu ong ong lên, chưa kịp đứng dậy thì Ngôn Kỳ đã cầm theo một chiếc ghế đập lên đầu gã.

Đầu chảy máu, đầu đinh vẫn còn ngây người, gã đưa tay lên lau mi mắt, thấy một mảng đỏ tươi.

Một tên lưu manh từ phía sau vung gậy về phía Ngôn Kỳ, bị Diệp Dương đá bay trước khi kịp đánh xuống, cây gậy và người đàn ông rơi vào đống kính vỡ cạnh cửa sổ, "Ui" một tiếng, hắn ôm mông nhảy lên hơn nửa thước.

Có người hét lên:

"Sao còn đứng yên! Lên đi!"

"Tụi nó chỉ có hai người, sợ quái gì!"

Bốn năm tên cao to vạm vỡ trực tiếp lao tới.

Diệp Dương bóp cổ một tên quăng xuống đất, lại đấm mạnh vào một tên khác khiến quai hàm của tên đó bị gãy.

Hắn và Ngôn Kỳ không giải phóng tin tức tố vì có Omega, nhưng những tên côn đồ này không phải là đối thủ của họ một trận cận chiến.

Thấy năm hoặc sáu tên đồng bọn của mình đã bị hạ gục, một tên côn đồ trốn trong góc đã lợi dụng sự không chú ý của cậu ném một viên gạch vì phía này.

"Hội trưởng cẩn thận!"

Diệp Dương và Ngôn Kỳ quay đầu nhìn cùng một lúc.

Viên gạch nhắm ngay sau đầu Ngôn Kỳ, trước khi cậu có thể tránh được nó hoàn toàn, cậu ngã người ra sau, viên gạch trượt qua ngực cậu trong gang tấc.

Áo sơ mi bị cọ xát nên rách một mảng, làn da truyền đến cảm giác đau rát.

Tin tức tố rượu đột nhiên bùng nổ trong không khí, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ phòng diễn tập.

Tequila là một loại rượu mạnh, triệu chứng kỳ nhạy cảm Alpha sở hữu nó cũng rất mãnh liệt, nên khi được giải phóng nó cũng mạnh đến không thể tin nổi.

Mấy tên côn đồ đang muốn gây sự đều bị áp chế không nhúc nhích được, chất cồn nồng độ cao ăn vào da thịt, nóng như thiêu đốt, mùi rượu xộc lên khiến người ta choáng váng.

Diệp Dương đi đến trước mặt tên ném gạch, bóp cổ hắn rồi "ầm" một cái quăng hắn xuống đất. Tiếp đó lại đá thêm một cú, đạp lên lưng hắn, túm tóc hắn đập mạnh xuống nền nhà cứng rắn.

Nam sinh câu lạc bộ Kịch ở bên cạnh sợ hãi ngoảnh mặt đi, thầm nghĩ Diệp thần thật sự muốn đánh chết người... chắc là điên rồi.

Mấy Omega có mặt ở đây thở dốc bám lấy thanh trụ treo màn sân khấu, không thể phát ra được âm thanh gì.

Yến Kỳ vội vàng chộp lấy một cái chân chống bằng nhựa ném về phía Diệp Dương, trúng vào lưng hắn:

"Thu tin tức tố của cậu lại chút đi."

Diệp Dương buông tay, xoay người lại. Mùi tin tức tố rượu trong không khí dần dần biến mất.

Lông mày, sống mũi của hắn vốn dĩ sắc bén, ánh mắt quét qua những tên còn lại, giống như một con dao khoét một lỗ trên cơ thể họ, các dây thần kinh nằm bên trong da thịt lành lặn cũng thấy đau nhức khó chịu.

Tin tức tố áp chế biến mất, nhưng bọn chúng cũng không dám đánh nhau với Diệp Dương nữa, từng người một loạng choạng đứng dậy bỏ chạy.

"Cậu sao rồi Kỳ?"

Diệp Dương định vén phần áo rách của Ngôn Kỳ lên để kiểm tra vết thương, nhưng vừa chạm tay vào đã bị cậu vỗ xuống.

Ngôn Kỳ nhướng mắt liếc hắn một cái:

"Phía sau có mấy Omega, cậu không nhìn thấy."

Diệp Dương ngơ ngác.

Hắn tưởng Ngôn Kỳ đang trách mình vì đã tiết ra tin tức tố thì bỗng nghe cậu nói:

"Đừng vén quần áo của tôi trước mặt các cậu ấy."

"À..."

Quên mất ngài hội trưởng đây là người sĩ diện.

Diệp Dương nhếch khóe miệng, lại nhịn xuống, nghiêm túc hỏi:

"Đau lắm sao? Ra nhiều mồ hôi như vậy."

Ngôn Kỳ lắc đầu, giơ tay lau mồ hôi trên trán:

"Tôi đang tới kỳ nhạy cảm, khống chế tin tức tố nên hơi mệt."

Cậu dựa vào tường hơi thở mang theo rối loạn:

"Cậu đi xem thử bọn họ thế nào, tôi về ký túc xá trước đây."

Nói xong cậu cà nhắc chân đi ra ngoài.

Diệp Dương chú ý tới phần da thịt phía trong bắp chân của cậu có vết bầm tím.

Dù sao đám khốn kiếp kia cũng cầm vũ khí, lại có nhiều người như vậy, trong hỗn loạn không thể nào tránh hết được.

Một nam sinh dẫn các bạn nữ và Omega trốn sau màn đi ra, ra hiệu "OK" với Diệp Dương.

Một số người bọn họ hay lang thang trên diễn đàn của trường Nhất Trung, nên nháy mắt ra chiều hiểu rõ với Diệp Dương:

"Diệp Thần, đi giúp hội trưởng đi, tụi tui sẽ dọn dẹp chỗ này."

Chu Dĩ Lam cầm máy tính trong tay chạy đến, ngồi xổm xuống trước mặt tên đầu đinh đang hôn mê, bắt đầu tính toán xem bắt gã bồi thường bao nhiêu tiền khi gã tỉnh dậy.

Diệp Dương gật đầu với bọn họ, xoay người hai bước đuổi kịp tới cửa phòng tập luyện, tay vòng qua đầu gối, tay kia ôm lấy eo Ngôn Kỳ.

Hạ Toa tròn mắt nhìn hắn:

"Cậu ta không phải bế rất thành thạo sao!"

Nam sinh đang đỡ cô mỉm cười:

"Hội trưởng bị thương mà, Diệp thần trong lúc sốt ruột sẽ tự học thành tài thôi, chuyện này có gì đâu?"

"Tự học thành tài cái gì." Hạ Toa cả giận:

"Tui cảm thấy cậu ta đã sớm tính kế rồi thì có!"

Bị bế ra khỏi cửa phòng luyện tập, Ngôn Kỳ nhận ra rằng trước đây cậu chưa bao giờ được ôm như thế này, trong lúc bị sốc lên cả người dường như đều không có trọng lượng.

Ngôn Kỳ đập một cái lên vai Diệp Dương:

"Buông tay."

Diệp Dương cúi đầu nhìn cậu:

"Cậu đi cà nhắc như vậy quá chậm, như này đi nhanh hơn."

Vừa nói vừa chậm rãi đi xuống cầu thang, bước chân tự giác lại càng nhẹ nhàng hơn.

"Má!" Ngôn Kỳ tức giận nhìn hắn cười cười:

"Vậy cậu cõng tôi không phải cũng được sao?"

"Không giống nhau, cõng trên lưng sẽ cọ vào vết thương."

Ngôn Kỳ: "..."

Cậu cảm thấy tư thế này hơi xấu hổ, hơn nữa trong kỳ nhạy cảm cậu vốn đã khó chịu, bèn cau mày nói:

"Bây giờ không phải tránh nghi ngờ nữa à?"

Diệp Dương cười xốc cậu lên:

"Chúng ta không phải là đồng bọn sao? Tránh nghi ngờ gì chứ."

Ngôn Kỳ bị hắn nhẹ nhàng xốc một cái, cánh tay theo quán tính vòng qua vai Diệp Dương, sau đó vững vàng ngã vào trong lòng hắn.

Ngôn Kỳ lấy lại bình tĩnh, hay tay siết chặt cổ Diệp Dương.

Diệp Dương không sợ cậu thật sự dùng sức, hơi nhướng mày nói:

"Nếu như cậu thật sự thấy mắc cỡ, vùi mặt vào lồng ngực tôi cũng được."

Ngôn Kỳ: "..."

Trong một chớp mắt, cậu thật sự muốn bóp chết con chó này.

Trở lại ký túc xá, Ngôn Kỳ vào phòng tắm rửa, sau đó mặc một chiếc quần đùi đi biển trở ra.

Cậu ngã lưng xuống giường, toàn bộ cơ thể như đang chìm vào trong tấm ga giường.

Lúc đánh nhau Ngôn Kỳ kiềm chế tin tức tố muốn phát điên, giờ này nó như dời sông lấp bể gào thét trong cơ thể cậu, tuy không ác liệt như tin tức tố rượu nhưng cũng cực kỳ khó chịu.

Yết hầu của Ngôn Kỳ trượt trượt, cậu quay đầu lại, nửa khuôn mặt vùi vào mái tóc đen hơi ướt.

Sau khi Diệp Dương tắm xong đi ra, nhìn thấy cậu đang nhắm mắt nằm ở trên giường, hắn vừa lau mái tóc ướt sũng vừa đi tới, cúi người xuống, chống tay trái lên ga giường, dùng ngón tay cái vẫn còn ướt nhẹ nhàng lướt qua môi Ngôn Kỳ.

Mi mắt Ngôn Kỳ run nhẹ, sau đó mở mắt ra.

Diệp Dương nhìn cậu, hạ giọng nói:

"Tôi chợt nhớ tới hồi trung học cậu đánh nhau một trận, bị đánh vào mặt, khóe miệng sưng nửa tháng không tan."

Vừa nói, hắn vừa đưa ngón tay cái lên môi cậu xoa xoa:

"Hình như là ở đây."

Bị ảnh hưởng bởi thời kỳ nhạy cảm, lúc bị Diệp Dương xoa, vùng da xung quanh môi Ngôn Kỳ bắt đầu ngứa ngáy, cậu có cảm giác cực kỳ muốn cắn những ngón tay đang chạm vào miệng mình.

Cậu nghiêng mặt, hất tay Diệp Dương ra, đứng dậy đi đánh răng.

Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, Ngôn Kỳ co giãn những ngón tay, sau đó ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt mình trong gương.

Lông mi ở đuôi mắt hơi nhếch cao, làn da bên dưới ửng đỏ. Sau khi dội nước lạnh mi mắt càng bỏng rát, từ thái dương đến trán đều đau nhói.

Ngôn Kỳ đang đánh răng nửa chừng thì Diệp Dương mang theo một lọ thuốc mỡ đi vào.

Cậu ngậm bàn chải đánh răng quay người lại, nhưng không kịp đề phòng, Diệp Dương đã túm lấy bắp chân cậu, nhấc bổng cậu lên, ép cậu ngồi lên thành bồn rửa mặt.

Bồn rửa bằng sứ vốn đã lạnh, mà Ngôn Kỳ chỉ mặc độc một cái quần đi biển, suýt chút bị lạnh đến nổi đá Diệp Dương theo phản xạ.

Cậu khẽ nhíu mày, ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, chọc vào cánh tay Diệp Dương hai cái, mơ màng hỏi:

"Cậu muốn ăn đòn hả?"

Diệp Dương cúi đầu ôm bắp chân cậu bôi thuốc, nghe thấy giọng nói mơ hồ của Ngôn Kỳ, dù vẫn luôn lạnh lùng, nhưng lúc này lại lẫn với một ít bọt kem đánh răng, lời lẽ hung hãn cũng không có tác dụng đe dọa gì cả.

Hắn nhếch khóe miệng chồm người về phía trước, đôi chân dài dán vào thành bồn rửa, chen đến mức Ngôn Kỳ đang ngồi trên đó dang rộng hai chân, suýt chút nữa ngã ngửa vào tấm gương.

Sau đó Diệp Dương nắm lấy eo cậu, giữ lấy rồi kéo cậu về phía mình.

Hai tay Ngôn Kỳ chống đỡ thành bồn, ngồi thẳng người, ánh mắt rơi xuống thân thể trần trụi của Diệp Dương sau khi tắm xong.

Tên này không lau khô người, nước trên da từng giọt lăn xuống, xương quai xanh hõm sâu còn đọng lại những giọt nước ẩm ướt, càng óng ánh hơn dưới ngọn đèn ấm áp trong phòng tắm.

Ngôn Kỳ giơ tay, dùng đầu ngón trỏ và ngón giữa lau cho hắn.

Lúc đầu ngón tay lướt qua rãnh xương quai xanh, bàn tay đang ôm bắp chân Ngôn Kỳ đột nhiên siết chặt lại, cậu giãy giụa theo bản năng, nhưng Diệp Dương lại buông ra.

Xoa vết bầm trên bắp chân xong, Diệp Dương hơi ngẩng đầu lên bôi thuốc lên vết thương trên ngực cậu, mi mắt vẫn cụp xuống, không nhìn ra cảm xúc của hắn.

Bình thường Ngôn Kỳ rất ít tiếp xúc thân thể, da dẻ tương đối mẫn cảm, bây giờ lại đang trong kỳ nhạy cảm thì cảm giác này lại tăng lên gấp bội.

Cậu quay đầu nhổ bọt kem ra, súc miệng, sau đó xoay người lấy thuốc mỡ trong tay Diệp Dương:

"Cậu ra ngoài đi, để tôi tự làm."

Diệp Dương không nhúc nhích, chỉ là đứng đó nhìn chằm chằm đôi mắt của Ngôn Kỳ.

Biết mắt mình hơi đỏ, cậu nhẹ nhàng nói:

"Không sao đâu, triệu chứng bình thường của kỳ nhạy cảm thôi."

Ngôn Kỳ cúi đầu, dùng ngón trỏ lấy một ít thuốc mỡ bôi lên ngực.

Thoa xong cậu ngẩng đầu lên, đột nhiên toàn bộ thân trên của Diệp Dương nghiêng về phía trước, cơ bắp tinh mỏng đè lên người cậu.

Ngôn Kỳ cau mày, vươn tay đẩy hắn ra, chỉ thấy ngón tay thon dài của Diệp Dương chạm khẽ vào làn da trên cổ mình:

"Tôi cho cậu cắn lại."

Động tác của Ngôn Kỳ khựng lại.

Muối Biển Cam Quýt là một loại tin tức tố trái cây, các triệu chứng của kỳ nhạy cảm không nghiêm trọng.

Nhưng cậu cũng không chịu được nếu phải rạo rực cả đêm, vừa rồi Diệp Dương còn dùng ngón tay xoa xoa môi cậu trên giường.

Ngôn Kỳ thực sự có xúc động muốn cắn ai đó để giải phóng tin tức tố ngay bây giờ.

Mà còn là cảm giác cực kỳ mãnh liệt.

Thái dương cậu đau nhói, cũng không muốn đắn đo nữa, giơ tay bóp gáy Diệp Dương.

Làn da bên cổ mỏng manh, khi môi dán vào có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở phập phồng, thậm chí cả nhịp đập của tim và mạch máu.

Ngôn Kỳ cảm thấy tim Diệp Dương đập rất nhanh.

Cậu cảm thấy Diệp Dương có chút khẩn trương, môi cậu dừng ở nơi đó, không cắn ngay lập tức.

Có lẽ chú ý đến Ngôn Kỳ đang do dự, Diệp Dương cọ mũi vào tai cậu, dụi vào mái tóc đen hơi ướt của cậu, hắn luồng mấy ngón tay tóc Ngôn Kỳ, áp cậu vào sát hõm cổ mình, giọng nói của hắn giống như nghẹn lại mang theo chút khàn khàn:

"Kỳ, cậu cắn sâu một chút."

***

Ghé trang Wordpress mình để được cập nhật trước Wattpad 2 chương nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play