Sau khi thăm Tiêu lão phu nhân, toàn bộ lễ nghĩa, A Ngư trở về sơn trang Thúy Vi, nếu nàng ở lại Hầu phủ, chỉ sợ bênh của Tiêu lão phu nhân sẽ càng nặng hơn.
Trở lại Thúy Vi sơn trang, A Ngư phái mấy chỉ miêu để theo dõi Bát hoàng tử. Trong khoảng thời gian này cũng chú ý đến tiến độ tìm kiếm thi thể của Tiêu Nhã Quân tại Tĩnh Hải Hầu phủ. Nửa tháng sau cuối cùng cũng tìm thấy thi thể chủ tớ Tiêu Nhã Quân ở dưới đáy vực, đã bị dã thú ăn thành từng mảnh, hầu như không thể nhận ra qua quần áo.
Một tia hy vọng cuối cùng cũng chết, Tiêu lão phu nhân vô cùng bi thương, bệnh đến bất tỉnh nhân sự. A Ngư lại trở về làm con hiền cháu thảo, lần này, Tiêu lão phu nhân đã bị bệnh đến mơ mơ màng màng, ngay cả A Ngưu là “Đại cừu nhân” đứng ở trước mặt, cũng không hề phản ứng.
Nhìn một lúc, A Ngư mượn cớ việc đồng áng mà rời đi, trước mắt nàng xem như là đang bận chuyện quốc gia chính sự, cũng sẽ không có người nói nàng bất hiếu với người bệnh.
Hơn một tháng nỗ lực của nhóm tiểu gia hỏa, cuối cùng phát hiện Tiêu Nhã Quân được Bát hoàng tử an bài trong một tòa nhà tầm thường ở Tây Thành.
A Ngư: “...” Vậy mà lại thật sự là kim ốc tàng kiều!
Trước đó nàng nghi ngờ Tiêu Nhã Quân “không tìm thấy thi thể” có phải do Bát hoàng tử động tay động chân không. Trong trí nhớ của nàng, Bát hoàng tử và Tiêu Nhã Quân yêu nhau đến long trời lở đất. Kiếp này, cho dù thời thế thay đổi, hai người vẫn đến với nhau, lẽ nào Bát hoàng tử có thể dễ dàng buông tay như vậy? Quả nhiên là không thể.
Chỉ là A Ngư hoàn toàn không hiểu, tốt xấu gì Tiêu Nhã Quân cũng được thế gia giáo dục và nuôi dưỡng, vậy mà lại đồng ý đi theo Bát hoàng tử một cách không rõ ràng như vậy. Kiếp trước, nàng ấy chính là một người vô cùng kiêu ngạo.
Bây giờ... Trong đầu A Ngư hiện lên một câu nói, giữ lòng nhân từ lúc thuận lợi không khó, giữ lòng nhân từ trong nghịch cảnh mới khó.
Nguyên thân làm không được, Tiêu Nhã Quân cũng không làm được.
A Ngư giật giật khóe miệng, bỗng nhiên nhớ tới Tiêu lão phu nhân ở Tĩnh Hải Hầu phủ đã mất đi nửa mạng sống, lần đầu tiên đồng tình với vị lão thái thái thiên vị này.
Lắc đầu, A Ngư cũng không định làm gì, chỉ cần Tiêu Nhã Quân không cản trở nàng, nàng cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện riêng của nàng ấy.
Ngày hôm đó, A Ngư đội nón ra ruộng để kiểm tra sự sinh trưởng của cây trồng, ngẩng đầu lên thì thấy thái tử Triệu Tông đã mấy tháng không gặp, từ trong ruộng từ từ đi tới. Vừa ra giêng, hắn đã mở rộng đẩy mạnh phương pháp trồng trọt mới.
Triệu Tông mỉm cười nói: “Nắng to như vậy, ngươi còn đi dạo trên mặt đất.”
A Ngư: “Không có gì làm, không phải thái tử vừa hồi kinh cũng ra ruộng ngay sao.”
Một mảnh ruộng thí nghiệm này, Tĩnh Hải Hầu đã quyên góp thành ruộng của triều đình, hoàng đế lão nhân cũng lên đường, ban gấp đôi diện tích đất màu mỡ coi như bồi thường.
Triệu Tông cười: “Lần này xuất kinh, nhờ có huyện chúa giúp đỡ mới có thể thuận lợi như vậy, ta mang theo một ít quà quê, đã phái người đưa đến sơn trang, để tỏ vẻ biết ơn.”
Trong thời gian ở ngoài, hắn đã nhiều lần viết thư cho A Ngư để hỏi về những vấn đề gặp phải trong quá trình thăng chức, nguyên lai chỉ mang tâm lý muốn thử, không ngờ lại khả quan, điều này thường khiến hắn ngộ ra.
A Ngư khiêm tốn một chút, nói là chuyện nên làm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT