Phượng hoàng bé nhỏ thật biết cách hành hạ con rồng to lớn uy mãnh này mà. Đại ca của băng Mãnh Long có bao giờ vào bếp làm cái gì đâu chứ, tự nhiên bây giờ nấu cơm tối cho mọi người…
- Được. Long sẽ nấu cơm tối nay. Phụng nhớ về ăn nha… nha nha Phụng.
- Anh về đi. Tối nay em sẽ về, nhớ lấy, em muốn anh 1 mình nấu cơm tối.
- Dạ. Tuân lệnh phượng hoàng bé nhỏ.
Hôn chụt chụt vào má của Phụng, Long chạy tót ra chào mọi người rồi ra xe đi về chợ gần nhà để mua chút đồ.
- Khả thi không cậu chủ?
- Em ấy nói muốn tôi nấu cơm tối nay, nếu bố mẹ khen ngon em ấy sẽ tha thứ cho tôi.
- Ồ… cậu chủ đã bao giờ vào bếp chưa?
- Tôi chưa. Và hôm nay là ngày đầu tiên.
Đúng là bị con đuỹ tình yêu vật, từ 1 người chẳng biết bếp nhà mình có bao nhiêu con dao, gia vị có những thứ gì mà nay lại đi chợ và vào bếp, thật là đáng nể đấy.
- Rồi chú dừng lại đi rồi cùng với tôi đi mua đồ.
- Dạ vâng.
Và sau đó 15’, trên tay Long và ông thám tử là đầy đủ cá, tôm, sườn, thịt bò, trứng và đậu, rau củ quả chẳng còn thiếu thứ gì nữa. Nhiều như thế này chắc chắn tối nay sẽ có 1 bữa thịnh soạn lắm đây hihi.
- Ơ kìa… chào cậu chủ, chào chú. Sao 2 người mua nhiều đồ như vậy. Ở nhà vẫn còn đồ mà. Hay có khách của ông bà chủ ạ?
- Không phải. Tôi không biết nhà có đồ nên mua thêm chút. Chị nghỉ ngơi đi, tôi sẽ nấu.
Giúp việc không tin vào tai mình, gì cơ, cậu chủ duy nhất, nòi giống duy nhất của nhà này hôm nay vào bếp? Mặt trời… sáng nay mọc ở đằng Tây sao?
- Haha cậu chủ, cậu chủ làm rồi thì chúng tôi làm gì. Cậu chủ chứ nghỉ ngơi học bài, chúng tôi làm được rồi ạ.
- Không không, tôi muốn làm, các chị để tôi. Cứ nghỉ ngơi đi, cả chú nữa.
Ông thám tử chột mắt vâng dạ rồi đẩy 2 cô giúp việc đi ra ghế ngồi, nói với họ rằng thiếu gia Mạnh Long đang muốn làm lành với cô chủ nên hôm nay lăn xả vào bếp.
- Ồ… cháu hiểu rồi.
Họ đang chống mắt dõi theo từng cử chỉ và hoạt động của cậu thiếu gia. Ồ, kia là đang nhặt rau đấy, nhưng lại dùng dao, có gì đó… hơi sai sai ở đây.
- Cậu chủ ơi. Đừng làm vậy sẽ nát hết rau.
- Vậy… vậy phải làm sao?
Chị giúp việc xem những túi đồ mà Long với ông thám tử vừa mua, nhiều rau quá, chị hỏi Long muốn nấu những món gì, thì… thì Long nói không biết nữa.
- Tôi thấy có rau muống, rau cải này rồi rau củ quả cũng nhiều. Hôm nay làm nồi canh sườn đi.
- Cũng được đấy. Chị ở đây giúp tôi.
- Dạ vâng. Đầu tiên là cậu chủ rửa sườn đi.
Rửa sạch rồi theo lời chị giúp việc, Long cho sườn vào nồi rồi trần qua, sau đó rửa lại cho sạch đi rồi lại cho vào nồi, lúc này mới ninh sườn đây này.
- Rồi, bây giờ cậu chủ sơ chế rau củ quả đi.
Có su hào, cà rốt, súp lơ xanh súp lơ trắng và có cả ngô ngọt nữa, chị giúp việc lấy ra su hào cà rốt và ngô ngọt rồi hướng dẫn cậu chủ mình làm.
Ở nhà hàng, mọi người đang tất bật chuẩn bị đồ ăn cho khách, còn cô thì đang bận bịu làm ngô ngọt chiên bơ. Mùi bơ thơm nức bay ra khắp cả căn bếp, thật là thơm quá đi mà.
- Cô chủ chiên qua thôi nhé, chúng ta sẽ đóng theo hộp để bán cho khách.
- Dạ vâng chị.
Bà Ngà thì đang đong gạo nếp để ngâm làm xôi ngô bán cho khách vào buổi sáng mai.
- Thơm quá rồi Phụng ơi.
- Dạ…
5h chiều, khi Long còn đang loay hoay làm món trứng cuộn giăm bông thì bà Thương và bà Duyên đi làm về. Thấy bóng người đúng trong bếp, bà Duyên đánh rơi túi xách xuống đất và đứng dụi dụi mắt.
- Thương! Kia là ai?
Long quay ra sau nhìn và chào 2 mẹ. Bà Thương nói:
- Thằng Mạnh Long chứ ai!
- Con tao á? Con tao… nó có bao giờ vào bếp đâu. Thằng nào ấy chứ.
- Mẹ. Con đây mà.
Long trót cho trứng quá nhiều nên lớp trứng khá giày không thể nào cuộc được, nên Long cho làm trứng xào luôn, dùng đũa đánh tới tả trứng lên và cho thêm dầu vào chảo.
- Cậu chủ ơi, món trứng cuộn đó cậu…
Chị giúp việc ngje xong điện thoại, đi xuống thì đã thấy xong rồi, món trứng cuộn dăm bông giờ đây biến thành món trứng xào, chỗ cháy đen chỗ thì trắng.
- Ôi trời. Cậu chủ à tôi bảo cậu chủ tráng 1 lớp mỏng thôi mà.
- Tôi… tôi trót lỡ tay đổ hết vào rồi…
Bà Duyên đi tới mở mâm cơm ra, ồ… cũng ra gì đấy, khi con gà mái luộc cả con, thịt bằm xào ngô ngọt cà rốt và đỗ cove, nhưng món trứng xào thì không thể nào duyệt được nổi.
- Con trai tôi vào bếp nấu cơm, ngày mai trời nổi giông lốc rồi đây.
- Em ấy muốn con nấu cơm tối, nếu bố mẹ ăn ngon thì em ấy sẽ tha thứ cho con chuyện hôm qua. Con đang cố gắng nè.
- Tốt, cứ nấu cơm mgon thì không phải rửa bát nữa, hả!
Còn món cuối, đậu lướt ván, thế nhưng Long nhớ tới Phụng không ăn đồ chiên, nên miếng đậu hũ đó Long để sau cùng, trần rồi chấm với nước mắm lạt.
- Yeah xong rồi. Mẹ ơi mẹ thẩm giúp con đi.
- Thẩm cái gì khi chị Sen giúp con. Con phải tự làm thì mới được.
- Cái gì cũng phải có lần đầu chứ mẹ.
Phụng chiên xong chỗ ngô ngọt và để cho ráo dầu thì có điện thoại gọi tới, số này là số của bà Duyên, bà Duyên nói Phụng đi về biệt thự của ông bà đi, ăn cơm tối thôi, toàn món ăn do Long làm không đấy.
- Long nấu cơm sao ạ?
- Đúng đó con. Con muốn nó làm mà, nên nó mới làm đấy. Nó muốn con tha thứ cho nó chuyện hôm qua ở bên biệt thự Mãnh Long.
- Con không nghĩ anh ấy sẽ nghe lời con như vậy ạ. Dạ vâng con về đây.
Phụng cúp máy rồi sau đó chào mọi người trong bếp rồi ra bắt taxi đi về nhà. Trên xe cô nhận được điện thoại của Minh Huy, Minh Huy nói có tới biệt thự Mãnh Long để đưa chai nước cho cô nhưng vệ sĩ nói cô đã bỏ đi.
- Sao Phụng lại bỏ đi vậy?
- Họ nói hơi quá rồi. Tôi chỉ là hơi mệt mỏi nên xin nghỉ học để đi khám thôi. Sao cậu lại tới tận đó để đưa nước cho tôi vậy. Nó khá xa so với khách sạn nơi cậu ở mà.
- Tôi có đi đòi nợ gần đó nên qua đưa thôi. Chúng ta làm bạn mà đúng không, nên tôi muốn giúp đỡ cho Phụng 1 chút để cải thiện sức khoẻ thôi mà.
- Cảm ơn cậu nhiều lắm. Tôi có nghe Minh Dương nói lại là tuần sau cậu và Dương sẽ học ở trường Nguyễn Huệ.
Minh Huy đứng trên cầu Long Biên nhìn ngắm mọi người đi lại, nói rằng thực ra thì chỉ có anh Dương của cậu là học được thôi, còn Huy chỉ biết đi đòi nợ, học hành chắc cũng không ra đâu vào đâu, tốt nhất là không nên học.
- Kìa sao lại không đi học chứ. Cậu nên đi học Huy à. Tôi cũng học trường đó mà, bài nào không hiểu thì có thể hỏi Minh Dương hoặc là hỏi tôi cũng được. Có ai sinh ra mà giỏi toàn diện đâu.
- Anh tôi thì chắc rồi. Còn Phụng, tôi sợ vì chỉ bài cho tôi mà Mạnh Long ghen, anh ta sẽ gây khó dễ cho Phụng đấy.
- Cậu là bạn tôi không phải sao? Mạnh Long sẽ không gây phiền phức cho tôi đâu. Yên tâm nhé.
Bên phía Minh Huy cậu bận chút việc rồi nên là cúp máy trước. Nhìn ra phía cửa sổ xe ngắm nhìn đường phố, thật ra không có Minh Huy Mạnh Long vẫn gây phiền phức cho cô mà thôi. 2 lần rồi, tối hôm đó và cả hôm qua nữa, Mạnh Long không có đeo bao, và lại còn bắn thẳng vào trong nữa, Phụng sợ mình sẽ có thai mất thôi.
Mạnh Long ngồi bệt ở bậc cầu thang ở phía ngoài trông chờ hình bóng Tiểu Phụng, thấy cô về liền reo:
- Íiii… Phượng hoàng về rồi.
- Ừm. Em về rồi.
Về thấy bố mẹ cũng đầy đủ, Phụng xin phép lên phòng tắm rửa và thay quần áo mặc nhà, bà Thương thấy con mình hơi buồn liền đi lên trên phòng tầng 3 để xem xét tình hình.
Cộc cộc cộc
- Mẹ vào được không con gái?
- Mẹ vào đi ạ.
Bà Thương đi vào thấy con gái mình đang ngồi ở giường rồi đưa tay day day trán. Bà đóng chặt cửa lại và đi tới bên cạnh hỏi thăm, bà hỏi chuyện ngày hôm qua khi tan tiệc, Long đã nói gì với Phụng.
- Anh ấy nói từ trước với con, rằng tới sinh nhật anh ấy muốn làm chuyện đó. Và hôm qua ở bên kia, lúc nói chuyện ở phòng mẹ xong anh ấy đứng ngay ở trên tầng và đòi quà. Con thấy mình với Mạnh Long, giống như kiều nữ và đại gia vậy. Mẹ! Mình rời khỏi đây đi, được không mẹ? Làm công việc gì cũng được hết. Bác Ngà đã có công việc mình yêu thích, còn mẹ với con vẫn còn đang ăn bám… Con không thích điều đó 1 chút nào.
Giá như mà tối hôm đó sợi dây chuyền không bị giựt mất, thì có lẽ Phụng không khó xử như thế này. Đã trốn tránh mười mấy năm trời rồi, chỉ vì 1 đêm ân ái mà…
Bà Thương nói rằng để cho dự án Long Phụng Paradise tiến hành khởi công xong xuôi bà sẽ nói ý với bà Duyên, rồi 2 mẹ con bà sẽ thuê 1 ngôi nhà để ở.
- Vâng. Con chờ mẹ đó. Chứ sống ở đây, con thấy ngộp lắm rồi. Ở bên cạnh Mạnh Long, con thực sự… thực sự không biết anh ấy vì yêu con hay là vì để thoả mãn nhu cầu tình dục nữa.
Tình yêu thường song song với cả tình dục nữa, ai cũng hiểu cái triết lý này, nhưng có ai đời chỉ với có 5 6 ngày mà Phụng đã phải nghỉ học 1 buổi vì nằm viện, rồi bỏ nhà mà đi sau cuộc ân ái mây mưa tối ngày 1/8 chứ. Bà Thuơng mở cửa phòng rồi đi xuống dưới nhà, vừa đi vừa nghĩ tới ông Tuấn, những câu mà bà Thảnh nói tối ngày hôm qua. Lí do mà bà chưa muốn gặp chồng mình, đơn giản thôi vì bà thấy bà Thảnh yêu ông Tuấn rất nhiều, bà không thể phá đi tình yêu đó của ông Tuấn và bà Thảnh được. Hơn nữa, Tiểu Phụng được định sẵn rồi, trốn mười mấy năm trời mà gia đình bà Duyên ông Cường vẫn tìm lại được. Đó là duyên số rồi…
- Thương! Mày mệt à?
- Không có. Tao đang suy nghĩ tới dự án của công ty mình.
- À. Có gì đâu mà phải lo. Tới thứ 7 này gia đình mình sang đó xem thế nào. Rồi thì là sẽ cô ngày rồi xây dựng luôn. Tao cũng muốn xem ngày cho 2 đứa nhỏ.
- Ô. Ngày gì?
Mạnh Long cười tươi lắm, nói rằng Long muốn đính hôn với Phụng ấy, nhẫn đính hôn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chỉ cần đẹp ngày là triển khai thôi. Long có hỏi tới ông Tuấn, và xin số điện thoại của ông Tuấn từ bà Thương để nói với ông về vấn đề này.
- Con à. Ờ mẹ nghĩ là hơi vội con ạ, dù gì thì 2 đứa mới có học lớp 12, thi xong đại học đã con ạ, cũng còn 1 kỳ học nữa thôi mà.
- Thì mình cứ đi xem mày. Tao tính rồi, thằng Long nó lấy vợ là phải lấy liền tay mày ạ. Giả dun mà có ngày đẹp rồi thì mình cứ tổ chức, rồi sau đó đi xem ngày cưới. Tao tính cả rồi.
Phụng tắm xong và xuống nhà ăn cơm, cô cố gắng tươi tỉnh để cho qua ngày hôm nay đi,
- Ôi. Ngon quá nha.
- Hì hì. Có chị Sen giúp đỡ anh đó.
- Em nói là 1 mình anh nấu mà. Tại sao lại nhờ chị Sen chứ?
Long nói mình lần đầu vào bếp mà, cho nên… Cái gì cũng phải có lần đầu, thôi thì mọi người vào ăn cơm cả đi. Đợi cô ngồi xuống ghế rồi Long mới đi vớt đậu ra khỏi nồi và cắt theo hình ô vuông rồi bê đĩa đậu ra để cạnh chỗ cô.
Long có chan cho cô bát canh sườn hầm rau củ, cái món này này là cậu tâm đắc lắm bởi được hướng dẫn kỹ nhất.
- Sao? Ngon chứ Phụng?
- Ừm. Ngon lắm Mạnh Long.
- Hihi em ăn nhiều 1 chút nha, rồi ngày mai đó Long sẽ tự mình nấu cơm, không cần nhờ ai luôn.
- Thật không đấy zai yêu?
- Dạ thật mà.
Ăn có 1 bát canh và 1 bát cơm thôi, Phụng xin phép đứng dậy và đi ra bàn gọt hoa quả tráng miệng. Long và vội rồi cũng xin phép đứng dậy đi ra chỗ cô ngồi chống cằm xem cô làm.
- Nhìn gì em vậy?
- Vợ anh… xinh đẹp và học giỏi quá.
- Chúng ta chưa lấy nhau mà. Đừng gọi như vậy.
- Kệ, anh muốn gọi.
[…]
Thứ 7, hôm nay là ngày Long với Phụng cùng bố mẹ và 1 vài vệ sĩ sẽ đi tới Nha Trang để xem khu đất xây dựng khu đô thị Long Phụng Paradise, thực ra thì Phụng không có muốn đi chút nào, sự hào nhoáng này tới với cô quá nhanh, cho nên cô vẫn chưa thể nào tiếp nhận nó được.
- Phụng ơi về thôi nào. Bố mẹ đang chờ chúng ta đó.
- Ừ… ừm…
Long nắm tay Phụng rời khỏi lớp học và xuống nhà để xe của trường. Thấy Phụng, cô bán hàng nước mọi hôm liền chạy tới rồi đưa 2 chai nước lựu đỏ còn mát rồi nói rằng cái cậu Minh Huy nào đấy đưa cho Phụng.
- Dạ cháu cảm ơn cô.
Long cố gắng để cho mình không còn ghen, vui vẻ hoà nhã với cô lắm, đợi cho cô ngồi vững rồi mới rú ga và phóng vọt đi về tập đoàn Long Phụng để ăn trưa rồi từ đó đi ra sân bay đi Nha Trang.
- Mạnh Long. Uống đi này.
- Anh không uống đâu, em uống đi.
- Ừm.
Đi vào thang máy để lên tầng 8, không biết có phải do cô mệt hay không mà nôn nao khó chịu quá. Ừm cũng có thể là đi nắng về đấy nên Phụng tu 1 hơi hết già nửa chai nước ép lựu.
Ding
- Ôi. Cặp đôi tiên đồng ngọc nữ của tập đoàn Long Phụng đây rồi.
- Dạ chúng chàu chào chú ạ.
Phụng cúi đầu chào ông Chiêu, trưởng phòng của 1 ban nào đó, cô không nhớ nữa. Long dẫn Phụng đi tới quầy ăn uống của công ty để cho cô chọn món. Nơi này bán khá nhiều đồ, có cả fast food luôn này.
- Cô cho cháu thêm 1 cốc đá không ạ.
- Dạ vâng thưa cô chủ.
Công nhận là nước lựu ngon thật sự, Phụng uống hết chai cũ rồi mới ăn khay cơm.
- Ưm… ngon thật đó.
- Em ăn nhiều 1 chút ha. Rồi tới 1h chiều nay nhà mình đi Nha Trang nha!
- Dạ.
Cô ăn xong khay cơm, ngó nghiêng 1 chút, thấy có thứ cô cần tìm rồi liền đứng dậy đi ra chỗ quầy hoa quả và lấy 1 khay xoài ra bàn và ăn, Long cũng lấy 1 miếng rồi đưa lên miệng ăn.
Ăn hết khay xoài này Phụng đứng dậy lấy thêm 1 khay nữa và trả tiền.
- Kìa cô chủ. Canteen phục vụ đồ ăn miễn phí mà. Cô chủ không cần trả tiền đâu.
- Dạ nhưng… cháu lấy nhiều mà cô.
- Không sao đâu mà. Cô chủ ơi xoài chua đấy mà cô chủ ăn được sao?
- Dạ cháu thấy chua bình thường ạ. Cháu thích ăn dôn dốt ấy ạ.
Cô phụ bếp là người từng trải, xoài hôm nay người ta giao là xoài chua loét mà cô chủ của cô lại ăn được bình thường. Có gì đó… không bình thường ở đây.
- Phụng ơi. Ở dưới phòng của bố có phòng tắm đấy, em xuống đó tắm nha. Mẹ đã chuẩn bị sẵn đồ cho em đó hihi.
- Long ăn không?
- Không… chua lắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT