Tiểu Ninh ôm chồng tài liệu chán nản bước ra cửa. Lục Minh thấy vậy, anh nói với phía sau:“Em đi đâu đó?”
Cô buồn tẻ trả lời:“Dịch tài liệu!”
Anh chỉ tay xuống chiếc ghế bên cạnh:“Ngồi cạnh anh!” Sợ chưa đủ thuyết phục được cô, anh bổ sung thêm câu: “Trong đó có nhiều thuật ngữ chuyên ngành, mình em không dịch ra hết được đâu!”
Bước chân cô khựng lại. Tiểu Ninh thầm ai oán cho sự hiểu biết kém cỏi của mình. Nó biểu thị cho việc: Kiến thức nông cạn, có ngày gặp hạn.
Cô liền thay đổi hướng đi, xoay lưng bước đến chiếc bàn đối diện nơi anh đang ngồi. Tìm một chỗ có thể che khuất tầm mắt anh nhất, giở tập tài liệu thực thi hình phạt.
Qua camera trong máy tính, Lục Minh thấy vẻ miễn cưỡng trên gương mặt cô. Anh nở nụ cười khổ thầm than: Anh đây là đang xót em, có biết không hả?
Đúng như Lục Minh nói. Dịch chưa hết một phần tài liệu, cô đã gặp chướng ngại. Cô đắn đo suy nghĩ một hồi. Cuối cùng quyết định cầu cứu anh.
Cô ngoảnh mặt nhìn người con trai đang chăm chăm vào màn hình máy tính:“The Daughter From California có nghĩa là gì?”
Cô không tin nó chỉ đơn giản là người con gái đến từ California!
Chỉ một giây sau, Lục Minh đã bước đến ngồi bên cô. Anh choàng tay qua vai cô, nhìn vào chỗ có đánh dấu bằng mực đỏ, giọng trầm ổn:" Đây là thuật ngữ Y Khoa nói về một người đột nhiên đến bệnh viện và yêu cầu các bác sĩ thực hiện một số thủ tục y tế để cứu người thân của họ đang hấp hối. Họ thường tức giận và chọc giận nhân viên y tế."
Anh đưa tay vén mớ tóc bất ngờ rơi trên trang tài liệu giọng ôn nhu nói tiếp:“Các bác sĩ coi đây là một hội chứng, hội chứng DFC. Những người mắc hội chứng này thường có họ hàng với người bệnh nhưng lại không xuất hiện cạnh người thân lúc lâm nguy. Vì vậy họ thường ngạc nhiên và tức giận với thực tế đang đối mặt. Cảm giác tội lỗi khi phải xa người thân mắc bệnh là nguyên nhân gây ra hội chứng nói trên.”
Nghe anh nói, Tiểu Ninh chợt xoay mặt. Ánh mắt chăm chăm nhìn vào mặt anh. Cô đang tự hỏi: Nếu bảy năm trước mình cứ thế mà chết đi. Khi biết tin đó, liệu anh có mắc hội chứng đó không?
Cô và anh đúng là tâm linh tương thông. Anh khẽ mỉm cười. Ánh mắt thâm sâu nhìn thẳng vào mắt cô nói:“Anh sẽ mắc DFC!”
Nói xong, anh thuận tay xiết chặt vai cô. Đầu Tiểu Ninh dựa vào vai anh. Cả hai thoáng im lặng. Khi cõi lòng lắng xuống. Cảm xúc bất chợt cũng qua đi. Lục Minh giải thích thêm cho cô nghe thêm vài thuật ngữ khác. Trong số đó, Tiểu Ninh ám ảnh nhất là cụm từ tiếng lóng: Get Out Of My Emergency Room(Gomer). Nó có nghĩa hãy ra khỏi phòng cấp cứu của tôi!
Gomer thường được dùng để mô tả một bệnh nhân bên bờ vực của cái chết. Mọi thứ hầu như hết hi vọng, không còn sống được nữa, không thể thực hiện các chức năng cơ bản của con người và không thể cứu được. Họ không chết nhưng phải đưa ra khỏi phòng cấp cứu.
Lục Minh nói:" Họ được bệnh viện trả về nhà hay thậm chí là đưa vào nhà xác."
Dịch xong mấy cụm từ, Tiểu Ninh nghiệm ra rằng: Đời người vô thường. Cuộc sống ở nhân gian chỉ là cõi tạm. Thế nên hãy trân trọng nhau từng giây phút. Để sau này khỏi phải lâm vào cảnh mắc hội chứng DFC. Và đau khổ vì bất lực, phải tận mắt chứng kiến người mình yêu thương từ từ rời xa trong vô vọng.
Cô đưa tay ôm lấy thắt lưng anh. Dựa đầu lên vai anh bình yên nhắm mắt. Giọng trầm ổn ấm áp của Lục Minh vẫn còn vọng bên tai. Cô thư thả chìm vào giấc ngủ.
Sau một hồi giảng giải mớ từ. Lục Minh chợt nhận ra người con gái bên cạnh im ắng lạ thường. Anh xoay mặt. Nhìn sườn má nghiêng nghiêng. Đôi mi cong đã khép chặt. Hơi thở đều đều của cô vọng vào tai.
Một tiếng va ấm áp gõ nhẹ vào tim anh: Cô đã ngủ!
Lục Minh với tay sờ lên sườn má cô. Yêu thương vuốt nhẹ mớ tóc mai đang rơi trên má người con gái. Không biết có phải mấy sợi tóc đó không hay là mấy ngón tay anh vừa cào nhẹ vào trái tim người đang ngủ khiến cô thoáng cựa mình. Cô rúc đầu vào ngực anh tìm thêm chút hơi ấm.
Lục Minh hơi xoay người nghiêng về Tiểu Ninh để có thể cho cô nơi ngủ tốt hơn. Nhìn người con gái ngủ ngon trong lòng mình, anh yên tâm dịch nốt giúp cô chỗ tài liệu còn lại. Đây đều là những kiến thức quan trọng liên quan đến đồ án tốt nghiệp sắp tới và học cao lên của cô.
Đêm đã dần khuya. Khi ánh đèn đường phố chợt sáng thêm. Khi âm thanh xung quanh đã lắng đọng. Anh để tập tài liệu xuống bàn. Ôm người con gái đang ngủ ngon về phòng.
Tháng ngày bình yên cứ thế trôi qua. Chuyện tình ngọt mơ của cô sinh viên Tiểu Ninh và thầy giáo hướng dẫn, thanh mai trúc mã của mình, Lục Minh vang tiếng ở khoa Y, nhanh chóng lan ra toàn trường.
Họ không lạ gì, cảnh anh chở cô đến trường mỗi sáng. Cùng ăn cùng uống nằm ở thư viện tra cứu tài liệu với cô. Trong đôi mắt họ, anh và cô chuẩn trời sinh một cặp.
Những ngày không đến trường, Lục Minh nắm tay Tiểu Ninh cùng di dạo dọc dòng sông Thames. Mùa xuân bên dòng sông Thames thật quyến rũ lúc giao thoa giữa ngày và đêm. Trong ánh sáng chạng vạng không rõ là ngày hay đêm, dòng sông êm đềm buông xuôi chảy về Đông, đổ vào Biển Bắc. Như tình anh đổ về biển đợi Tiểu Ninh.
Tiểu Ninh tựa đầu lên vai anh. Anh choàng tay ôm lấy vòng eo cô. Cả hai lặng im hướng đôi mắt về phía dòng nước lững lờ trôi và thầm cầu mong cho tháng ngày sắp tới cũng êm ả, thanh bình như dòng nước Thames một chiều xuân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT