Thanh Hằng bị mẹ mắng cho 1 trận vì cái tội bất lịch sự lại vô duyên, ông Phan Vĩnh đọc xong tin nhắn của bà Hồng cũng thấy buồn. Con cái không ngoan là họ nói bố mẹ không biết dạy con mà. Bà Trân vợ ông nói đúng lắm, ông đã quá chiều con gái mình rồi nên cô ta mới ra ngoài đường vô phép tắc thế này đây. Dù buồn nhưng ông vẫn không có tức giận, chỉ nhẹ nhàng giảng giải cho đứa con gái đã ngoài 20 tuổi của mình:

- Lời chào cao hơn mâm cỗ, con không biết điều đó sao Hằng?

- Nhưng con chỉ quen với mỗi bác Hồng anh Chiến, chứ có quen với Long Phụng đâu bố.

- Đành rằng là không quen biết, nhưng họ chào con con cũng phải chào lại cho phải phép chứ. Bác Hồng nói con bé Phụng chào con mấy lần nhưng con đều không chào lại. Con nên sửa đổi tính nết của mình gái yêu à.

- Sửa thế nào ạ bố?

Ông Phan Vĩnh nói Thanh Hằng trước tiên là phải gặp người lớn tuổi hay nhỏ tuổi là phải chào hỏi này, rồi thì là đừng chơi bời nữa mà thay vào đó hãy học nữ công gia chánh. Nhà bà Hồng tuy giàu, có người giúp việc nhưng bà Hồng vẫn thích có con dâu biết nấu ăn.

- Nấu ăn ấy ạ? Nhưng…

- Có vào bếp bao giờ đâu mà nấu ăn. Ông cứ làm như con gái ông giỏi lắm ấy. Nhìn đi, móng tay đính đá thế kia kìa có mà làm.

Thanh Hằng như không phải con gái do bà Phương Trâm đẻ ra hay sao ấy, đay nghiến suốt thôi. Đay nghiến 1 hồi bà bắt con gái mình lên phòng thay đồ rồi cầm làn đi chợ với bà.

- Thôi lạnh lắm mẹ.

- Nghe lời mẹ, đi đi con gái. Con hãy cứ thử tương tượng đi chợ mua đồ về nấu cơm giống như con đi mua quần áo ấy, thế là được.

- Dạ vâng ạ bố.

- Lên tháo ngay mấy cái móng giả của mày ra cho tao!

- Dạaaaaa…

Thanh Hằng chỉ ưa nhẹ nhàng chứ không ưa xẵng vì vậy cô ta hợp với bố mình hơn là mẹ. Thôi thì cái gì cũng có lần đầu, thử đi chợ nấu cơm xem như nào. Tháo hết mấy móng tay giả đính đá để vào hộp rồi vào trong nhà vệ sinh rửa mặt mũi cho sạch, thay đồ khác rồi xuống nhà đi cùng với mẹ đi chợ chọn đồ.

Trong khi 2 mẹ con bà Phương Trâm đi mua đồ về nấu cơm trưa thì 3 gia đình cũng vừa mới tới resort. Nơi đây được ôm trọn bởi hồ Đầm Vạc, bên trong lại có 1 hồ khoáng nóng công cộng nữa nên được đặt tên là resort H2O cho thân thuộc chứ thực ra trước đây tên của nó được bố Anh Hai, ông Phát đặt là resoet Đầm Vạc cơ.

- Dạ chào bà chủ, cậu chủ với mọi người ạ.

- Trừ Tiểu Phụng ra cô cho chúng tôi mua vé ngâm khoáng.

- Kìa cô Duyên, không phải mua đâu. Họ là khách của tôi.

- Dạ vâng ạ cậu chủ, tôi biết mà.

Tiểu Phụng vì mang thai nên không được phép ngâm khoáng nóng nên Mạnh Long cũng không có ngâm luôn cho dù cái vụ ngâm khoáng này là cậu thích lắm. Tiểu Phụng nói:

- Anh cứ ngâm khoáng với bác và bố mẹ đi.

- Thôi anh chả ngâm, vợ chồng mình về phòng nghỉ đi, anh có hơi buồn ngủ 1 chút. Chị ơi phòng của bọn em ở đâu ạ?

- Dạ mời thiếu gia và tiểu thư theo tôi ạ.

Men theo lối vườn cây ăn quả, chị nhân viên resort có giới thiệu đó là ở resort này cậu chủ Huy Chiến có trồng các loại cây theo mùa. Và Tiểu Phụng với Mạnh Long đang đi qua vườn cây táo đỏ, quả nào quả nấy tươi roi rói và đỏ mọng.

- Ôi nhìn hấp dẫn quá ạ chị.

- Đó là về mùa xuân, còn tới khi vào hè thì chỗ này cậu chủ sẽ trồng cây leo giàn để che nắng đó tiểu thư. Cây táo đó tiểu thư có thể hái nó, gọt vỏ và ăn bất cứ lúc nào nhé.

- Em… em được tự ý hái sao ạ?

- Vâng. Khách hàng tới đây thuê phòng đều được ưu ái như vậy hết. Bên khu kia thì còn có cả cam nữa ạ.

Tới phòng nghỉ rồi, chị nhân viên có mở cửa phòng ra thì phần cửa kính đó chuyển từ màu trong suốt sang trắng đục và từ bên ngoài sẽ không thấy được bên trong đang làm gì hết.

- Thiếu gia và tiểu thư nếu muốn nhìn quang cảnh bên ngoài thì có thể ấn nút ở đầu giường ạ.

Tiểu Phụng ấn nút ở đầu giường ngay lập tức tấm kính chuyển về trong suốt như hồi nãy luôn, còn ấn nút thêm lần nữa thì nó lại về màu trắng đục. Thực sự mà nói resort H2O này rất thú vị.

- Em cảm ơn chị nhiều lắm ạ.

- Không có gì đâu tiểu thư.

- Dạ chị gọi em là Tiểu Phụng được rồi.

- Tên của tiểu thư rất đẹp đó ạ.

- Tất nhiên rồi, mẹ em đặt đó hihi.

Mạnh Long khoác vai Tiểu Phụng rồi cười hì hì, chị nhân viên cũng không có làm phiền Long với Phụng nữa liền đi ra ngoài làm việc.

Mạnh Long hơi buồn ngủ 1 xíu, đặt Tiểu Phụng nhẹ nhàng xuống giường, đặt cô nằm nghiêng ra rồi đắp chăn lên tới ngang cổ, Long nói:

- Em có yêu Long không?

- Sao anh lại hỏi em như vậy?

- Thì em trả lời Long đi!

- Em…

Nói mới được từ “Em” thôi thì bên ngoài có tiếng gõ cửa phòng, Phụng nằm ngoài nên đi ra mở cửa luôn. Ồ vẫn là chị nhân viên lúc nãy, trên tay chị có cầm 1 chiếc gối hình chữ U, lại còn tận tình chỉ cho Tiểu Phụng cách dùng chiếc gối đặc biệt này.

- Bụng của tiểu thư chưa có to lắm nhưng vẫn phải nằm nghiêng nhé để tốt cho đứa bé.

- Dạ, em cảm ơn chị ạ.

Nằm thử xuống chiếc gối kia mà êm ái quá thể đi, resort này đúng là thú vị và rất hay ho, đặc biệt có chị nhân viên tận tâm thế này, thich ghê cơ.

- Thoải mái quá, em cảm ơn chị ạ.

- Chúc thiếu gia và tiểu thư có những giây phút nghỉ ngơi vui vẻ ở Resort H2O chúng tôi ạ.

Chị nhân viên xin phép đi ra ngoài và không làm phiền đôi vợ chồng chưa cưới này nữa. Tiểu Phụng thấy rằng ở đây nhẹ nhàng yên tĩnh lại thoải mái quá thể đi, hôm qua cô chỉ ngủ được có vài 3 tiếng thôi nên giờ phải bù lại. Tuy nhắm mắt nhưng vẫn không quên trả lời câu hỏi của Mạnh Long:

- Mẹ con em yêu anh, Mạnh Long à.

Mạnh Long sướng tê hết cả người, đắp chăn cho Tiểu Phụng tới tận mang tai luôn rồi hôn lên trán cô 1 cái nhẹ nhàng âu yếm.

- Anh yêu em và Long con nhiều lắm.

Mạnh Long cũng nhắm mắt ngủ bù cho hôm qua nhưng chỉ được vài phút thôi lại mở mắt dậy. Câu nói của Anh Hai cứ văng vẳng trong đầu cậu không sao thoát ra được, Tiểu Phụng là tất cả của Mạnh Long nên không bao giờ cậu chia sẻ viên ngọc quý này của mình cho ai hết. Đây Anh Hai lại còn muốn đổi chác.

Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, tổ chức của Anh Hai khá lớn mạnh, vệ sĩ cũng đông đảo lại thân thủ phi phàm, nếu có 1 ngày giữa 2 băng nhóm xảy ra tranh chấp, Mãnh Long của cậu có chống đỡ nổi hay không?

Ém chăn vào người Phụng cho cô được ấm hơn Mạnh Long đi ra sofa ngồi được vài ba phút thì điện thoại trên bàn gần đó rung lên 2 lần thông báo có tin nhắn đến. Vì để 2 chiếc điện thoại cạnh nhau nên Mạnh Long kiểm tra cả 2 chiếc luôn. Tin nhắn đó được gửi tới cho Phụng từ 1 số sim rác với nội dung:

[Mày sẽ mất tất cả thôi Hoàng Tiểu Phụng. Haha… hahahaha…]

Mạnh Long gọi điện lại cho số điện thoại đó thì thuê bao không liên lạc được.

- Mẹ kiếp, khốn nạn thật mà.

Hình như Mạnh Long nói hơi to làm cho Tiểu Phụng giật mình. Cô thức giấc rồi bung chăn ra đi tới chỗ Mạnh Long rồi ôm lấy cậu từ phía sau. Long giật mình nhẹ và nói:

- Anh làm em thức giấc sao Phụng?

- Em không có ngủ được Mạnh Long à. Anh gặp chuyện gì đúng không? Đừng giấu em nữa.

Đưa Tiểu Phụng ra giường nằm cho ấm, Long bỏ luoin cái gối chữ U đi luôn rồi bởi nó quá vướng víu. Nằm ôm cô Long nói:

- Anh đâu có chuyện gì. Anh chỉ lo cho em và con thôi.

- Em cũng được anh và bố mẹ bảo bọc mà, em không có chuyện gì hết đâu. Hồi nãy anh chửi thề em đã nghe thấy rồi, đừng có giấu em.

Mạnh Long chỉ nói với Phụng rằng mình bị Anh Hai xỏ mũi thôi nên có bực tức 1 chút chứ không có chuyện gì hết. Mạnh Long còn nói thêm với cô rằng chút nữa khi ăn cơm trưa xong 2 người sẽ về trước luôn không đợi bố mẹ nữa.

- Nhưng mà Mạnh Long, phu nhân có mời chúng ta tới đây mà. Em nghĩ là anh với anh Chiến nên dĩ hoà vi quý cho vui vẻ 3 bên. Với cả em muốn ngồi xe máy cơ chứ ngồi ô tô em chết mất.

- Hì hì. Anh nghe vợ, dĩ hoà vi quý 1 chút vậy. Anh ngoan vậy em thưởng cho anh gì nà?

Tiểu Phụng thấy Mạnh Long nhí nhảnh đáng yêu quá liền bật cười thành tiếng rồi tặng cho cậu 1 nụ hôn ở môi coi như thưởng cho cậu vì cậu biết nghe lời vợ, hihi.

- Mình ra ngoài đi dạo 1 chút Mạnh Long nhé.

- Mình đi thôi. Được ăn hoa quả chùa tội gì.

- Anh này.

- Chị nhân viên đó nói vậy mà, anh ta trồng cây ăn quả để kiếm khách. Mình tuy là được mời tới thư giãn nhưng chúng ta vẫn là khách mà vợ yêu.

Mở cửa phòng đi ra ngoài đi dạo 1 chút, Mạnh Long với Tiểu Phụng cũng đã thấy mọi người ngâm khoáng xong hết và đang ngồi uống cacao nóng rồi.

- Ấy vậy mà bác với bố mẹ không gọi vợ chồng chúng con gì hết.

- Mẹ lại nghĩ con với bé Phụng ôm nhau ngủ nên mọi người không có gọi.

- Con đùa thôi.

Phụng nói anh Chiến kinh doanh resort mà chiều khách quá, nào thì là cho khách ăn hoa quả free, rồi nhân viên chăm sóc cho bà bầu rất tốt nữa.

- Ồ. Anh có thể coi đây là 1 lời review chân thực. Cảm ơn bé.

- Em có sao nói vậy à anh hì hì. Mạnh Long, chúng ta đi xung quanh đây đi.

- Dạ mình đi thôi vợ.

Long với Phụng đi thăm thú xung quanh Huy Chiến cũng đi nhưng là đi về phòng ngủ của anh ở resort H2O. Khi thấy Tiểu Phụng tươi cười ngọt ngào với Mạnh Long, Chiến ca ca có 1 chút khó chịu trong lòng. Cảm giác khó chịu này… có phải không anh ta từ cảm mến đã lên level mới, đó à thích Tiểu Phụng rồi không?

“Tiếng chuông ip”

- Tao nghe đây.

- Đại ca. Con Thuỳ Linh nó tự ý nhắn tin cho con bé Phụng rồi ạ.

- Nó nhắn bao giờ?

- Dạ cách đây 15’ trước thôi ạ.

- Chỉnh đốn lại nó đi.

- Nhưng đại ca, tại sao mình phải giữ con Thuỳ Linh lại ạ? Mình giao nó cho bọn Mãnh Long là xong thôi.

- Tao có lí do để làm vậy. Chỉnh đốn lại con nhỏ đó cho tao. Tới tối tao sẽ về lại bên đó.

Nói xong Anh Hai cúp máy, anh ta cũng không biết mình giữ lại Thuỳ Linh bên mình làm gì, anh ta bây giờ nửa muốn giúp Thuỳ Linh trả thù nửa lại không muốn. Nhớ tới câu mà Thuỳ Linh đã nói khi tới từ Hàn Quốc về, đó là Anh Hai giúp Thuỳ Linh vào được biệt thự Long Phụng, anh ta sẽ có được Tiểu Phụng. Nhưng nếu làm cách đó Anh Hai không khác gì cướp giật, 1 người tới sau thì chẳng bao giờ được yêu giống người đi trước. Hơn nữa Tiểu Phụng có tình cảm với Mạnh Long, thân thiết cười đùa như vậy. Làm sao mới được đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play