Từ khi đưa Tiểu Ninh đi thưởng thức món trà chiều, Lục Minh đã thành công tự do đến nhà cô để thưởng thức ăn uống như bảy năm về trước. Nhưng bữa ăn đó thật tình, anh nuốt không vô. Cái cảm giác mắc nghẹn ở cổ họng nhưng không phải do thức ăn, nó cứ mãi kẹt cứng thật khó chịu!
Vào một buổi chiều đông. Khi thành phố Oxford đã lên đèn sáng rực. Từ ô cửa sổ phòng khách sạn, Lục Minh dõi ánh mắt ra phía bầu trời đêm. Từng con phố, từng ngôi nhà cao tầng lướt qua tầm mắt anh. Trong màn sương bảng lảng dần giăng trên muôn hướng, anh xuyên qua từng dãy nhà, hướng đến căn nhà ở vùng ngoại ô.
Căn nhà có cô gái nhỏ đã bắt nhốt trái tim anh vào trong đôi mắt nhung đen.
Nhớ đến cô, anh nhớ đến sóng mắt long lanh dụ tình chiều nọ. Trước mặt anh liền hiện lên khuôn mặt nhỏ xinh có đôi mắt ấy. Cô như đang cười, ngoắc ngón trỏ về phía anh.
Trên môi Lục Minh rất nhanh nở đậm nụ cười. Anh xoay lưng thay cho mình một bộ trang phục mới.
Sau khi ngắm nhìn chàng trai phản chiếu từ trong gương, Lục Minh cuối cùng cũng hài lòng bước ra khỏi khách sạn.
Trên phố anh ghé vào tiệm hoa, mua một bó hoa oải hương thật lớn. Khi xoay lưng rời đi, anh nghe một giọng nói quen của một người đang nói với cô chủ bán hoa.
“Lấy cho tôi một bó to gấp đôi anh ta!”
Đó là giọng của Lucky. Lục Minh hơi thắc mắc: Không biết Lucky quen cô gái nào có sở thích giống Tiểu Ninh?
Nhìn khuôn mặt hí hửng đang mua hoa của Lucky, Lục Minh vỡ lẽ nguyên nhân vì sao anh ta vừa ăn chiều xong đã biến mất dạng. Anh hơi tò mò nên quyết quay vào hỏi câu cho ra lẽ.
“Anh có người quen ở Oxford à?”
“Ừ, là sư mẫu …”
Lucky còn chưa nói xong câu: sư mẫu tương lai của cậu.
Thì Lục Minh đã quay lưng bước đi. Anh vì hai tiếng sư mẫu kia mà nghĩ rằng: Lucky mua hoa để tặng vợ thầy giáo cũ anh ta!
Lục Minh định bụng tối về sẽ moi thông tin về vị sư mẫu đáng kính kia từ miệng Lucky.
Nhưng anh thế mà chẳng cần đến tối. Bởi chỉ sau khi anh vừa trao cho Tiểu Ninh bó hoa Lavender thắm đượm một sắc tím. Thì một bó hoa cùng loại nhưng to hơn cũng được chìa ra trước mặt Tiểu Ninh, kèm theo cách chào đào hoa đúng kiểu Lucky.
“Tặng em, mèo con!”
Ô hay, sư phụ! Thầy có đi nhầm số nhà rồi không? Đây là nhóc con của em mà! Không phải mèo con, cún con gì của thầy đâu?
Trước cái nhìn nghi ngờ của Lục Minh. Lucky nhét luôn bó hoa vào lòng cô gái. Nhân tiện tay lấy bó cô đang ôm bỏ ra bên bàn. Lucky cười hì hì nói rằng.
“Không có chỗ cho bó thứ hai!”
Tiểu Ninh trưng ra bộ mặt khó xử. Vì Lucky dẫu gì cũng là người quen của cô. Anh ta vừa là thầy giáo, vừa ân nhân và vừa là trò cưng của cha cô nữa.
Biết sao được! Đành nhận thôi!
Nhìn bó hoa của mình cô đơn dưới mặt bàn. Lục Minh không cam. Anh cũng nhìn Lucky cười cho thầy mình xem một cái. Rồi vươn cánh tay dài lấy bó hoa từ lòng Tiểu Ninh của ai kia để riêng một nơi khá xa.
“Cái này thầy anh mua là để tặng sư mẫu của ông ta!”
Được lắm Lục Minh, dám công khai chặn đường tiến của thầy!
Được lắm Lucky, dám ngang nhiên tranh người yêu với đệ tử!
Tình thầy trò đến đây chỉ còn một dấu chấm.
Hai đôi mắt ngay lập tức chăm chăm hằm hằm vào nhau. Người thì bặm môi, kẻ thì nghiến răng. Cả hai cùng giương cung bạt kiếm. Thầm nói cho đối phương hay: Phen này quyết đấu đến cùng!
Thấy cảnh tượng hơi khôi hài đó, trong đầu Tiểu Ninh lập tức nhớ đến câu truyện cổ ‘hai con dê qua cầu’ mà cô đã đọc. Hình ảnh trước mắt cô giờ này thật giống hai con dê vì tranh nhau qua cây cầu nhỏ mà ẩu đả ngã luôn xuống dòng suối.
Sự tưởng tượng quá mức khiến Tiểu Ninh bật cười. Tiếng cười sảng khoái của cô ngay tức khắc thu hút sự chú ý của hai con dê đang tranh nhau sang cầu kia.
Trước cái nhìn bỏng rác của hai người đàn ông, Tiểu Ninh đưa tay che miệng. Cô muốn nói câu để tỏ ý xin lỗi vì nụ cười hơi vô duyên vừa rồi. Thì ngoài cửa đã có tiếng cha cô vừa về.
“Nhà có khách hả con?”
Cùng với đó là tiếng chào hỏi vồn vã của Lucky.
“Dạ, thầy đã về! Hôm nay, em đưa Lục Minh đến chào tạm biệt thầy ạ!”
Ồ, có cả Lục Minh cũng đến nữa à? Ông Hàn Dương sững sờ nhìn Lục Minh. Mà trong mắt Lục Minh cũng đang kinh ngạc không kém: Đây chẳng phải là chú ruột của Tiểu Quỳnh sao!
“Chú… Dương!”
“Ừ, chào con Lục Minh! Trái đất đúng là quay tròn phải không?”
Có những việc cần tránh cũng không thể tránh mãi được. Thôi đã đưa đẩy gặp lại rồi thì phải chấp nhận thôi. Dù sao mọi việc cũng đã qua bảy năm rồi!
Bốn người cùng ngồi uống trà tâm sự. Nhưng chỉ có Lucky và giáo sư Dương là nói nhiều. Anh ta còn công khai xin phép Hàn Dương một chuyện trước mặt anh và Tiểu Ninh.
“Thầy cho phép em được tìm hiểu bé Lavender!”
Trước lời đề nghị của Lucky, vị giáo sư Dương chỉ cười khà khà. Nụ cười vui tỏ rõ mức độ hài lòng hơn năm mươi phần trăm.
Hôm đó, Lục Minh thưởng thức bữa trà chiều chẳng có cảm giác gì hết trơn. Miếng bánh mứt dâu đã trôi vào dạ dày tự lúc nào mà cổ họng anh cứ như bị chẹn lại. Cảm giác hít thở không thông khiến tim anh nhói đau vô cớ. Đã vậy còn mang về thêm bụng thắc mắc: Lucky đã thíchTiểu Ninh từ khi nào? Và chú Hàn Dương có phải đã cưới cô Bạch Nguyên?
Ai cưới ai không quan trọng! Việc cấp bách bây giờ của anh là phải giữ chặt cô gái của mình kẻo có ngày lại mất trắng tay!
Thế là vừa bước vào kì nghỉ lễ, Lục Minh đã đưa ra cho Tiểu Ninh một lời mời dụ khó cưỡng.
“Du lịch …cùng anh nha!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT