Theo lời A Ngư, máu trên mặt Mạnh Phi Yên dần dần nhạt đi, khi bắt gặp ánh mắt mỉa mai của nàng, trên mặt lại ửng đỏ, nóng bừng.
“Xem ra ngươi cũng thấy yêu cầu này thật vô lý, sao đến ta lại hợp tình hợp lý rồi. Không vì chuyện phụ mẫu nàng ấy làm mà trả thù nàng ấy, chỉ làm lơ nàng ấy thôi là ta đã tận tình tận nghĩa rồi, vậy mà còn muốn ta đi an ủi nàng ấy. Mạnh cô nương thật sự là một người bạn tốt, vì bạn bè mà ngay cả đúng sai phải trái cũng không quan tâm.”
Cả người Mạnh Phi Yên khẽ run lên, ô giấy trên tay cũng đong đưa theo.
A Ngư cười lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi. Năm đó Mạnh cô nương thẳng thắn chạy đến dạy dỗ nguyên thân, bây giờ nàng không làm gì sai, dựa vào cái gì phải tiếp tục nói tới nói lui. Các ngươi tỷ muội tình thâm hợp lại, người khác lại phải thành toàn.
Lạch cạch một tiếng, chiếc ô rơi xuống đất, khuôn mặt Mạnh Phi Yen đỏ bừng rồi trắng bệch trong mưa phùn, đột nhiên khóe mắt nhìn thấy một bóng người, bèn giật mình, khi nhìn kỹ lại thì không biết từ lúc nào có một bóng người đứng ở hành lang, ánh mắt nhìn nàng ta, khẽ thì thầm.
Mặt Mạnh Phi Yên sưng vù, ôm mặt chạy trối chết.
Khi Tiêu lão phu nhân rời khỏi chỗ ngồi để thay quần áo, từ chỗ Như Ý biết được chuyện xảy ra ở đình viện, vẻ mặt bà ta tối sầm lại. Đứa nhỏ Phi Yên này là một đứa trẻ ngoan, xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng không hề ảnh hưởng đến tình cảm của nàng ta và Quân Nhi, thỉnh thoảng còn tới thăm Quân Nhi. Lần này tới tìm Tiêu Nhã Du cũng là vì Quân Nhi, chỉ là cuối cùng cũng quá non nớt, miệng lưỡi của Tiêu Nhã Du, ngay cả chính bà ta cũng không chiếm được chỗ tốt chứ đừng nói đến tiểu cô nương Phi Yên này.
Tiêu lão phu nhân đang rửa tay tức giận nói: “Có phải nó muốn Quân Nhi cũng giống như con cháu Thôi gia thì nó mới vui hay không?”
Như Ý không dám trả lời, đưa khăn lên lau tay cho bà ta.
Tiêu lão phu nhân lau khô tay, điều chỉnh lại sắc mặt, vẻ mặt tươi cười quay lại đại sảnh.
Còn chưa ngồi nóng mông, thì nụ cười trên mặt lão phu nhân dần dần cứng ngắc.
Trong khi bà ấy đi vắng, không hiểu sao đề tài lại chuyển trên người A Ngư, thật sự là trên người A Ngư có quá nhiều đề tài.
Thiên kim tiểu thư lưu lạc nơi thâm sơn cùng cốc, thật đáng sợ!
Hãm sâu trong bùn nhưng lại nở hoa, phản công thành công, thật là có ý chí!
Ngồi ở đây đa số đều là lão thái quân đã năm sáu mươi tuổi, thích nhất là những câu chuyện có tình tiết thay đổi bất ngờ này. Theo họ thấy, những gì mà A Ngư trải qua còn thú vị hơn những gì được viết trong thoại bản, và có rất nhiều cuộc nói chuyện riêng tư.
Ở Tĩnh Hải Hầu phủ, bọn họ rất có hứng thú dùng giọng điệu khen ngợi để thảo luận, thậm chí người được hoàng đế dùng miệng vàng lời ngọc để khen thì tất nhiên bọn họ cũng phải khen, vốn dĩ bọn họ có cái gì để khen sao.
Điều này có nghĩa là cháu gái nhà ngươi thật sự rất lợi hại, trong hoàn cảnh khó khăn như vậy lại có thể tự học thành tài.
Điều đó nói rằng, so với nha đầu nhà ngươi, thậm chí nha đầu nhà ta còn không thấy nàng.
...
Ngươi một câu ta một câu, khen A Ngư thành một đóa hoa.
Tiêu lão phu nhân mỉm cười: “Tiểu cô nương trong nhà thì hiểu cái gì, chỉ là có chút may mắn mà thôi.”
“Ngài cũng quá khiêm tốn, nàng ấy biết nhiều hơn bất cứ ai. Nghe nói đứa trẻ này quên ăn quên uống để học làm ruộng, đây đâu chỉ là có chút may mắn chứ.”
Tiêu lão phu nhân chỉ mỉm cười, không nói gì.
Mấy vị lão phu nhân nhìn nhau, trong lòng đều sáng tỏ. Trong giới ai cũng biết tình cảm Tiêu lão phu nhân dành cho Tiêu Nhã Quân, sau khi xảy ra việc đánh tráo, họ cũng thông cảm cho mười ba năm tâm huyết của Tiêu lão phu nhân.
Sau này thấy bà ta vẫn hết sức bảo vệ Tiêu Nhã Quân, cũng là điều dễ hiểu, dù sao cũng là tự mình một tay nuôi lớn, nảy sinh tình cảm.
Chỉ vì đau lòng cháu gái, mà không gần gũi với cháu gái, thậm chí mặt mũi cũng không giữ được, như vậy có chút không rõ ràng.
Nếu là họ, thì đã bù đắp thật tốt cho đứa cháu gái này, đặc biệt là nàng còn rất có bản lĩnh, cưng chiều một chút cũng chẳng là vấn đề gì cả.
Ngày đại hỷ, mọi người cũng thiện lương không gây thêm rắc rối trong đại thọ của bà ta, bèn đổi chủ đề.
Nhưng lại có một người rất không cam lòng - Bạch lão phu nhân. Từ khi còn ở khuê các, Bạch lão phu nhân và Tiêu lão phu nhân đã nảy sinh mâu thuẫn, so dung mạo của mình, so tài hoa rồi so cha và anh, sau khi xuất giá thì so trượng phu và con trai con gái, già rồi thì so cháu trai cháu gái.
So năm mươi năm, vẫn không so ra cao thấp, hai người đã so với nhau hơn nửa đời người. Cho đến khi cháu trai thứ ba của Bạch lão phu nhân không biết cố gắng, nhìn trúng Tiêu Nhã Quân và cầu hôn nàng ấy. Chịu không nổi sự năn nỉ của cháu trai bảo bối, Bạch lão phu nhân đã chịu thua Tiêu lão phu nhân và ngỏ lời cầu hôn, nhưng không ngờ lại bị Tiêu lão phu nhân đuổi về.
Bạch lão phu nhân tức giận, nhưng hiện tại lại mừng rỡ, nếu có hôn ước thì nên thực hiện hôn ước hay nên giải trừ hôn ước đây? Sau khi kết hôn với một tội nhân, thì trong lòng cảm thấy mâu thuẫn, nhưng giải trừ hôn ước thì lại trở thành kẻ bội tín chê nghèo yêu giàu.
Bạch lão phu nhân thật sự muốn cảm ơn sự kiêu ngạo của Tiêu lão phu nhân vào năm ngoái.
“Bát nha đầu nhà ngươi xinh đẹp lại có bản lĩnh, ngưỡng cửa sắp bị những người đến cầu thân san bằng nhỉ.” Bạch lão phu nhân cười tươi nói.
Mặc dù cháu gái của Tiêu lão phu nhân hơn hẳn cháu gái của bà ta, nhưng Tiêu lão phu nhân lại không thích đứa nhỏ này, đấu với nhau năm mươi năm, sao bà ta không hiểu rõ làm cách nào để chọc vào phổi của Tiêu lão phu nhân chứ.
Tiêu lão phu nhân: “Ta vẫn luôn ở trong biệt trang của mình để tịnh dưỡng, cũng không rõ ràng lắm.”
“Năm xưa đứa nhỏ này chịu tội, lão tỷ tỷ phải quan tâm nhiều hơn, đừng yêu cầu mọi thứ đều phải hoàn hảo, như vậy mới không làm nhục một thân bản lĩnh của Bát cô nương.”
Tiêu lão phu nhân bật cười: “Đó là lẽ đương nhiên.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT