"Ta..." A Ngư nhìn bàn tay đang giơ lên của mình, giống như không biết nên nói cho phải, nên dứt khoát bỏ chạy khỏi chỗ này trước.

“Uyển Dư.” Vinh Vương Phi giữ nàng lại theo bản năng, nhưng bị nàng hoảng hốt đánh vào mu bàn tay, bất ngờ cảm thấy đau rat, mà A Ngư đã chạy rời khỏi.

Vinh Vương Phi nắm lấy bàn tay đang bị đau, bất ngờ đến nỗi quên ngăn nàng lại, khi bà ta bừng tỉnh thì A Ngư đã đi xa. Vinh Vương Phi quay đầu lại nhìn Thẩm Khắc Kỷ vẫn còn đang đờ đẫn, lo lắng hỏi: "Chuyện này là sao?"

Vinh Vương Phi cảm thấy ngày hôm nay thấy kỳ lạ, mí mắt cứ giật liên hồi, làm lòng bà ta càng thêm lo lắng.

Thẩm Khắc Kỷ sực tỉnh lại, đưa tay sờ lên má trái vẫn còn nóng rát, không khỏi hít một hơi: "Hít!"

Vinh Vương Phi hoảng sợ nhìn kỹ gương mặt của hắn ta, hơi đỏ nhưng không sưng lên, dù sao Tạ Uyên Dư cũng là một nữ nhâm, có thể mạnh tay được bao nhiêu.

Nhưng Thẩm Khắc Kỷ lại cảm thấy da thịt như bị đánh nát, càng ngày càng đau, giống như có hàng trăm con sâu đang cắn xé dưới da, đau đến chảy cả nước mắt.

Vinh Vương Phi sửng sốt trước phản ứng của hắn ta, đau đến như vậy sao!? Bà ta vội vàng gọi ngươi đem nước nóng đến ngay lập tức.

Má trái Thẩm Khắc Kỷ đau nhức dữ dội, không kìm được tiếng gầm gừ, thậm chí cả răng cũng cảm thấy đau, cơ thể run rẩy giống như đang vô cùng đau đớn.

Vinh Vương Phi nhìn màu đỏ trên mặt đang dần mất đi của hắn ta, lại cúi đầu nhìn tay mình, lúc nãy bị đánh bất ngờ cũng thật sự rất đau, nhưng bây giờ không còn cảm giác gì nữa.

Mà Thẩm Khắc Kỷ lại không nhịn được sờ sờ trên mặt, đau đớn rên rỉ, Vinh Vương Phi không còn biết nói gì.

Thẩm Khắc Kỷ đau đến quay cuồng, chẳng có thời gian đâu mà quan tâm đến Vương Phi, hắn ta chỉ cảm thấy mình đau thấu xương tủy, Tạ Uyển Dư ​​đã dùng lực lớn đến mức nào vậy?

Lúc này, Bách Hợp bưng một chậu nước nóng vào, vắt khăn nóng chấm vào má, vừa mới chạm vào, Thẩm Khắc Kỷ đã không còn thể giữ lại chút mặt mũi nào, gào lên một tiếng, cả người cũng nhảy lên.

“Đừng chạm vào ta!” Bách Hợp bị hắn ta đẩy mạnh ra, còn lật úp chậu nước nóng trên giá, làm nước văng đầy đất.

Bách Hợp hoảng sợ quỳ xuống xin tha tội.

Vinh Vương Phi mấp máy môi, cảm thấy con trai làm quá, nhưng bà ta không đành lòng nói ra, chỉ đang suy nghĩ xem hắn ta đã làm gì mà ra nông nổi này. Chẳng lẽ hắn ta chọc giận Tạ Uyển Dư, không muốn bị nàng nói nên mới làm ầm lên, nhưng bà ta lại cảm thấy con trai của mình không phải loại người này.

“Mời đại phu trong phủ đến đây.” Vừa dứt lời, Thẩm Khắc Kỷ đã cảm thấy cơn đau cắt da cắt thịt, thấu tim thấu gan đã dần biến mất, vội vàng nói: “Không cần nữa, bây giờ không đau lắm.”

Vinh Vương Phi: "..."

Mặt Thẩm Khắc Kỷ đỏ bừng, không phải vì đau mà là do xấu hổ, chính bản thân hắn ta cũng cảm thấy mình như đang cố tình gây sự, nhưng hắn ta cảm thấy vô cùng khó hiểu sờ lên má trái lúc bấy giờ chỉ còn đau một chút, còn cái cảm giác đau đớn vô cùng kia lại giống như ảo giác.

Vinh Vương Phi hít một hơi thật chậm, lấy lại sự bình tĩnh: “Không đau thì tốt.” Bà ta ra hiệu cho Bách Hợp lui ra ngoài, rồi nhìn Thẩm Khắc Kỷ: “Tại sao con và Uyển Dư lại cãi nhau?"

Thẩm Khắc Kỷ lúng túng, cúi đầu nói: "Là lỗi của con trai, là ta có lỗi với nàng. Mẫu phi, nàng không phải cố ý đánh ta, nàng chỉ lỡ tay thôi."

Cái tát này diễn ra thế nào, Vinh Vương Phi cũng thấy rõ ràng, Tạ Uyển Dư chỉ lỡ tay trong lúc giãy dụa, mặc dù bà ta đau lòng con trai thật, nhưng cũng không trách Tạ Uyển Dư.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Vinh Vương Phi lo lắng hỏi, đã bảy năm bên nhau, nhưng cặp phu thê này chưa bao giờ cãi nhau đến đỏ mặt, chỉ riêng tình cảm Tạ Uyển Dư dành cho con trai, thì ẫm ĩ đến mức này chắc hẳn không phải chuyện nhỏ, Vinh Vương Phi không dám xem thường, bà ta sợ có chuyện giấu giếm lại để thành hậu quả không thể chịu đựng nổi.

Thẩm Khắc Kỷ úp úp mở mở không rõ ràng, sao hắn ta có thể những lời đó đó chứ. Trong lòng hắn ta biết mình có lỗi với Tạ Uyển Dư, làm chậm trễ nàng, rõ là là lỗi của mình mà lại để nàng phải chịu đựng những lời đàm tiếu. Có đôi khi hắn ta muốn an ủi và xin lỗi nàng, nhưng khi những lời nói đó đến bên môi lại rất khó nói ra, hắn ta không muốn đụng vào miệng vết thương của mình, không muốn nhắc đến, cũng không muốn nghe người khác nhắc đến, nên hắn ta chỉ có thể giả bộ làm như không biết. Trước đây, Tạ Uyển Dư chưa bao giờ nói ra, hắn ta cũng chưa từng suy nghĩ cẩn thận về cảm nhận của nàng, mãi đến hôm nay nàng đột nhiên bộc phát, chắc là do nàng không thể chịu nổi nữa, nghĩ đến đây, Thẩm Khắc Kỷ vô cùng xấu hổ.

Vinh Vương Phi suy nghĩ một chút rồi đoán: "Vì chuyện mời đại phu sao, con không muốn sao?"

“Không phải, ta sẽ gặp đại phu.” Thẩm Khắc Kỷ siết chặt hai tay, ánh mắt lộ ra vẻ xấu hổ.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Vinh Vương Phi nghiêm nghị nói: “Dù sao con cũng phải nói cho ta biết là vì chuyện gì thì ta mới có thể khuyên các con làm hòa được, bản thân con cũng có thể nhìn thấy Uyển Dư như thế nào, nàng không giống thường ngày. Nếu cứ mặc kệ, ta sợ nàng sẽ suy nghĩ lung tung, tổn thương tình cảm giữa hai đứa."

Nhớ lại dáng vẻ của A Ngư, trong lòng Thẩm Khắc Kỷ run lên, cố nén sự xấu hổ để nói ngắn gọn, lại vô cùng khó xử khi nói đến chuyện Tạ Uyển Dư bị người ngoài bàn tán. Tạ Uyển Dư cõng nỗi oan không sinh được thay hắn ta, hắn ta vô cùng biết ơn, nhưng lại cảm thấy không thể thở nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play